Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Trầm nhíu mày lại, anh cảm thấy sự khác thường của Giản Tang Du một lần nữa. Mặc dù đã kết hôn bao nhiêu năm rồi nhưng trước kia Giản Tang Du chưa từng nói chuyện với anh như vậy.
“Bây giờ em có thể nói.” Cố Trầm kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, lên tiếng nói.
“Vậy anh muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?” Giọng nói của Giản Tang Du rất nhẹ nhàng nhưng dường như lại hỏi và đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Nếu như Cố Trầm muốn nghe lời nói dối, cô cũng sẽ nghiêm túc nói dối để trả lời anh.
Cố Trầm chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, anh thở dài hai hơi rồi trả lời: “Nói thật.”
“Là tự anh muốn nghe lời thật lòng đó nhé, nghe xong rồi đừng tức giận, tức giận cũng không có tác dụng gì đâu.” Giản Tang Du nhắc nhở Cố Trầm trước, thấy Cố Trầm không định thay đổi câu trả lời khác thì mới nghiêm giọng, chậm rãi lên tiếng: “Có rất nhiều nguyên nhân tôi muốn ly hôn với anh, đếm kỹ thì có vài nguyên nhân lớn muốn nói cho anh nghe.”
“Nói đi.” Trong lòng Cố Trầm chìm xuống, đếm kỹ? Xem ra Giản Tang Du có ý kiến rất lớn đối với anh.
“Thứ nhất là con người anh khô khan nhàm chán, mặt thì cứng đờ, cả ngày ủ rũ giống như cả thế giới này nợ tiền của anh không bằng.” Giản Tang Du lên tiếng nói không ngừng, nói ra hết tất cả bao nhiêu oán hận tích tụ trong suốt mấy năm qua: “Thứ hai, anh khô khan nhàm chán thì thôi đi, anh còn thích để ý mọi chuyện, sống giống y như người lạc hậu vậy, những chuyện hợp thời một chút thì lại khó chịu. Tại sao con người anh không quay về sống ở thời cổ đại đi?”
May mà ánh sáng ở nơi này khá tối nên Giản Tang Du không phát hiện ra gương mặt của người đang đè trên người mình đã đen sì như đáy nồi rồi.
Nhưng Giản Tang Du vẫn còn chưa xong mà lại sắp xếp lại lời nói và tiếp tục nói thêm: “Thứ ba, kỹ thuật của anh không tốt.”
“Kỹ thuật?” Cố Trầm dường như nghiến răng: “Kỹ thuật gì?”
“Kỹ thuật.” Giản Tang Du thật sự vò đã mẻ lại sứt, cho nên nói hết tất cả lời muốn nói ra: “Cứ tầm năm ba tháng anh không về nhà, về nhà thì lại giày vò chết tôi. Kỹ thuật của anh kém như vậy, chỉ biết bản thân mình sướng thôi. Bản thân anh thì thoả mãn, còn tôi thì đau đớn muốn chết đi được, vừa lên đến giường anh chỉ biết đâm chọc lung tung giống như con bò điên vậy...”
Sự rung chuyển đột ngột cắt ngang lời nói của Giản Tang Du, tiếng động lớn rầm rầm vang lên bên tai cô cùng với tiếng rên rỉ của Cố Trầm. Giản Tang Du sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cô lên tiếng một lần nữa nhưng không còn giọng điệu hùng hổ vừa nãy, thay vào đó là sự hoảng sợ mang theo tiếng nức nở: “Cố Trầm, có phải chúng ta sắp chết rồi không?”
Dư âm của trận động đất đã khuấy trộn đống đổ nát, đè một tảng tá to xuống cánh tay vốn còn có thể cử động được của Giản Tang Du. Lần này Giản Tang Du không còn may mắn như vậy nữa, cổ tay của cô đau đến nỗi khiến cô suýt chút nữa thì ngất xỉu.
“Cố Trầm, tay tôi đau quá, Cố Trầm...” Cho dù một giây trước cô còn không ngừng trêu chọc Cố Trầm, nhưng lúc này Cố Trầm lại là người đáng tin cậy nhất của Giản Tang Du.
Nghe thấy Giản Tang Du hoảng sợ gọi tên mình và cả tiếng khóc vì đau đớn của cô, Cố Trầm cố nhịn cơn đau trên cơ thể, khẽ an ủi người đang lo lắng ở dưới người mình: “Cố chịu đi, cứu...”
Anh còn chưa nói xong, một ngụm máu tươi đã phun ra trước lời nói của anh.
Màu máu tươi nồng nặc và dòng máu ấm bắn lên đôi mắt của Giản Tang Du, cô hoảng sợ hét lên: “Cố Trầm! Cố Trầm! Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Ánh mắt Cố Trầm bắt đầu lắc lư, mơ hồ có dấu hiệu hôn mê, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ.
Anh không thể ngất được, nếu như anh ngất đi, một mình Giản Tang Du sẽ càng sợ hãi hơn.
Cho dù Cố Trầm nói không sao, nhưng sự sợ hãi trong lòng Giản Tang Du vẫn không hề tiêu tan.