Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mẹ Giản không thiếu thứ gì cả. Cho dù Giản Tang Du không tặng quà nhưng bà ta nghe cô nói muốn đàn một bản nhạc tặng mình vẫn thấy rất vui.
Giản Tang Du xuất thân là người chơi dương cầm chuyên nghiệp, từ nhỏ cô đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ từ trong nước đến quốc tế. Cúp và giấy chứng nhận của cô nhiều không đếm xuể. Trước kia trong giới dương cầm, Giản Tang Du cũng có chút danh tiếng. Nhưng sau này kết hôn rồi, cô không tham gia bất cứ cuộc thi hay buổi biểu diễn nào nữa, dần dần mờ nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.
Mọi người nghe Giản Tang Du nói muốn đàn một bản nhạc thì lập tức hào hứng. Bọn họ biết Giản Tang Du là một thiên tài dương cầm, từ nhỏ đã là con nhà người ta điển hình trong miệng người lớn.
Những người từng nghe Giản Tang Du chơi đàn đều hơi kích động, sau khi cô lấy chồng thì không được nghe cô chơi đàn dương cầm nữa. Không ngờ hôm nay đến nhà họ Giản, bọn họ lại được một phen đã tai.
Đại sảnh của nhà họ Giản có đặt một cây dương cầm ba chân màu đen, đó là của Giản Tang Du. Sau khi cô kết hôn rồi cũng không mang theo, mẹ Giản nói để lại nhà họ Giản cho Giản Gia Nguyệt học dương cầm có cái dùng.
Nhưng thật ra đã nhiều năm trôi qua, Giản Gia Nguyệt đến bây giờ ngay cả khuông nhạc vẫn chưa học được. Chỉ có mỗi khi Giản Gia Lãng về nhà tâm huyết dâng trào đàn được một hai lần.
Giản Tang Du mặc bộ đầm đỏ như lửa ngồi trước đàn dương cầm đen như mun, cây đàn chợt trở thành nền cho cô.
Tiếng nhạc vang lên theo mười ngón tay như nhảy múa của cô. Đối với người trước mặt dần dần trở thành dòng sông đen ngòm sông không thấy đáy, còn Giản Tang Du là nữ thần sông nổi bật trên dòng sông đen. Có màu đen làm nền càng tôn lên sự gợi cảm của cô như một đóa bỉ ngạn nhuốm máu.
Cố Trầm là người tông điếc, anh không nghe ra Giản Tang Du đang chơi bản nhạc nào. Nhưng nhìn ánh mắt say mê của người xung quanh, còn bên cạnh mẹ Giản, Giản Gia Nguyệt nhìn Giản Tang Du bằng ánh mắt như rắn độc.
Anh nhìn tấm lưng lấp ló của Giản Tang Du, ánh mắt trầm hẳn.
Sao cô lại nói dối?
Rõ ràng cô đã chuẩn bị cho mẹ Giản một sợi dây chuyền hồng ngọc đấu giá đắt tiền. Anh đã nhìn thấy trong ngăn kéo bàn trang điểm của cô, cạnh hộp còn có một tấm thiệp, trên đó viết: “Tặng mẹ, chúc mẹ trẻ mãi không già, sống lâu trăm tuổi.”
Cố Trầm nhận ra được đó là chữ viết của Giản Tang Du, rõ ràng cô đã chuẩn bị quà rồi mà sao lúc ra khỏi nhà không mang theo?
Cô quên sao?
Cô không nhớ, mà Giản Gia Lãng đi cùng cũng không nhớ để nhắc cô sao?
Cho dù anh không biết nhiều về đồ của phụ nữ, nhưng sống trong gia đình như vậy, đối với mấy món đồ xa xỉ anh cũng bị tiêm nhiễm. Dây chuyền hồng ngọc cô đã chuẩn bị là phiên bản giới hạn của hãng C, nếu không có quan hệ thì đừng hòng mua được.
Có thể thấy Giản Tang Du đã chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ Giản từ rất sớm, cũng rất có tâm, xuất hết vốn liếng.
Đàn xong một bài, tất cả mọi người đều tán thưởng vỗ tay liên hồi, Giản Gia Lãng thì vỗ đến sắp gãy cả tay luôn rồi.
Nghe những người xung quanh đều khen Giản Tang Du, ba Giản và mẹ Giản cảm thấy hôm nay cô đã cho bọn họ đủ mặt mũi.
Ở đây, chỉ có Giản Gia Nguyệt là không vui. Cô ta miễn cưỡng cười theo, vỗ tay cùng mọi người. Vào lúc này, nghe những người bên cạnh khen lấy khen để Giản Tang Du vừa dáng đẹp lại còn có tài, cô ta ghen tị đến sắp phát điên.