Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15: Máu mũi ở đâu ra?

Văn Lược bị đặt ở dưới thân không có ưu thế giãy dụa, đầu óc vừa thanh tỉnh liền truyền mệnh lệnh xuống thân thể có điều bị chậm chạp, sau khi bị hôn một lúc mới có lực phản kháng, đối phương liền buông lỏng hắn.

“Sớm nha!” An Trình Điển cười tủm tỉm nhìn Văn Lược đang tức giận, lập tức cúi đầu hạ lên trán hắn hôn một cái, Văn Lược bão nổi xoay người nhảy xuống giường chui vào phòng vệ sinh.

Người này phản ứng quá nhanh, Văn Lược chỉ vừa mang dép lê bước tới cửa, bên trong đã truyền đến tiếng cười sang sảng của người nào đó.

“Như thế nào mới sáng sớm đã leng keng tùng tùng, các cậu sẽ không đánh nhau đi?” Đây là thanh âm của Tiểu Càng vừa mới chạy tới, xem ra hai người đại diện đều không thể nào yên tâm khi hai người này ở cùng một chỗ.

“Không có việc gì!” Văn Lược nghiêm mặt đứng dậy mở cửa.

“Cái kia, Văn Lược nhìn thật nhã nhặn, hắn không phải là người thích động thủ đi?” Tiểu Càng nghiêng mặt hỏi Vệ Sanh.

“Cũng không nhất định, con thỏ nóng náy còn có thể cắn người mà! An Trình Điển đừng bức hắn là được!” Vệ Sanh thản nhiên nói.

“Anh có ý tứ gì?” Tính cách Tiểu Càng hẳn là rất nóng nảy, Vệ Sanh không nhẹ không nặng nói hai câu, hắn cũng cảm thấy bực bội lên.

Văn Lược cảm thấy được ngòi nổ, nguyên bản chuẩn bị mở cửa, cũng cuối cùng không mở, tùy ý để hai người đại diện bên ngoài ầm ĩ. Tính tình Vệ Sanh vẫn đều là cổ quái, Tiểu Càng xem ra rất quái đản, nhưng bình thường mắng An Trình Điển cũng rất nghiêm túc, bất quá Vệ Sanh mặt tối sầm chỉ đến An Trình Điển hắn liền tạc mao, loại tâm lý gà mái hộ tử thật đúng là kỳ lạ.

“Như thế nào không mở cửa nha?” An Trình Điển lau tóc từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Văn Lược tựa vào cánh cửa, trực tiếp đem khăn mặt phủ lên đầu hắn, “Cậu trước vào tắm rửa đi!”

“Đi thôi! Xe đã chờ ở dưới rồi!” Vệ Sanh hô to.

Văn Lược do dự một chút, hắn còn chưa thay quần áo! An Trình Điển nhìn nhìn hắn, sau đó nói, “Chúng tôi ở dưới chờ cậu, nhanh lên!”

Văn Lược có hơi cảm kích, nhìn An Trình Điển nở nụ cười.

Thời điểm tới phim trường, máy móc cùng đạo cụ đều đã chuẩn bị xong, An Trình Điển cùng Văn Lược xuống xe đi thay y phục và trang điểm, hai người một bên vừa đọc kịch bản vừa ăn sáng.

Thừa dịp tổ kỹ thuật đang chuẩn bị, đạo diễn đến giảng diễn cho bọn hắn. Cảnh hôm nay phải quay chính là Văn Lược vừa mới gia nhập giang hồ thay thế phụ thân áp tiêu cho triều đình, gặp phải cướp An Trình Điển, An Trình Điển là một kiếm khách lưu lạc không muốn nhìn thấy nhất chính là quân triều đình, hắn liền ra tay, Văn Lược đánh không lại còn bị An Trình Điển lột hết, sau đó bị treo lên cây.

Thời điểm Văn Lược nhìn đến hai từ ‘lột hết’, trong lòng liền chợt lạnh. Hắn có dự cảm hôm nay là ngày bi kịch của hắn.

Văn Lược quay phim nhiều năm như vậy, hắn không biết những nguyên tắc mấu chốt, vẫn là Vệ Sanh bảo hộ hắn tốt quá, chừng mực lớn nhất cũng chỉ lộ quá nửa người trên. Hiện giờ lại bị lột hết, trong lòng hắn nhất thời toàn bộ lạnh lẽo. Ngẩng đầu tìm Vệ Sanh, người cũng không thấy đâu. Lúc này mới nhớ tới hôm nay Vệ Sanh phải về, những ngôi sao khác dưới tay y không thể không có ai chiếu cố, nguyên bản đi theo hắn chiếu cố nhiều tháng đã là phá lệ, hiện tại phỏng chừng đã đi được một lúc rồi.

Văn Lược cầm kịch bản tìm đạo diễn, Đỗ Minh Thành cười tủm tỉm nhìn Văn Lược, miệng còn đang ăn bữa sáng.

“Kịch bản có vấn đề gì sao?” Đạo diễn cáo già còn ra vẻ không hiểu.

“Cái kia… Nơi này là phải…?” Văn Lược xấu hổ chỉ vào hai chữ trong kịch bản hỏi Đỗ Minh Thành.

“Đương nhiên! Cậu dáng người tốt như vậy, không thành vấn đề!” Đỗ Minh Thành ngậm bữa sáng tràn ngập tin tưởng vỗ vỗ bả vai Văn Lược, sau đó bỏ lại Văn Lược cùng nhân viên trao đổi.

Việc này vẫn đều là Vệ Sanh cùng đạo diễn bàn bạc, muốn trách thì trách hắn lúc ấy không nhìn kỹ kịch bản, cái này tốt lắm, Vệ Sanh không ở đây hắn cũng không biết nói với đạo diễn như thế nào.

“Làm sao vậy? Đối kịch bản có vấn đề?” An Trình Điển lặng lẽ đi tới, bày ra bộ dáng mỉm cười tủm tỉm.

“Không có!” Văn Lược giật mình bật người, hắn cũng không tin An Trình Điển không thấy hai từ kia.

“Ân, lột hết! Cậu không dám sao?” An Trình Điển cười cầm kịch bản trong tay giơ giơ lên, “Không dám nói, muốn hay không tôi giúp cậu nói chuyện với đạo diễn?”

“Không cần!” Văn Lược mặt đều tái đi, muốn hắn cúi đầu trước An Trình Điển? nằm mơ! Văn Lược cắn chặt răng, vẫn là đi qua chỗ đạo diễn trao đổi một lần nữa.

“Không được! Đây cũng chính là một trong những điểm nhấn trong bộ phim!” Đạo diễn quả nhiên không chịu ý kiến của Văn Lược.

“Chính là, này… tôi thật sự…” Văn Lược do dự, hắn hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng chính mình bị lột hết, ở đây bị nhiều người như vậy nhìn, kia còn chưa tính, còn trước mặt đối thủ An Trình Điển. Hắn nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng cười nhạo Văn Lược.

“Không có gì! Đều là nam nhân cả thôi! Yên tâm đi, chúng tôi quay phim vẫn là có chừng mực, đến lúc đó bộ vị sẽ được che đi!” Đạo diễn cười tủm tỉm xoay người muốn đi, Văn Lược vội vàng bắt lấy hắn.

“Nhất định phải cởi toàn bộ?” Văn Lược hồ nghi, nếu mấu chốt bộ vị được che, kia vậy tại sao phải cởi toàn bộ? (Thế anh muốn show àh o.O)

Đỗ Minh Thành biểu tình trầm trọng gật đầu, sau đó lộ ra bản mặt hồ ly, “Yên tâm đi! Tôi sẽ thanh tràng (giải phóng mặt bằng) cho cậu!”

Thanh tràng có thể đem An Trình Điển thanh ra ngoài không! Văn Lược bất đắc dĩ bày ra biểu cảm.

“Tôi nói, đều là nam nhân cả! Ai lại không vì điện ảnh mà kính dâng!” An Trình Điển chưa từ bỏ ý định chen lại đây, “Chẳng lẽ.. Tiểu Lược, cậu vẫn là xử nam?”

“Cậu.. Cậu…” Mặt Văn Lược lập tức liền đỏ, nghiến răng nghiến lợi hận không thể nhào đến cắn chết tên vương bát đản không biết nặng nhẹ này, lúc này hắn thấy ở dưới đất có đạo cụ liền cầm lên hướng về phía An Trình Điển.

Đỗ Minh Thành sửng sốt một chút, sau đó tuôn ra một trận cười, cả người rất không để ý ngồi dưới đất cười to không ngừng.

An Trình Điển bị Văn Lược dí chạy vòng vòng ở phim trường, Văn Lược ở phía sau truy đuổi với bộ mặt dữ tợn. Nhân viên ở phim trường hết thảy đều nói, hai người kia quan hệ đúng là tốt, sáng sớm đã có sinh lực tràn đầy.

Bất quá kịch bản đúng là sẽ không bởi vì yêu cầu của diễn viên mà tùy ý thay đổi, dùng lời của Đỗ Minh Thành mà nói, cảnh này của Văn Lược quả thật là một trong những điểm nhất của bộ phim, huống chi cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống thật của diễn viên, đến nước này tuổi cũng không lộ quá, căn cứ quốc gia lệ thường, bình thường lộ ra đều đoạt giải thưởng. Trước mặt lôi ra một loạt ví dụ, An Trình Điển lúc trước được nhận giải thưởng hắn cũng lộ, dáng người mê hoặc còn được bình chọn là hoàn mỹ nhất. Muốn trách thì trách hắn quá tín nhiệm Vệ Sanh, kịch bản cùng hợp đồng cũng chưa nhìn kỹ.

Văn Lược thở dài.

Thời gian cũng trôi qua rất nhanh, trước đó quay phim cũng thật thuận lợi, Văn Lược cùng An Trình Điển dù sao cũng đều là diễn viên chuyên nghiệp. Nếu không ăn ý cũng sẽ không bày ra, nhất định sẽ không làm trễ tiến độ, đạo diễn tỏ vẻ thực hài lòng.

Sau đó mãi cho đến chiều, cảnh kia rốt cuộc cũng phải đến. Bởi vì nguyên nhân thời tiết, cảnh này diễn trước, đạo diễn lại nói để cho sắc trời tối sầm, cảnh tiếp theo chỉ còn có thể để ngày mai.

Vì đuổi kịp tiến độ! Vì đuổi kịp tiến độ! Vì đuổi kịp tiến độ!

Văn Lược nhìn đạo diễn cố ý chọn cây cổ thụ tốt, để hắn bị treo ở đấy, còn bị An Trình Điển vô sỉ lột hết.

“Chỉ cần quay một lần là ok!” Đạo diễn giải thích, kỳ thật chính là An Trình Điển lấy tay cầm đao chém vài lớp y phục của Văn Lược rơi lả tả, nhưng đạo diễn nói chỉ lấy hai cảnh, một là lỏa nửa trên, một cái là toàn thân.

Văn Lược thở dài, hôm nay là tránh không khỏi.

“Đạo diễn, bắt đầu đi!” An Trình Điển ở một bên nhìn, đây là cảnh đặc tả Văn Lược, hắn có thể không ra phim trường, chính là thảnh thơi ngồi ở đây xem cảnh thoát y.

Văn Lược nghiêm mặt bạch liễu tha nhất nhãn, sau đó nhanh nhẹn cởi áo của chính mình khi đang bị treo trên cây. Màn ảnh từ từ đi xa gần, thời gian đạo diễn hô OK. Sau đó chính là cảnh cởi toàn bộ.

“Muốn hay không thanh tràng cho cậu?” Đỗ Minh Thành làm bộ hỏi han.

“Không cần!” Văn Lược trong bụng ngẹn một cỗ khí.

Sau đó tâm nhất hoành, trước mặt mọi người thoải mái cởi quần…

“A! An Trình Điển, máu mũi ở đâu ra thế này?”

Hết chương 15.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.