Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10: Phóng viên thật là khủng khiếp.

Cam đoan một giờ sau sẽ trở lại, Văn Lược từ trên giường lăn xuống dưới. Không thể không nói nhà của An Trình Điển rất hợp với hắn, Văn Lược vẫn đều thực thích thảm, tốt nhất là từ cửa đến WC đều là thảm, đáng tiếc là hắn lười xử lý.

Vệ Sanh trên thảm của hắn chắc chắn sẽ phát hiện ra khoai miếng, vụn bánh mì, chắc chắn sẽ có vật kỳ quái gì đó, một phen ném đi thảm hắn tốn rất nhiều chi phi để mua, Văn Lược phải muốn sống muốn chết đem thảm kia tha trở về, đau lòng đưa cho trợ lý Tiểu Hà, nghe nói Tiểu Hà hiện tại nằm ngủ trên chiếc thảm cao cấp kia.

Văn Lược đã có cảm giác dưới chân mềm nhũn yêu đến chết.

Lại nhìn qua, phát hiện trên tường treo đầy ảnh chụp, cư nhiên còn có ảnh An Trình Điển thời học trò, có cả ảnh học trò của hắn nữa. Văn Lược có hơi xúc động lấy tấm ảnh xuống.

Ảnh này chụp lúc nào nha! Văn Lược khi đó ở trường học đều là vai chính của kịch xã, cho nên ảnh chụp này, trử bỏ đẹp trai ra, còn có khôi hài, còn có.. nữ trang!

Văn Lược hiện tại chính là u buồn, này đó ảnh chụp! Văn Lược khẽ cắn môi, quyết đoán đi qua đem hết ảnh chụp lấy xuống. Sau đó thu thập hành trang về nhà.

Văn Lược trở lại nhà của mình, liền nhận được điện thoại của An Trình Điển, Văn Lược còn đang suy nghĩ, rốt cuộc vẫn là bắt máy.

“Cậu đã làm gì cái tường nhà tôi hả?” An Trình Điển tiến đến thẳng chủ đề.

“Cậu như thế nào có những tấm ảnh này?” Văn Lược đạp lên sàn nhà bóng loáng, rất tưởng niệm cảm giác mềm nhũn dưới chân. “Đó là trân quý phẩm của tôi!” An Trình Điển có điểm tức giận, “Đụng đến đồ vật tôi cất giữ, cũng không phải là quân tử!” Tôi cũng không nói tôi là quân tử! Văn Lược ở trong lòng nói thầm, cho dù là ảnh chụp trước đây, hắn cũng không phải có thể đi làm động lòng người mọi nơi đi! Người đuối lý tự nhiên không lên tiếng làm bộ không nghe thấy.

Dù sao cậu cũng không thể giữ tôi, thế nào! Này vẫn là tiếng lòng Văn Lược.

“Kỳ thật, tôi… còn có quả chiếu(*) của cậu!” thanh âm của An Trình Điển ở đầu dây bên kia, đem Văn Lược trạng thái nguyên bản đang ngủ lập tức tỉnh dậy.

(*) là ảnh đồi trụy ~

“Không có khả năng!” Văn Lược vội vàng lục lọi, chính mình nhớ lại, hắn khi nào đem quả chiếu của mình lấy ra?

“Vừa lúc, tôi đem bức ảnh này hoán đổi!” An Trình Điển lỗ mảng nói.

“Không có khả năng! Cậu như thế nào có được?” Văn Lược hoàn toàn bị chọc giận, bất quá hắn còn đang suy nghĩ mình rốt cuộc khi nào chụp các loại bức ảnh này, hơn nữa như thế nào lại rơi vào tay An Trình Điển?

“Sáng nay!” An Trình Điển tâm tình dường như rất khá, “Cậu thực nghĩ đến nhà tôi rồi còn có thể hoàn hảo trở về?”

“Hỗn đản!” Văn Lược đem điện thoại ném rớt.

“Chuyện gì như vậy sinh khí?” Vệ Sanh ngồi ở trên salon xử lý công vụ trên máy tính ngẩng đầu không sai biệt nhìn Văn Lược.

“Đã trễ thế này, anh còn không về?” Văn Lược sặc mặt thực thối.

“Đêm nay tôi ngủ ở đây!” Vệ Sanh nhìn Văn Lược buồn bực, hắn ở nơi này qua đêm rớt kỳ quái sao? Ai kêu cậu không chính mình xem kịch bản, chính mình chọn quảng cáo, cái gì cũng do hắn phụ trách, dưới tay hắn cũng không phải chỉ có mình Văn Lược.

“Anh không biết ở nhà người khác qua đêm rất là nguy hiểm sao?” Văn Lược rất không thích đá cuốn tạp chí dưới đất.

“Có thể có cái gì nguy hiểm?” Vệ Sanh kinh ngạc nhìn Văn Lược, “Cậu sẽ đối tôi làm cái gì?”

Văn Lược khí tuyệt, căm giận đứng lên chui vào phòng mình. Gần đến cửa bỗng nhiên quay đầu hỏi Vệ Sanh, “An Trình Điển người này thích sách sao?”

Vệ Sanh lắc đầu, tỏ vẻ không biết An Trình Điển có thói quen xem sách, vẫn là hoàn toàn không biết hắn cái gì bỗng nhiên hỏi như vậy.

Văn Lược đóng cửa. Sau đó lấy laptop dưới chăn ra lên mạng. Tìm tòi tư liệu về An Trình Điển, đây là lần đầu tiên hắn có ý chí mạnh mẽ đi tìm hiểu về một người như vậy.

Tư liệu của An Trình Điển vẫn là xuất sắc toàn bộ, nhưng đến mục kén vợ kén chồng đối tượng thì, Văn Lược run lên một chút, cư nhiên có người thích cường tráng nữ sinh. Lại nhìn đến sở thích, cư nhiên là thích đùa và nói chuyện tầm phào!

Đầu Văn Lược lập tức nổ tung! Sờ điện thoại liền gửi cho An Trình Điển một tin nhắn. (điện thoại anh cũng đập đá dữ ~)

Ảnh chụp trả lại hết cho cậu, quả chiếu kia đưa lại cho tôi!

Không cần! An Trình Điển quyết đoán cự tuyệt!

Văn Lược khí tuyệt, đem di động ném xuống đáy giường. (đấy, lại ném ==”)

Bỗng nhiên tiếng có tin nhắn vang lên, Văn Lược nhào qua lượm di động lên vừa thấy.

Theo tôi đi ăn cơm, ảnh chụp trả lại cho cậu!

Văn Lược không có lựa chọn, hắn rõ ràng nhớ rõ An Trình Điển hứng thú nhất là thích đùa và nói chuyện tầm phào!

Nếu hắn không cẩn thận y liền đem tấm ảnh kia phát tán ra ngoài, hậu quả thiệt không thể tưởng tượng nổi!

Bất quá hiện tại hắn không hối hận việc mình cùng An Trình Điển đi dùng cơm, bởi vì ảnh chụp kia không phải là quả, nhưng là ảnh chụp hắn cùng An Trình Điển ngủ một chỗ.

An Trình Điển ôm hắn, đầu tựa vào trên đầu hắn, môi như có như không sượt qua trán hắn. Ánh sáng vừa thấy chính là vào buổi sáng sớm, hai người bộ dáng không đứng đắn, cho dù là đương sự còn miên man bất định, huống chi là người khác…

Sát!

Cái này so với quả chiếu còn nghiêm trọng hơn.

Một phen đoạt được ảnh chụp, mặt Văn Lược đều đen, trên mặt lúc đỏ lúc trắng có thể mở hội.

“Cậu còn.. hay không?”

“Còn!” An Trình Điển vẫn có thể đem loại chuyện xấu hổ này ra nói với một bộ dạng đường hoàng.

Cái chén trong tay Văn lược bị nắm chặt, hận không thể ném thẳng vào mặt đối phương không biết phải mua bao nhiêu cái bảo hiểm khuôn mặt.

“Cậu lo lắng cái gì? Bức ảnh này cũng không phải chỉ có mình cậu!” An Trình Điển cười ngồi uống cà phê, “Nếu thực bị lộ ra, cậu với tôi đều chịu chung ảnh hưởng!”

Nói như vậy, Văn Lược cuối cùng có thể tỉnh táo lại, bất quá nghĩ lại, hắn tiếp tục khó chịu, “Vậy cậu phải có đồ vật này nọ để uy hiếp tôi sai?”

“Cậu thật sự là…” An Trình Điển nhìn Văn Lược nở nụ cười, vẻ mặt cưng chiều, “Cậu cũng không phải có một phần của tôi sao? Cậu về sau cũng có thể uy hiếp tôi nha! Hoan nghênh cậu tới uy hiếp tôi nga!”

Thời điểm An Trình Điển nói lời này, bộ dáng vui tươi hớn hở hoàn toàn không có một cái gì gọi là người bị uy hiếp. Văn Lược vẫn cảm thấy được chính mình bị lừa. Không trách hắn rất không lịch sự, mà là địch nhân quá mức giảo hoạt.

“Quên đi! Tôi cùng cậu ít tiếp xúc là tốt nhất!” Văn Lược đứng dậy muốn đi. Thật sự là cùng An Trình Điển ở một chỗ là không có chuyện gì tốt.

“Nếu đã đến, làm gì lại đi sớm nha! Nơi này cà phê ngon lắm!” An Trình Điển thân thủ lướt qua bàn kéo tay Văn Lược lại, “Hơn nữa, cậu đã nói là không bỏ tôi nha!”

Ở nơi đông người, do dự, thế nào đều làm Văn Lược cảm thấy không thích, nam diễn viên này bày ra bộ dáng nói chuyện như vầy là cho ai xem.

“Oa! Trình Điển cũng tới?” Bỗng nhiên ghế dựa bên cạnh bị kéo ra, sau đó cả phòng hương khí đều ập đến.

An Trình Điển vội vàng buông lỏng tay đang giữ Văn Lược, Văn Lược khó chịu trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó chọn chỗ tùy tiện ngồi xuống.

Ha, chính chủ đến rồi!

Văn Lược xuất môn gặp An Trình Điển cùng Vệ Sanh đánh so chiêu, Vệ Sanh rất ngạc nhiên này vừa nghỉ liền không ở nhà cư nhiên lại ra ngoài, nghĩ lại nếu xuất môn thì đừng nên lãng phí, hắn làm cho Văn Lược thuận tiện gặp An Miên Miên.

Văn Lược thực đương nhiên cự tuyệt, hắn cảm thấy một diễn viên tốt tại sao lại có thể dựa vào scandal để đi lên.

Vệ Sanh trực tiếp đem tạp chí để trên đầu hắn, “Cậu cho là người ta vì cái gì thăng tiến? Cậu cho là lúc cậu nghỉ ngơi vẫn có người nhớ cậu là ai? Trước khi phim được chiếu, hiện tại cậu vẫn là một con người mới!”

Văn Lược cái gì cũng có thể cùng Vệ Sanh đối nghịch, nhưng chỉ cần liên quan đến tiền đồ của hắn, hắn sẽ bị Vệ Sanh mắng đến á khẩu không trả lời được. Mặt xám xịt xuất môn, đương nhiên khẳng định là phải hẹn người, Vệ Sanh làm việc cho tới bây giờ đều cẩn thận, hắn nhất định sẽ an bài phóng viên đi theo, nếu hạ quyết tâm, hôm nay dù làm cái gì cũng phải có tin tức lên trang đầu.

Bất quá Văn Lược hẹn không phải An Miên Miên mà là Ngả Thước.

Tin tức khẳng định sẽ có, nhưng không phải mình mà là An Trình Điển, Văn Lược nghĩ, dù sao mình ở buổi họp báo cũng có không ít tin tức, coi như là báo cáo kết quả công tác, Vệ Sanh hắn sẽ không sinh khí đi!

“Các anh thường ở đây tụ tập sao?” Ngả Thước hôm nay mặc một thân màu đỏ, giày bó cho đến đùi, quần đùi màu đỏ cùng áo gi-lê. Nàng là vừa cưỡi ngựa về?

“Ngẫu nhiên đến vui đùa một chút!” An Trình Điển vẻ ngoài sóng yên biển lặng nhìn Văn Lược, ánh mắt dường như muốn ăn Văn Lược.

“Ngựa ở mã tràng thật hảo! Thế nào? Văn Lược cũng đi thử xem?” Ngả Thước nháy mắt nhìn Văn Lược, cười đến thực tự nhiên, một bộ dáng không hề hay biết gì.

Gặp quỷ! Người này thực vừa cưỡi ngựa về!

Ngả Thước vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng ‘tách tách’, An Trình Điển bật người cảnh giác quay đầu ra sau xem, Văn Lược khẩn trương nhìn theo. Thật cẩn thận nhìn biểu tình An Trình Điển.

“tách tách, “tách tách” vài tiếng không rõ động tĩnh, cái này ngay cả Văn Lược cũng nghe được, phóng viên đã đến! Ngả Thước hẳn là cũng nghe được, cũng không biết cái gì, liền nhấc ghế dựa sát vào An Trình Điển, thực sẽ nắm bắt cơ hội.

“Trình Điển cùng đi kỵ mã nha!” Ngả Thước thân mật với An Trình Điển, tay còn khoác trên vai hắn.

Văn Lược ở một bên rất lãnh tĩnh, nhiệm vụ của hắn đã muốn hoàn thành, trên cơ bản có thể công thành lui thân. Ngả Thước thực cảm kích hướng hắn trừng mắt nhìn, không biết sống chết che miệng cười, “Hiện tại phóng viên chính là yêu viết loạn, anh bảo xem ngày mai có thể hay không báo chí viết hai người tranh em nha?”

Nữ nhân không có não! Nghĩ muốn điên lên rồi, Văn Lược ngồi không yên, phỏng chừng An Trình Điển cũng nhìn ra manh mối. Nếu như bị hắn biết Ngả Thước cùng phóng viên đều do y đưa tới..

“Đi đâu?” Nhìn Văn Lược đứng lên, An Trình Điển đùi bỗng duỗi ra chặn lại.

“Ha hả! Tôi đi xem, bên kia có chuyện gì xảy ra!’ Văn Lược ngượng ngùng cười cười, lướt qua chân An Trình Điển, mới vừa bước được một nửa liền bị người kéo lại.

Sau đó một cỗ khí mạnh mẽ không biết từ đâu tới, hắn cả người khống chế không được ngã lên bàn, cái chén trên bàn bị rớt xuống đất. Nước loang đầy trên thảm, cũng không gây nhiều tiếng động. Bất quá tiếng thét của Ngả Thước chói tai hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn, nhân tiện đem phóng viên ở chỗ tối dẫn ra.

“An Trình Điển, cậu biến thái!” Văn Lược phát hỏa, trước công chúng, chỗ tối còn có phóng viên hắn cư nhiên còn dám động thủ, thật sự muốn chứng thực câu nói của Ngả Thước sao?

“Cùng với cậu đoạt Ngả Thước, không bằng để tôi đoạt cậu nha!” An Trình Điển cầm lấy cổ áo hắn đặt ở trên bàn, dán miệng vào lỗ tai hắn, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ.

“Cậu thần kinh à, có phóng viên ở đây! Chẳng lẽ cậu muốn ngày mai tin tức báo chí đăng tôi và cậu tranh đoạt Ngả Thước?” Văn Lược bị ngăn chặn, hoàn toàn không làm gì được, đẩy cũng đẩy không ra, dùng sức một bên nháy mắt với Ngả Thước, Ngả Thước chỉ lo thét chói tai, hoảng sợ. Hoảng sợ cái gì a! Ngay cả ngựa còn không sợ lại đi sợ hai bọn họ.

“Kia nếu tôi ở đây hôn cậu thì sao?” An Trình Điển tựa hồ cũng không thể bị uy hiếp.

“Cậu… cậu…. cậu…” Văn Lược run rẩy.

Tình huống đó thật sự xuất hiện làm cho Văn Lược càng thêm run rẩy, An Trình Điển cư nhiên còn làm trò trước mặt Ngả Thước hôn hắn. Tuy rằng chính là chuồn chuồn lướt nước, nhưng đã đủ cho Văn Lược hóa đá.

Người này rốt cuộc có hay không giác ngộ mình là ngôi sao nha!

Ngả Thước hét chói tai rốt cuộc ngừng.

Hết chương 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.