Chương 22
“Phụ hoàng… Thiều Vương thúc cầu kiến.”
Hoàng đế vừa mở mắt thấy đại nhi tử trước mặt mình, cùng các cung nữ nâng đồ tẩy rửa, “Kêu hắn chờ, đợi trẫm sơ tẩy xong thì để hắn tiến vào.”
“Vâng, nhi thần hiện tại xin cáo lui.” Cung Dư Thư chắp tay khom lưng lui ra, đi tới ngoại điện hướng Cung Mộc Thiên chắp tay, “Thiều Vương thúc, phụ hoàng mới vừa thức dậy, sau khi sơ tẩy hoàn tất xin mời người đi vào.”
“Đa tạ thái tử điện hạ.” Cung Mộc Thiên hoàn lễ, “Thái tử cũng đi nghỉ ngơi một hồi đi, nhìn ngươi đây sắc mặt vàng như nến… Mấy ngày này chưa từng hảo hảo nghỉ một lát đi.”
Cung Dư Thư cười cười, “Sao dám nghỉ ngơi đây? Bất quá hiện tại Thiều Vương thúc tới, chất nhi cũng có thể yên tâm đi ngủ một giấc rồi.”
Cung Mộc Thiên đi qua vỗ vỗ bờ vai hắn, “Nơi này đã có ta, đi nghỉ ngơi đi.”
“Dư Mặc cùng Tiêu tướng quân bọn họ…”
“Bọn họ hai người đều đã trở về ngủ, ngươi đừng lo lắng.”
Cung Dư Thư cúi đầu cười cười, “Vẫn là Thiều Vương thúc có biện pháp.”
Cung Mộc Thiên nhìn đại chất nhi đã cao bằng mình, nghĩ tới mục đích chính mình tới đây là thuyết phục hoàng huynh phế hắn lập Dư Mặc vi đế, liền nghĩ có chút khó chịu có chút buồn phiền, cho nên lại dùng lực vỗ vỗ vai hắn, “Dư Thư, ngươi cũng là hài tử thông minh, ngươi hẳn hiểu được ta đến nơi đây là vì cái gì… Hoàng thúc xin lỗi ngươi.”
Cung Dư Thư nghe nói như thế cũng không chối từ chỉ cười tiếp lời nói, ” Người xin lỗi ta cũng không chỉ hoàng thúc, bất quá các ngươi xin lỗi ta không quan hệ, chỉ cần không làm … thất vọng giang sơn bách tính cùng chính mình là được.”
“Đổi lại một hoàn cảnh khác… Dư Thư, ta nhất định toàn lực phù tá ngươi làm hoàng đế.”
“Dư Thư ngu dốt, thực sự không rõ hiện tại là hoàn cảnh thế nào không thích hợp với Dư Thư. Nhưng đêm qua cùng Dư Mặc hàn huyên một hồi, sau ta mới hiểu được, trong triều đình nhân tài đông đúc nhưng ta đều nhìn không thấy, ta vô pháp trọng dụng người tài hoa chân chính… Không bám vào khuôn mẫu dùng người chỉ nhìn tài năng, rồi sau đó lại đạo dĩ ‘ hiền ’ đồ*, bằng vào điểm này, ta liền không bằng hắn.”
(*dẫn đường cho người tài)
“Không phải như thế.” Cung Mộc Thiên lắc đầu, “Những điều này không phải lý do Dư Mặc đoạt vị… Dư Thư, thân là một đế vương điều trọng yếu nhất là khai quật nhân tài, vật tẫn kỳ dùng*, đem bọn họ an trí tại vị trí thích hợp với bọn họ có đúng hay không. Khai thác bồi dưỡng những việc này, mặc dù Dư Mặc chỉ là một Vương gia hắn cũng có thể vì ngươi mà làm.” Dứt lời hắn ngừng thật lâu, mới hỏi, “Dư Thư… Ngươi chán ghét chiến tranh không?”
(*tận dụng dùng hết sức mọi vật)
Cung Dư Thư gật đầu nói, “Chinh chiến chịu khổ chính là dân chúng, tổn hại chính là quốc gia, Dư Thư tự nhiên không tán thành.”
“Đây mới là trọng điểm… Dư Thư, ngươi phải nhớ kỹ, hòa bình hay không chiến tranh, cũng không phải không chinh chiến là có thể đổi lấy hòa bình.”
Nghe lời này Cung Dư Thư đầu tiên là sửng sốt, lập tức tinh tế suy xét, tựa hồ hiểu rõ điều gì, chỉ thật sâu thở dài với Cung Mộc Thiên, “Tạ ơn hoàng thúc dạy bảo, Dư Thư ghi khắc trong tâm… Dư Thư trở lại nghỉ tạm một hồi, hoàng thúc thỉnh tự nhiên.”
…….
Cung Mộc Thiên vừa đợi một hồi, liền được hoàng thượng truyền kiến.
“Hoàng huynh, hồi lâu không gặp rồi.” Sau khi hành lễ, Cung Mộc Thiên ngồi ở trước giường bệnh của hoàng đế.
Hoàng thượng vô lực cười cười, “Ngày hôm qua một Vân Hiên tới gặp trẫm, trẫm liền cảm thấy kỳ quái… Lấy tính tình hài tử kia, không nên chủ động muốn gặp trẫm. Vì thế trẫm lường trước, y nhất định là đi tìm Phó Thanh Y giúp đỡ, y đã đi tìm Phó Thanh Y, như vậy tối qua đêm nay, ngươi cũng nên tìm đến trẫm rồi.”
“Hoàng huynh liệu sự như thần, thần đệ hổ thẹn.” Cung Mộc Thiên cũng không mất tự nhiên, phóng khoáng thừa nhận nói.
“Không thần kỳ…” Hoàng đế nhắm mắt mà nằm, “Trẫm sẽ không ngờ tới nhị nhi tử của trẫm có dã vọng lớn như vậy. Nói vậy… Ngươi cũng là vì chuyện này mà tới đi.”
“Đúng vậy.” Cung Mộc Thiên vi vi cúi đầu, “Thần đệ hiện tại… có thể nói là tới làm thuyết khách cho Dư Mặc.”
“Hanh, ” hoàng đế cười lạnh nói, “Làm thuyết khách cho chất nhi ngươi, thuyết phục huynh trưởng ngươi thoái vị nhường ngôi cho hắn?”
“… Đúng.”
“Nực cười!” Hoàng đế vung tay áo, “Ngươi đi nói cho hắn, nếu muốn làm hoàng đế, ngọc tỷ thì ở nơi này. Nhưng muốn ta thừa nhận hắn kẻ hoàng đế này, nằm mộng! ── khụ khụ ── khụ khụ khụ…” Thấy hoàng huynh tức giận, Cung Mộc Thiên liền bước lên phía trước giúp hắn thuận khí, “Hoàng huynh ngươi hạ hỏa trước đã.”
Đợi hoàng thượng ho khan nhẹ một chút, có thể nói chuyện, Cung Mộc Thiên mới mở miệng, “Hoàng huynh, mọi việc đều có tiền căn hậu quả, hiện tại thần đệ ta đã đến, ngươi cũng không thể để lời thần đệ muốn nói thối nát trong bụng, thần đệ nói xong chuyện phải nói, ngài muốn thần đệ truyền đạt lời gì thần đệ cũng nhất định sẽ nói với hắn.”
Hoàng đế ho khan đến lệ cũng chảy ra, sắc mặt tái nhợt khóe mắt ửng đỏ, nghiêng mắt trừng đệ đệ không đứng đắn kia một cái, liền nhận mệnh nhắm mắt lại tựa trên gối đầu lớn, “Ngươi nói đi, thích nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu!” Thanh âm còn có chút khàn khàn.
Cung Mộc Thiên thấy thế liền đem tình huống Phó Thanh Y nói với hắn tại Thiều vương phủ, nhất nhất phân tích cho hoàng đế nghe, cũng nói rõ dụng ý Cung Dư Mặc đoạt vị. Nói xong hồi lâu, hoàng đế vẫn luôn trầm mặc, ngay khi Cung Mộc Thiên bị không khí trầm mặc như vậy ép có chút không thở nổi, hoàng thượng cuối cùng mở miệng, “Hồ nháo… Quả thực hồ nháo…”
“Mặc dù là hồ nháo, cũng là hồ nháo rất nhìn xa trông rộng, không phải sao?” Cung Mộc Thiên cười nói, “Trong thiên hạ cũng chỉ có hắn có thể nghĩ ra biện pháp hồ nháo này.”
“Những điều này là Dư Mặc nói với ngươi, hay là Phó Thanh Y phỏng đoán?”
“Là Thanh Y nói cho thần đệ.”
“Ngươi nhưng thật ra rất tin tưởng Phó Thanh Y.”
“Đó là tự nhiên, ” Cùng Mộc Thiên đắc ý mà cười nói, “Hoàng huynh cũng nên biết, Thanh Y từ trước đến nay tính toán không bỏ sót, bản lĩnh nắm bắt nhân tâm ngay cả Hoài Viễn cũng không bằng.”
Danh tự chần chừ mà bật thốt lên khiến toàn bộ cung điện lần thứ hai rơi vào trầm mặc xấu hổ.
Tiêu Hoài Viễn.
Không biết từ khi nào… danh tự này đã biến thành một ma chú, treo tại đỉnh đầu bọn họ, dường như một khối cự thạch tùy thời có thể rơi xuống.
“Quả nhiên là như thế này…” Cung Mộc Thiên thở dài nói, “Hoàng huynh… Ngươi nhất định không chịu thoái vị, cũng không phải là mê luyến bảo tọa này, mà là buông không được Hoài Viễn.”
Hoàng đế không nói lời nào, ánh mắt trống rỗng nhìn hướng xa xôi ngoài cửa sổ.
“Hoàng huynh, ngươi hà tất như vậy?” Cung Mộc Thiên nhíu mi cúi đầu, “Thời điểm Hoài Viễn vừa rời đi kia… Ta vẫn nghĩ, nhìn không rõ hiện thực chính là ta cùng Thanh Y. Hiện tại, chúng ta đều đã tiếp thu hắn vĩnh viễn ly khai, ta mới hiểu được, người vẫn không chịu thừa nhận hiện thực, là ngươi.”
Hoàng đế vẫn không nói lời nào, hắn chỉ si ngốc nhìn bên ngoài, phảng phất như nơi ấy nhìn lâu là có thể thiêu ra một cái động.
“Hoàng huynh… Ngươi thanh tỉnh một chút! Cho dù ngươi trông giữ vương vị này, đại tướng quân của ngươi cũng vĩnh viễn không về được!”
“… Trẫm biết.” Hoàng thượng cuối cùng mở miệng nói, thanh âm khô cạn tựa như một lão nhân đã sống rất nhiều năm, “Trẫm trông giữ không phải ngôi vị hoàng đế, trẫm luyến tiếc buông tay… là mảnh giang sơn có huyết nhục của Hoài Viễn này.”
Không để ý ánh mắt khiếp sợ của Cung Mộc Thiên, hoàng thượng tiếp tục nói, “Núi này sông này… một thân cỏ một gốc cây đều là Hoài Viễn dùng mạng đổi lấy đưa cho trẫm. Dư Mặc bức vua thoái vị muốn xưng đế, trẫm trong lòng nguội lạnh trẫm phẫn nộ, không chỉ bởi vì hắn đại nghịch bất đạo… Càng nhiều là… Càng nhiều là, là bởi vì trẫm biết, mảnh giang sơn này… Không còn thuộc về trẫm rồi.”
“Mộc Thiên… Vật cuối cùng Hoài Viễn tặng ta, ta cũng đã đánh mất.”
“Không phải, không phải.” Cung Mộc Thiên tiến lên cầm bàn tay hoàng đế, “Hoàng huynh… Hoài Viễn muốn đưa cho ngươi, là ngươi mười năm yên bình vô ưu, hắn cũng không phải muốn đem ngươi cột vào ngôi vị hoàng đế!”
“Ta ngay cả thứ cuối cùng của hắn… cũng không thủ hộ được…”
“Hoàng huynh!” Cung Mộc Thiên đột nhiên đỏ mắt lớn tiếng rống lên, “Van cầu ngươi! Buông tha giang sơn! Buông tha Hoài Viễn! Cũng buông tha chính ngươi!” Hắn rống xong sau như dùng hết toàn bộ khí lực, nặng nề mà tê liệt ngồi ở trên ghế, “Hoàng huynh… Ngươi sao không chịu hiểu rõ? Giang sơn, sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào… Ngày hôm nay họ Cung, ngày khác có thể họ Lý họ Vương có lẽ họ Triệu… Nhưng Hoài Viễn, Tiêu Hoài Viễn mới là từ đầu tới cuối đều chỉ thuộc về một mình ngươi… Không phải sao? Ngươi nắm giữ giang sơn cũng tốt, ngươi buông tay thiên hạ cũng được, cũng sẽ không thay đổi.”
“Để Hoài Viễn khuynh tẫn trọn đời chính là Cung Mộc Minh, không phải Đại Hi Hoằng Trị đế… Ngươi sao lại không hiểu rõ?”
Cung Mộc Minh phảng phất như bị dội nước lạnh cứng ngắc ngồi trên nhuyễn tháp, hồi lâu, hắn nghe được bên tai có người khẽ gọi, “Mộc Minh… Mộc Minh…”, hắn quay đầu lại, thiếu niên kia như trước bạch mã cẩm y, một thanh quạt giấy nhẹ lay động trước ngực, gật đầu mỉm cười với hắn.
Có lẽ người nọ chưa từng ly khai, như cũ ở phía sau hắn, chỉ là hiện tại hắn vừa quay đầu lại nhìn không thấy mà thôi.
“Mộc Thiên… Kỳ thực mấy năm nay, ta vẫn thực mệt mỏi.” Hồi lâu sau, Cung Mộc Minh thở dài một hơi, Cung Mộc Thiên gật đầu, lập tức hắn cười khổ nói, “Nhưng mãi cho tới hôm nay, ta mới nghĩ… mệt mỏi như thế, nguyên lai chỉ là tự mình triệt để dằn vặt chính mình mà thôi.”
“Sao có thể xem là triệt để dằn vặt dày vò?” Cung Mộc Thiên cười nói, “Vài chục năm nay hoàng huynh trị quốc có phương pháp, bách tính an cư lạc nghiệp một mảnh phồn hoa, chẳng lẽ không tính là công tích của hoàng huynh?”
Cung Mộc Minh khoát khoát tay, “Không phải ý tứ này, ngươi hiểu rõ.”
Cung Mộc Thiên trầm mặc, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu cười hỏi, “Hoàng huynh… Lẽ nào ngươi không muốn nhìn một chút, một kết cục khác có thể của ngươi cùng Hoài Viễn sao?”
Ngày hôm sau, Hoằng Trị đế vào triều, tất cả triều chính khôi phục như thường.
Năm ấy tháng hai ngày hai mươi tám, Kỷ Sửu niên, Đinh Mão nguyệt, Giáp Thần nhật, kỵ vô, chư sự đại cát*.
(*không có kiêng kỵ, mọi việc thuận lợi êm đẹp)
Ngày ấy triều đình Hoằng Trị đế phế thái tử Cung Dư Thư, cũng hạ chiếu thoái vị, lập tân thái tử Cung Dư Mặc.
Tháng ba cùng năm, Cung Dư Mặc đăng cơ, sửa niên hiệu Liệt Võ.
Từ đó, trong hơn một tháng Hoằng Võ chi loạn cuối cùng hạ màn.
– Hết chương 22 –