Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26: Công làm nũng không phải hảo công.

Bị An Trình Điển nói trúng rồi, lão bản của quán ăn là nữ nhân, vẫn là fan Văn Lược, hướng về phía Văn Lược có khuôn mặt rất giống Văn Lược (Hoa Đông: câu này ==) cấp đánh gảy. An Trình Điển miệng lưỡi còn nói thêm bớt được số lẻ, tiền của hai người cư nhiên còn lại được một ít.

“Đi mua quà cho cậu ha!” An Trình Điển ôm bả vai Văn Lược đi ra ngoài, chợt nhớ tới gì đó dừng bước.

Văn Lược dự cảm bất hảo lại xuất hiện. Hắn phát hiện lúc ở cùng An Trình Điển, loại cảm giác này đã tới một lần linh một lần, lần này khẳng định cũng không ngoại lệ. 

“Cậu muốn làm gì?”

“Tôi nhớ rõ lúc bắt đầu cậu đã nói như thế mà?” An Trình Điển cố ý làm bộ dạng tự hỏi.

Văn Lược trí nhớ tốt lắm, nhưng giờ này khắc này hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận lúc ăn cơm đã nói cái gì. Đồng thời ở trong lòng thề đời này cũng sẽ không cùng An Trình Điển đánh cược nữa, cho dù cược một mảnh móng tay cũng sẽ không cược.

“Không cần bày ra biểu tình này, cậu có tin hay không ở đây tôi lại hôn cậu.” Hai người còn chưa ra khỏi quán ăn, nếu thực hôn, sợ là sẽ như hầu tử trong vườn bách thú bị người xem đi!

Văn Lược còn chưa kịp mở miệng, hai mỹ nữ kia bắt đầu qua đây, trong đó có một người tựa vào An Trình Điển, mỉm cười kéo bọc quần áo, “Muốn hay không chúng ta bây giờ đi uống một chén?”

“Hiện tại?” An trình điển mỉm cười nhìn Văn Lược, “Có thể nha! Bất quá chúng tôi hai người đều không có tiền!”

“Chỉ cần vui vẻ, ai trả tiền có cái gì quan hệ!” Môi mỹ nữ cơ hồ phải thiếp thượng mặt An Trình Điển.

Văn lược ở một bên nhìn nổi trận lôi đình, người nam nhân này nhất định phải xung quanh không an phận trêu hoa ghẹo nguyệt? Người hiện tại thật sự không rụt rè, không rụt rè! Nào có nữ nhân hẹn nam nhân đi uống rượu.

“Bây giờ uống rượu không có ý nghĩa!” An Trình Điển nhìn Văn Lược lộ ra tươi cười, “Phải ngoạn vui vẻ mới được!”

“Vậy anh cảm thấy như thế nào là ngoạn vui vẻ?” Mỹ nữ dán đầu lên vai An Trình Điển, tóc dài cơ hồ phải cuốn lấy cổ hắn.

“Tôi đây cần phải ngẫm lại!” An Trình Điển bàn tay to duỗi ra, bỗng nhiên chế trụ thắt lưng Văn Lược.

Văn Lược cũng chưa kịp phản ứng đã bị An Trình Điển kéo đến trước mặt, thân thể còn dán sát nhau. Nhất thời kinh hoảng không thôi, người này không tiết tháo bỗng nhiên muốn nháo loạn?

“Bắt đầu!” An Trình Điển không biết xấu hổ liếm môi, thời điểm Văn Lược phát giác không ổn, miệng liền bị người ta ngăn chặn. Hắn thực tự nhiên rơi vào tình huống như hầu tử trong vườn bách thú.

Không phải vì rất mạnh, nhưng bởi vì kinh ngạc mà bản năng mở miệng ra, đối phương liền thừa cơ hội tiến vào, sau đó phía sau lưng bị ôm thặt chặt, dán chặt muốn chết, miệng bị ngậm, tránh đều không được.

An Trình Điển cậu là chúc giác hút(*) sao?

[(*) không biết là động vật hay cái gì đó nhưng đại khái là thuộc về mút, hút o.O]

Bên tay nháy mắt truyền đến thanh âm mỹ nữ hét chói tai, đụng tới cái bàn, cái chén rớt xuống đất. Hai tay của hắn không hề tự biết buông xuống dừng bên cạnh, hắn cho dù trong đầu suy nghĩ biết bao nhiêu lần cũng không nghĩ đến trường hợp An Trình Điển ở nơi công cộng phi lễ hắn.

Phỏng chừng người trong quán đều bị dọa cả rồi, Văn Lược cũng bị dọa cả rồi.

Bất quá nói như thế nào cũng bị hôn quá nhiều lần, không tính có thể thích ứng nhưng cũng thành thói quen đi! Hắn cư nhiên còn bối rối cảm nhận được một chút ôn nhu của An Trình Điển, loại hôn ôn nhu mà lại tràn ngập kích thích, làm cho hắn nhất thời hồi lâu không có biện pháp cự tuyệt.

Thẳng đến khi được buông ra, hắn mới chiếu bụng An Trình Điển đánh một quyền.

“Cậu cho tôi là cái gì?” Không tự biết liếm liếm môi, phát hiện rất có thể liếm được cả nước miếng đối phương, Văn Lược thiếu chút nữa nôn tử. “Phi phi” phun nước miếng, bỏ lại An Trình Điển ra cửa.

“Cậu… nói không giữ lời!” An Trình Điển cau mày, ôm bụng đuổi theo Văn Lược. Đồng thời cũng không quên quay lại hướng hai mỹ nữ quăng một cái mị nhãn.

“Mỹ nữ, nói như vậy, còn muốn cùng đi uống rượu không?”

Hai mỹ nữ cuống quýt xua tay, hận không thể bật người biến mất ngay lập tức.

Văn Lược đi rất nhanh, mặt hắc như hóa trang thành bao thanh thiên, lấy ô bỏ lại An Trình Điển trở về khách sạn.

Mưa còn rơi, Văn Lược trở lại khách sạn tắm rửa một cái liền ngủ. Khó có được một ngày nghỉ ngơi, không bổ miên (*) liền rất có lỗi với chính mình. Kết quả vừa ngủ dậy, An Trình Điển cư nhiên còn chưa trở lại. Lúc bắt đầu hắn thực bình tĩnh nhìn thoáng qua, liền nằm trở về tiếp tục ngủ, chính là vài lần mở mắt đều không nhìn thấy người, rốt cuộc nóng nảy. Trong đầu xuất hiện các lý do An Trình Điển không trở lại.

[(*) Bổ là bổ sung, miên là ngủ đông ~> đại khái là ngủ thêm]

Sẽ không xảy ra chuyện?

Hoặc là, cùng nữ nhân mướn phòng uống rượu đi?

Vẫn là, cùng đồng tính hôn môi nên bị nhà ăn đánh?

Nếu như là điều thứ hai, trở về liền trực tiếp lấy côn đánh chết! Văn Lược khẳng định quyết định.

Sau đó rời giường đi gõ cửa phòng đạo diễn, muốn nhìn một chút người có phải hay không ở đó, chết tiệt đạo diễn cư nhiên còn chưa trở lại, không phải vì mưa lớn quá nên không về được đi! Cẩn thận chết đuối trong sơn động.

Văn lược cũng không biết làm sao tới một cỗ oán khí, gõ một cánh cửa liền nguyền rủa một cái, cuối cùng vẫn là không cam lòng miễn cưỡng ra ngoài tìm người.

Cảnh khu nói lớn không lớn, nói nhỏ liền không nhỏ, Văn Lược tìm tới tìm lui cũng không thấy. Không có biện pháp, người lớn như vậy, nếu ở bên ngoài tiêu sái, hắn còn đi tìm hắn làm gì, phá hủy hưng trí của người ta.

Nghĩ như vậy liền thản nhiên, hắn chính là lo lắng An Trình Điển cảm mạo mà thôi, nếu có thể đi ra bên ngoài, kia khẳng định chính là không bị lạc! Vậy hắn còm tìm cái gì, dẹp đường hồi phủ.

Chính là vừa về đến khách sạn, đẩy cửa ra liền thấy An Trình Điển lộn xộn trên giường, An Trình Điển mặc quần áo ướt sủng nằm úp sấp.

“Đây là.. làm sao vậy?” Văn Lược không phúc hậu lấy ô chọt chọt An Trình Điển, không phản ứng, tái chọt vẫn không phản ứng, với tay đẩy qua, phát hiện dưới tay một mảng ướt nhẹp.

Văn Lược nóng nảy, hắn không phải đội mưa trở về đi? Kia tình huống hiện tại là chuyện gì xảy ra? An Trình Điển đã chết? Vẫn là bị bệnh? Vẫn là hôn mê? Hắn là phải gọi xe cứu thương hay trực tiếp khiêng người tới phòng khám? Vẫn là trước đem quần áo ướt cởi xuống.

Văn Lược sốt ruột muốn chết, hắn chưa từng xử lý qua loại tình huống này, người bên cạnh hắn cho tới bây giờ đều không cần hắn chiếu cố, tương phản chính là hắn luôn được Vệ Sanh hảo hảo chiếu cố.  Cuối cùng đầu óc còn không bị phá hư,  cũng không cái gì là quan tâm sẽ bị loạn.

Lý trí Văn Lược vẫn quyết định trước thay quần áo cho An Trình Điển. Cởi được xong y phục của hắn, Văn Lược hút một hơi.

“Đỗ Minh Thành này vương bát đản!” Văn Lược theo nhà vệ sinh lấy khăn mặt đi ra, dọc theo lưng An Trình Điển lau xuống. Phía sau lưng An Trình Điển xanh tím nhất tảng lớn, da bị phá cũng không ít. Có nhiều chỗ còn nhiễm trùng, nơi sưng đỏ vừa thấy liền khó đối phó.

“Chỗ nào tốt không chọn, lại chọn cái động kia!” Không phải Văn Lược cố ý quan tâm An Trình Điển, chính là miệng vết thương kia hơi quá đáng. Ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, còn bị thân thể nam nhân đè nặng, còn muốn xé rách, đừng nói An Trình Điển, Văn Lược hiện tại đều cảm thấy trên người có chút đau.

Thuốc trên giường cũng bị xé, Văn Lược tâm nhất hoành, rõ ràng ngay cả quần An Trình Điển cũng đã cởi ra, phát hiện quần trong của hắn cũng ướt. Vừa nãy hắn không nên lấy ô mang đi. Bất quá nếu cũng đã cởi, nhất kiện này cũng không kém, Văn Lược làm bộ không thèm để ý kéo một đạo phòng tuyến cuối cùng xuống.

Văn Lược chắc là không biết thừa nhận mặt mình đỏ, dù sao cũng không có nhân chứng hiện trường, bất quá theo ánh mắt mất tự nhiên, nhất định là không nên nhìn cái đó.

Văn Lược bình tĩnh dùng nước nóng ngâm khăn mặt, lau thân thể An Trình Điển một lần, sau đó cầm lấy bao dược thoạt nhìn, trừ bỏ lúc đầu bọn họ dẫn hắn đi lấy thuốc, còn quan tâm chỉ dược dùng để xát như thế nào, nhưng cuối cùng An Trình Điển kéo lão thầy thuốc vào bên trong nhờ chỉ dẫn hắn dùng thuốc.

Loại sự tình này có cái gì hảo, Văn Lược thử ngửi, hiện tại không phải trông cậy vào hắn giúp An Trình Điển xát, có bản lĩnh đầu xoay một trăm tám mươi độ tự mình xát nha!

Một bên phun trào một bên lấy dược xát cho An Trình Điển, thời điểm xát đến miệng vết thương, người ngủ say không tự chủ run lên một chút, than thể đã quen phản ứng theo bản năng rồi. Văn Lược cẩn thận không xát đến nơi da bị phá, nhưng kỹ thuật không được tốt, luôn không cẩn thận đụng tới, vài cái qua lại, người nguyên bản đang nằm úp sấp ngủ, đã muốn mở mắt.

Sau khi lấy lại ý thức, phản ứng liền khó mà nói, tỷ như xúc cảm sau lưng kích thích, dẫn phát ở nơi nào đó trên thân thể rục rịch. An Trình Điển thật áp lực, phía sau lưng làm hắn muốn □, bởi vì độ ấm thấp lãnh thực mẫn cảm, tay ôn nhu sờ đi lên, thật một chút cũng không ôn nhu, cơ hồ còn có chút thô lỗ. Cái gọi là tận lực thực cẩn thận, cũng làm cho hắn mất không ít thần khí, mắt đều phải trừng ứa cả nước mắt.

Văn Lược quên bật đèn, bởi vì thấy không rõ, càng cúi càng thấp, cuối cùng đầu thiếu chút nữa đụng vào người An Trình Điển.

“Đau!” An Trình Điển than thở phát ra thanh âm mới tỉnh ngủ.

“Tỉnh!” Văn Lược cứng rắn ngừng động tác, nếu người đã tỉnh, hắn sẽ không làm tiếp nữa, y có bản lĩnh, liền chính mình tự xát thuốc thôi, đầu quay một trăm tám mươi độ không phải việc gì khó.

Nhưng tay vừa mới thu hồi, đã bị người kéo lại, dùng sức nhất xả, hắn lần này vững vàng đương đương đánh lên lưng An Trình Điển. Người bị đánh phát ra tiếng rên đau đớn, người đánh bực bội mắng.

“Hỗn đản, cậu tự mình xát dược đi!”

“Cậu xát đi!” An Trình Điển lắc lắc đầu đem mặt mình tiếp cận qua, tay gắt gao giữ chặt hai tay Văn Lược khóa chặt ở ngực chính mình.

“Cậu làm gì? Mau buông tay, quần áo của tôi đều là thuốc!” Văn Lược không dám giãy dụa mạnh, sợ cọ trúng người An Trình Điển làm rớt dược.

“Ôm một chút! Tôi đau!” An Trình Điển bắt đầu làm nũng.

“Cậu đau, cậu sẽ không nói đi? Tôi cũng không phải thuốc giảm đau!” Văn Lược có chút lo lắng mình có thể hay không đụng trúng vết thương của An Trình Điển.

“Cậu có thể!” An Trình Điển còn đang làm nũng.

“Có thể cái gì?” Văn Lược buồn bực.

“Thuốc giảm đau a!” An Trình Điển không biết xấu hổ nói. Ý tứ rất rõ ràng.

Hết chương 26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.