Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 65: Chương 65




CHƯƠNG 65: Hắn rất hạnh phúc.

Đợi cho Văn Lược xuống đất an toàn, thần kinh An Trình Điển mới bắt đầu giãn ra. Liên Mục Thanh bởi vì hỏi được vấn đề đủ sắc bén nên nhận được sự ủng hộ của fan dưới đài, hét đến chói tai. Đạo diễn hô dừng, An Trình Điển liền nhịn không được cho Liên Mục Thanh một cái xem thường, Liên Mục Thanh đi tới hỏi hắn: “Cậu biến thành người xấu rồi, cư nhiên dám cho tôi một cái nhìn xem thường!”

An Trình Điển không để ý đến hắn, trực tiếp đi qua giúp Văn Lược, tên kia còn đang đứng một bên sợ hãi, thấy An Trình Điển đi tới, cho hắn một cái ánh mắt “Tôi hiểu được”, thiếu chút nữa rơi lệ.

Sự nghiệp diễn viên của hai người thiếu chút nữa bị hắn hủy hoại. Có thể không sợ tới mức chân nhuyễn sao?

An Trình Điển đau lòng vuốt vuốt lưng hắn, “Thế nào?”

“Tôi không bao giờ.. tham gia chương trình tạp kỹ nữa!” Văn Lược ói ra một hơi, thứ này thật sự rất gây sức ép, ở trên cao còn phải đề phòng người chủ trì gài bẫy.

“Xong chưa?” Văn Lược thuận thuận khí, sau đó thở phì phò vấn An Trình Điển.

“Xong rồi!” An Trình Điển an ủi chụp bả vai Văn Lược, “Chúng ta đi trước đi!”

Đại khái đây là lần đầu tiên An Trình Điển lấy sự nghiệp ra đùa giỡn, Văn Lược đồng dạng cũng là lần đầu tiên, kế tiếp chính là màn biểu diễn bài hát chủ đề của bộ phim, bọn họ bây giờ đi rồi, tiết mục cuối cùng làm nổi bật tâm tư nhân vật lại bị bọn họ xem nhẹ, trực tiếp đi rồi. Dù sao bọn họ cũng là đại bài, ngẫu nhiên đùa giỡn cũng không phải không thể.

An Trình Điển có điểm để ý cách ngoạn Văn Lược của Liên Mục Thanh, biết rõ hắn không thường xuyên tham gia mấy chương trình này, còn ngoạn hắn, ngoạn coi như xong còn dám lấy loại sự tình này ra ngoạn. Thể lực Văn Lược không chịu nổi, tâm lý thân thể đều có điểm sợ, không chỉ có mình hắn sợ, Vệ Sanh cùng Tiểu Càng ngồi dưới đài cũng sợ.

Liên Mục Thanh xem ra lần này đùa quá mức, An Trình Điển ghi sổ lần sau tính với hắn.

An Trình Điển lo lắng cho Văn Lược, muốn đưa hắn về nhà. Thời điểm trợ lý lái xe đến đón Văn Lược, Văn Lược lo lắng An Trình Điển ở trên xe có thể nói gì đó, liền trực tiếp kêu trợ lý trở về trước. Vệ Sanh lái xe.

Tiểu Càng cũng thực thức thời lên ghế phó lái ngồi.

Bốn người trong xe đều im lặng, Văn Lược tựa vào ghế ngoạn di động không nói chuyện với An Trình Điển, kỳ thật lúc ở phòng chờ hắn đã bình tĩnh lại. Kỳ quái chính là, hắn ngẫm lại cư nhiên thấy chuyện này không có vấn đề gì, tương phản nếu thực sự cứ như vậy công bố, giống như cũng không có gì.

Lơ đãng giương mắt nhìn An Trình Điển bên cạnh, Văn Lược bĩu môi, có thể kéo ảnh đế xuống nước, coi như hắn không có chịu thiệt.

Ngại Vệ Sanh cùng Tiểu Càng ở đây, Văn Lược đã sớm dùng ánh mắt cảnh cáo An Trình Điển không được làm gì thái quá, cho nên An Trình Điển chính là tội nghiệp nhìn Văn Lược, hắn rất muốn giúp Văn Lược, chính là trò chơi kia hắn dù có tâm hỗ trợ cũng không làm gì được. Hắn bị Liên Mục Thanh cố ý tách ra xa Văn Lược, hắn có tâm giúp y cũng không truyền đi được nha!

Nhưng thật ra hắn rất tò mò, Văn Lược như thế nào có chỉ số khờ cảm như vậy, hắn không phải kinh doanh sao?

“Không có việc gì, dù sao lúc tôi nói ra, khi phát sóng cũng sẽ bị cắt bỏ!” Văn Lược phản đảo sự an ủi của An Trình Điển, loại sự tình này nếu tuôn ra đến đây, An Trình Điển sẽ để ý sự lý giải của hắn.

Bất quá nhìn biểu tình của An Trình Điển, Văn Lược bỗng nhiên cảm thấy chủ trương tự giác ngộ của mình có điểm khó chịu, lúc trước y bám hắn như đỉa hiện tại cư nhiên còn sợ bị công khai?

“Tôi không phải lo cái đó!” An Trình Điển tựa đầu vào ghế ngồi nghiêng người nhìn Văn Lược, “Về sau không thích thì đừng tham gia nữa.”

“Không được!” Vệ Sanh ở đằng trước lạnh như băng bác bỏ.

Văn Lược buông tay, đón lời hắn, “Dù sao nếu không quay cùng cậu, tôi cũng không cần sợ mấy trò chơi đó.”

An Trình Điển thở dài, người này hoàn toàn không nhận ra tình hình của mình nha! Hắn cũng không biết phải nói cái gì cho phải, quay đầu nhìn cửa sổ phát hiện cảnh sắc bên ngoài không quen thuộc, đây không phải đường về nhà.

“Đi đâu vậy?”

Văn Lược bạch liễu tha nhất nhãn, từ trong túi lấy ra bịt mắt đeo vào, trực tiếp không trả lời vấn đề của An Trình Điển.

Vệ Sanh cùng Tiểu Càng ở phía trước nhất trí không nói lời nào, trên mặt An Trình Điển chậm rãi nở ra nụ cười, thật khó thấy tâm tư này của Văn Lược, nhìn người đeo bịt mắt kế bên, hắn vươn tay nắm lấy tay người kia, đối phương thực tự nhiên nắm lại, loại tư vị này… An Trình Điển giương khóe miệng nói với mọi người, hắn rất hạnh phúc.

Đại khái khoảng hai tiếng sau, Vệ Sang quay đầu đánh thức hai người đang dựa vào nhau ngủ.

“Tới rồi?” Văn Lược gỡ bịt mắt ra nhìn bên ngoài, trực tiếp mở cửa đi xuống. An Trình Điển đi theo phía sau vội vàng kéo hắn.

“Cậu không cần phải xuống xe.” An Trình Điển nhìn nhìn xe ra vào ở sân bay, có chút lo lắng sợ Văn Lược sẽ bị nhận ra.

“Tại sao?” Văn Lược đẩy tay hắn ra, trực tiếp xuống xe, An Trình Điển gãi đầu, người này từ khi nào bắt đầu chủ động như vậy.

An Trình Điển không mang nhiều đồ, chỉ mang theo hai vali lúc trước dọn vào nhà Văn Lược, Tiểu Càng cùng Vệ Sanh mỗi người xách một cái, Văn Lược đeo kính râm đứng một bên nhìn như đại gia. Thật ra An Trình Điển khiêm tốn hơn, mặc rất đơn giản ra sân bay cũng không sợ bị nhận ra. Cách kính râm, hai người đều đang nhìn lén nhau.

Hình như là có một nhóm ca nhạc tới đây nhưng cũng vì chêch lệch thời gian cho nên sân bay bây giờ rất vắng, Văn Lược đi tuốt ở đằng trước, An Trình Điển đi theo phía sau, Vệ Sanh cùng Tiểu Càng phụ giúp gửi hành lí.

Chưa đến giờ bay, An Trình Điển cùng Văn Lược đến quán cà phê gần đó ngồi một chút, tìm chỗ trong góc có thể che được, bất quá đến đây vẫn bị nhận ra. Ở sân bay minh tinh khắp nơi đều có, cũng không khiến nhiều người vây quanh.

Văn Lược uống một hơi cà phê nhưng vẫn có điểm buồn ngủ, hắn buồn ngủ tới mức cho dù uống cà phê cũng không đủ vực hắn dậy, chán chết nằm gục trên bàn nói thầm, “Cậu chừng nào mới bay?”

“Chẳng lẽ cậu không muốn tiễn tôi?” An Trình Điển cảm thấy buồn cười, Văn Lược rõ ràng tình nguyện ngồi xe hơn hai tiếng tới đây, rồi bây giờ lại bày ra bộ dáng không kiên nhẫn.

“Nặc Uy nếu dám đánh cậu, liền quăng hắn ra ngoài! Làm cho hắn thân bại danh liệt!” Văn Lược nói sang chuyện khác.

“Hắn không đến mức đó.” An Trình Điển đối với điểm ấy không có chút lo lắng nào, Nặc Uy không nặng nhẹ thì hắn cũng sẽ như vậy, vào nghề nhiều năm như vậy, những điều này hắn có thể hiểu được.

“Hắn không đến mức đó mà lại làm cậu bị thương sao?” Văn Lược hắc nghiêm mặt đem cà phê uống cạn, đứng lên, “Cậu vào đi! Tôi đi về.”

An Trình Điển nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa, hắn nhìn nhìn dưới lầu, đã có fan xuất hiện, hắt đột nhiên hỏi, “Cậu dám ở chỗ này ôm tôi không?”

“Tôi vì cái gì phải ôm cậu?” Văn Lược tức giận nói, nhưng vẫn theo tầm mắt An Trình Điển nhìn xuống, khóe miệng khinh thường giơ lên, fan càng ngày càng đông, nếu hắn làm trò trước mặt nhiều người ôm An Trình Điển, vậy không bằng đem cái ở hiện trường hồi nãy công khai quan hệ đi.

“Bạn tốt cũng có thể ôm nha!” An Trình Điển nghĩ nghĩ muốn thuyết phục hắn.

“Đi thôi! Đừng để trễ giờ!” Văn Lược không đáp lời hắn, ý tứ rất rõ ràng, chính là không đáng để ý tới.

An Trình Điển cũng biết mình yêu cầu quá phận, cũng không có trách Văn Lược, hắn lúc này ra ngoài quay phim mấy tháng sợ là sẽ không gặp nhau được, nghĩ tới quan hệ hai người vừa có chuyển biến tốt đẹp, hiện tại bị tách ra, hắn muốn bỏ bộ phim kia không quay nữa. Bất quá Tiểu Càng nói, nếu vì tình cảm ảnh hưởng đến công việc, Tiểu Càng sẽ nhúng tay vào.

Dựa theo tính cách yêu tiền của Văn Lược mà nói, An Trình Điển nếu thất nghiệp, sợ rằng hắn sẽ bị bỏ rơi, sau đó y sẽ tới giáo huấn hắn một trận.

Văn Lược đi nhanh ở phía trước, vừa xuống lầu liền bị fan vây quanh, An Trình Điển vội vàng lên ngăn giúp hắn, fan vừa thấy hộ giá là An Trình Điển càng thêm hưng phấn. Nguyên bản đường rất ngắn nhưng đi mười phút mới tới, An Trình Điển cùng Văn Lược thật vất vả mới vào được cửa kiểm tra an ninh, fan đều bị ngăn ở bên ngoài.

“Tôi đi đây!” An Trình Điển cười hướng fan khoát tay, sau đó nhìn Văn Lược liếc mắt một cái, chuẩn bị xoay người.

“An Trình Điển!” Đằng sau truyền đến thanh âm lười biếng.

An Trình Điển xoay người lại, Văn Lược giang hai tay hướng hắn đi tới, sau đó ôm hắn một cái thật chặt.

“Cậu đã yêu cầu như vậy, tôi liền sẽ cố gắng thỏa mãn cậu.” Đưa lưng về phía đám người, Văn Lược lộ ra tươi cười cho An Trình Điển.

“Cám ơn!” An Trình Điển lần đầu tiên phát hiện mình cư nhiên bị người này làm cảm động nói không nên lời, “Cậu phải chờ tôi!”

“Chờ cậu làm gì?” Văn Lược buông ra.

“Không được thay lòng đổi dạ!” An Trình Điển dùng lực đem hắn ấn trở về.

Hai người nói chuyện một hồi, không để ý đế đám fan ở bên ngoài đang điên cuồng hét chói tai. Thẳng đến khi Tiểu Càng chen vào, hai người mới ly khai, An Trình Điển cảm thấy rất mỹ mãn.

Văn Lược chỉnh sửa y phục mình một chút, nhìn thân ảnh An Trình Điển biến mất trong tầm mắt mới xoay người rời đi, Vệ Sanh một đường che chở cho hắn lên xe.

Xe bắt đầu chạy hắn mới nói, “Dám làm vậy sao, chuẩn bị tinh thần đi nha!”

“Bạn tốt cũng có thể ôm nha!” Văn Lược dùng lời của An Trình Điển quay ra nói với Vệ Sanh.

“Cậu ngủ một chút đi, một lát là đến nơi!” Vệ Sanh cũng không phải muốn can thiệp vào chuyện của hắn, Văn Lược luôn luôn có chừng mực.

“Ân.” Văn Lược không nói chuyện, đeo bịt mắt bắt đầu ngủ.

Về đến nhà, trời cũng đã muốn đen, Vệ Sanh còn có việc không đi theo lên nhà, chính là trên đường nhân tiện mua đồ ăn cho Văn Lược, sau đó chính mình lái xe đi.

Nguyên bản bên người lúc có người thì cảm thấy không thích hợp, lúc mở cửa ra thì cảm thấy không bình thường, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu mất mát, trong nhà vắng vẻ giống như đã từng bị trộm ghé thăm, lấy đi cái gì đó của hắn, còn mang đi một phần tâm tư.

Kỳ thật thời gian cũng không bao lâu, An Trình Điển chỉ ở nhà hắn có vài ngày mà thôi, kết quả trong nhà tựa hồ chất chứa dấu vết của đối phương.

Văn Lược cảm thấy ngồi ở chỗ kia không thoải mái, tùy tiện đem đồ ăn ăn hết, tắm rửa một cái sau đó đi ngủ. Thời điểm nằm lên giường, mới phát hiện hương vị của An Trình Điển vẫn còn tản mác, hắn có điểm ghét bỏ đem chăn tha đến bên ghế salon, nhảy lên giường nằm xuống, kết quả ngủ thế nào cũng không được, cuối cùng ôm lấy chăn trên ghế salon, quả nhiên có hương vị quen thuộc liền chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Hết chương 65

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.