Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 63: Chương 63




CHƯƠNG 63: Manh.

Nếu hai người trong lòng không có mờ ám khi bị quần chúng hô “Cùng một chỗ”, mọi người ở trên đài cũng diễn trò, vậy thì hưởng ứng quần chúng một chút là được. Dù sao cũng vì hai từ “Nhân khí” thôi.

Mấu chốt chính là trong lòng hai người có mờ ám nha! An Trình Điển da mặt dày, dày hay giả dày cũng không nghiêm trọng, nói chung là không còn gì để mất. Văn Lược da mặt mỏng, mặt nhăn nhó rút tay về.

“Văn Lược! Không cần thẹn thùng!” Fan ở dưới bỗng nhiên hét lớn.

Văn Lược bị dọa một phen liền ném tay An Trình Điển đi. Cô nương kia phải là thường xuyên bị nhìn thấy, có chút thiết phấn mặc kệ ngươi ở chỗ nào bọn họ đều sẽ xuất hiện, sân bay, phim trường, hoạt động tuyên truyền.. đều có thể nhìn thấy bọn họ. Vừa mới nói chính là một fan ngồi ở hàng đầu Văn Lược đã thấy vài lần, tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng mỗi lần đều giành được chỗ trước mặt nên hắn có chút ấn tượng, còn có, ảnh chụp hai người bọn họ cũng chính là nàng cầm.

Thật sự là yêu nháo!

“Các bạn không được nghịch ngợm!” Liên Mục Thanh làm bộ hướng dưới đài lộ mặt hùng dũng, “Đừng làm Văn Lược người ta sợ hãi. Để An Trình Điển đứng ra làm chỗ dựa cho người ta đi.”

Văn Lược đã nhìn ra, màn người ta của Liên Mục Thanh kỳ thật cũng rất mục nát.

Hiện tại người trong làng giải trí tâm phúc rất nhiều, hắn rất không thích loại này, hai cái đại nam nhân muốn gọi đến đây để tham gia đã không dễ dàng, nếu không gọi điện thì còn muốn diễn điện báo, quả thực rất khổ thân. Cho nên hắn quật cường đem mình phân chia.. Ách.. không thể nào, diễn điện báo cũng không thể dùng loại này.

Hắn không có đối tượng điện báo nên vẫn đứng một bên, bởi vì không cầm mic cho nên An Trình Điển ngẫu nhiên cúi đầu cùng hắn nói chuyện, tỷ như thời điểm người chủ trì giới thiệu người khác, hắn sẽ nói với Văn Lược để Văn Lược hỏi hắn, không để hắn ngẩn người.

Văn Lược rất không thích trừng mắt, phiêu mắt đi lại bắt đầu ngẩn người.

Hắn cũng không phải ngẩn người, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên xuất hiện chính là lần An Trình Điển nằm viện, sau đó chính là sân bay, và cuối cùng là hiện tại..

“Phía dưới liền hoan nghênh Văn Lược nào!” Người chủ trì hưng phấn hô.

Quả nhiên kế tiếp bị đẩy ra chào hỏi chính là hắn.

Quy củ trước ra chào hỏi, Văn Lược lúc này tâm còn bay đâu đâu, thời điểm Liên Mục Thanh hô tên hắn, hắn thông minh nhìn người hai bên, tất cả mọi người đều có ý tứ lùi ra sau, lúc này hắn mới yên tâm nói, “Mọi người hảo! Tôi là Văn Lược.”

“Không có gì muốn nói với fan sao?” Liên Mục Thanh tuy rằng không muốn hỏi câu này, hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước ở phim trường hỏi Văn Lược câu này, thời điểm trả lời, quả thực tự chuốc lấy khổ. Nhưng nếu hắn không hỏi, Văn Lược cũng sẽ không nói gì. Dù sao lần này đều là quảng bá cho An Trình Điển cùng Văn Lược, kết quả nếu Văn Lược nói ít, thật đúng là sẽ trở thành bài tập không thể giao nộp.

“Về sau… không cần mang ảnh chụp kia đến nữa!” Văn Lược muốn tùy tiện nói một chút, nhưng cảm thấy ảnh chụp kia thật sự rất.. đập vào mặt, hắn nhịn không được nhìn vài lần, tầm mắt của hắn chỉ cần cố tình lướt qua, cô nương kia sẽ liều mạng vẫy. Văn Lược cảm thấy áp lực rất lớn.

Kết quả hắn vừa nói lời này, máy quay liền kéo xuống khán đài đặc tả ảnh chụp kia, người xem đều ngăn không được sôi trào. Đạo diễn đại khái cảm thấy cảnh tượng này có chút không thích hợp, ở dưới đài chuẩn bị làm động tác “cắt”, Liên Mục Thành vội vàng cứu vớt.

“Ảnh chụp kia không tốt sao? Tôi nhớ là ảnh trên sân khấu của hai cậu?”

“Ân! Là ảnh trên sân khấu.” Văn Lược thở dài, cũng do nhiếp ảnh sư không kháo phổ bằng hữu của Đỗ Minh Thành, ổn ổn thanh, thản nhiên nói: “Anh không biết tấm ảnh kia phóng lớn để đằng sau khán giả sao?”

Liên Mục Thanh khóe miệng đều run rẩy, lạnh như vậy kêu hắn cứu làm sao? Đạo diễn không phụ sự mong đợi của mọi người, hô cắt, người xem phía lập tức dưới nháo nhào lên, chỉ thấy mấy cô gái ở hàng đầu mang mặt hoa si nhìn Văn Lược, miệng vẫn hô, “Hảo manh! Hảo manh! (*)”

(*) Đại khái cái chữ manh đó theo ta hiểu chính là moment ~

Văn Lược không hiểu lắm ý tứ này là gì, bất quá đạo diễn hô cắt, hắn nhất định sẽ bị giáo dục. Toàn phim trường chỉ có An Trình Điển nghẹn cười đến nội thương, trên thực tế ảnh chụp bọn họ hôn nhau không có phát tán ra, bởi vì dù sao cũng không phải là áp phích chính thức, kịch tổ nói không chọn, trên cơ bản chỉ có đạo diễn có. An Trình Điển ngẫm lại tấm ảnh kia hiện tại cứ xuất hiện trước mặt Văn Lược, hắn chỉ sợ y sẽ muốn đi chết, liền hướng tới chỗ cô nương đó.

Cô nương kia thấy An Trình Điển đi tới, nhất thời vui vẻ đem ảnh chụp vẫy như điên.

An Trình Điển dở khóc dở cười, “Cái kia… Ảnh chụp có thể tặng cho anh không?”

“Ách..” Cô nương kia lộ ra biểu tình kinh ngạc, An Trình Điển nghĩ nghĩ hành động này với đoạt đi giống nhau, “Như vầy đi, anh ký tên lên áp phích cho em, em đưa ảnh chụp này cho anh?”

Cô nương kia lộ ra biểu tình hồ nghi, sau đó sâu kín nói, “Em là fan của Văn Lược.” (Gặp em là em đồng ý ngay và luôn, ai cũng dậy thôi =)) còn đòi hỏi nữa =]])

Mặt An Trình Điển liền chuyển đủ màu, lời này nếu nói với Văn Lược, còn không vui sướng mà chết sao. Hắn thuận thuận khí, mỉm cười nói, “Anh lấy chữ ký của Văn Lược cho em, được không?”

“Em có thể có hai cái không?” Cô nương kia thật thà nói. (/đập bàn/ đòi hỏi quá nha người =]])

An Trình Điển cắn răng gật gật đầu, cuối cùng lấy được ảnh chụp kia, nhét vào tay Vệ Sanh, phân phó Vệ Sanh chờ đợi dẫn cô nương kia tới nơi nàng muốn tới, người ta chính là fan ruột của Văn Lược.

Đạo diễn bên kia hô bắt đầu, An Trình Điển điều chỉnh lại biểu cảm gương mặt trấn định bước lên khán đài, Văn Lược tiếp tục tự giới thiệu, quy củ không hề có điểm cười, cũng mặc kệ hậu kỳ bọn họ cắt nối thế nào, dù sao Văn Lược đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo đến An Trình Điển tự giới thiệu.

“Mọi người hảo, tôi là An Trình Điển! Hy vọng fan của Văn Lược về sau cũng có thể thích tôi!” An Trình Điển cười cúi đầu, thái độ khiêm hòa hoàn toàn không giống một siêu sao, nhiều cô nương vì mặt này của hắn mà cảm động.

Văn Lược ở phía sau bĩu môi, biểu hiện tốt lắm ~ tốt lắm nha ~

Người chủ trì làm theo phép tắc tiếp tục giới thiệu người tiếp theo, Văn Lược bỗng nhiên quay đầu vấn An Trình Điển, hắn như thế nào lấy ảnh chụp kia đem xuống.

“Tôi đổi rồi, lấy tấm đó về dán phòng ngủ.” An Trình Điển không nói phòng ngủ của ai, mà nói thẳng chính là phòng ngủ, hiển nhiên chính là phòng ngủ của Văn Lược.

“Nhà của tôi cho cậu ở không còn chưa tính, giờ còn muốn đem dán đồ lung tung?” Văn Lược lườm hắn.

“Chúng ta đưa tấm này cho Đỗ Minh Thành đổi tấm kia về dán phòng.” Nói như vậy cho dù thế nào cũng muốn dán trong nhà Văn Lược. Văn Lược không chú ý nhiều lắm, cư nhiên còn thành thành thật thật gật đầu cảm thấy như vậy cũng không sao.

Bên này người chủ trì đang nói, hai người kia thì mờ ám không ngừng, fan phía dưới tập thể giữ ngực miệng nói một chữ không ra tiếng.

Manh!

Nếu là tới tuyên truyền, kia khẳng định là muốn nói về bộ phim, một đám người an vị thành một đống, kịch tình nhu yếu, An Trình Điển được an bài ngồi cùng một chỗ với Văn Lược. Phía dưới làm giới thiệu đơn giản, nhất trực ấn kịch bản đến, bởi vì những điều này là chuẩn bị cho bộ phim sắp công chiếu. Thởi điểm nghỉ ngơi, Văn Lược đem chai nước mình uống xong đưa qua cho An Trình Điển, An Trình Điển liền cầm uống ngay, uống xong đưa lại cho Văn Lược, Văn Lược ghét ghét nhìn thoáng qua rồi đưa chai nước cho Vệ Sanh.

Fan dưới đài đang nghỉ ngơi lập tức hét lên. Văn Lược ngây ngẩn cả người, quay đầu hỏi An Trình Điển, “Chúng ta lại làm cái gì sao?”

An Trình Điển tùy ý đôi lúc sẽ đem tóc bay bay trên trán Văn Lược vén qua, “Có thể chúng ta không cẩn thận chọc trúng manh điểm của các nàng.”

“Cái gì gọi là manh điểm?” Văn Lược đối với từ ngữ mạng không thể tiêu hóa.

“Tôi cũng không biết, bất quá tôi cảm thấy khẳng định không phải đồ tồi.” An Trình Điển vỗ vỗ tay hắn, “Để người chủ trì tùy hứng phát động vấn đề, cậu không cần ngây người.”

“Tôi khi nào thì ngây người?” Văn Lược bất mãn quay người coi như không quen hắn.

“Hảo, bắt đầu rồi! Mọi người im lặng!” Đạo diễn hướng người xem ra điệu bộ, trợ lý ở một bên hô, toàn bộ tiết mục, đạo diễn cùng trợ lý hảo nghiệp chướng, quả thực hét muốn đứt hơi.

“Văn Lược cậu quay bộ phim này có kỉ niệm nào khó quên không?” Liên Mục Thanh bắt đầu tùy hứng nêu ra vấn đề.

“Có!” Văn Lược thành thành thật thật gật đầu, làm sao có thể không có kỉ niệm khó quên, nhiều lắm, lại phải nói tiếp, hắn thật sự muốn xuất ra tiểu bản bản của mình.

“Có thể nói một chút không?” Nữ chủ trì một bên hỏi.

“Khó quên nhất nha!” Biểu tình Văn Lược bỗng nhiên trở nên hung tợn, “Chính là một hồi lõa diễn.”

“Nga?” Người ở chỗ này mắt đều sáng lên, tất cả mọi người ôm tâm tính xem cuộc vui, bất quá có người chột dạ, An Trình Điển ngồi ở một bên Văn Lược, sắc mặt có điểm không tốt lắm, bất quá hiện tại máy quay đang quay cận Văn Lược, cho nên không ai để ý tới khuôn mặt hắn.

“Cho nên bộ phim này chính là bộ đầu tiên cậu ***?” Thanh âm nữ chủ trì đều phấn khởi lên.

Văn Lược gật gật đầu, “Đó cũng là lần đầu tiên từ trước tới nay, cho nên ấn tượng phi thường sâu sắc.”

“Lúc ấy đạo diễn có khi dễ cậu không? Dáng người của cậu cũng không tồi đi! Người trong kịch tổ có nhân cơ hội… hắc hắc..” Này là nữ chủ trì nói.

Sắc mặt An Trình Điển càng thêm bối rối, trong lòng cũng có điểm trống rỗng.

“Thật không có, quay một lần liền xong!” Văn Lược trả lời có điểm hiền lành, bất quá lập tức nghĩ đến vài thứ, ánh mắt liền bốc cháy, “Bất quá… An Trình Điển…”

Văn Lược nói còn chưa xong đã bị An Trình Điển dùng tay bịt kín miệng, sau đó đứng lên cầu đạo diễn cùng khán giả cho cái tạm dừng, quay đầu hắc nghiêm mặt trừng Văn Lược, “Cậu xác định phải nhắc?”

Thanh âm rõ ràng rất nhỏ, không biết làm sao tất cả đều nghe được, nhất đại tập thể lập tức ồn ào, “Phải!”

“Tại sao không thể nói? Bị chảy máu mũi là cậu… đâu phải tôi…” Văn Lược bất mãn, bị bịt miệng phát ra âm tiết hỗn loạn. Bất quá bị người chủ trì nghe thấy, hắn thật đúng là muốn đem An Trình Điển ra gièm pha, bất quá cảm thấy có điểm kỳ lạ.

“Cậu muốn cho toàn bộ thế giới biết tôi nhìn ** của cậu mà bị chảy máu mũi?” An Trình Điển hạ giọng ở một bên quát.

Văn Lược lập tức giác ngộ, xoay mặt trừng An Trình Điển, “Chảy máu mũi là cậu chứ không phải tôi, tại sao tôi lại không được nói? Mất mặt chính là cậu!”

An Trình Điển bất đắc dĩ, người này kì thật mang theo hành trang đến đây vênh mặt với hắn đi.

Hết chương 63

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.