Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 22: Chương 22: A Ly (hạ)




– Huynh đài, xin dừng bước!

A Ly quay đầu lại nhìn người vừa gọi, không khỏi sửng sốt:

– Là ngươi!

An Minh Hiên cười cười nói:

– Đúng là ta.

A Ly ôm quyền nói:

– Ngươi có ân với ta, tại hạ vô cùng cảm kích! Không biết có thể hân hạnh cùng uống vài chén?

Trong tửu quán, An Minh Hiên một ly lại tiếp một ly, uống mãi không ngừng.

A Ly nhìn hắn có chút tức giận, lắc đầu nói:

– Ngươi cứ uống như thế này sẽ bị say đấy! An Minh Hiên, ta nói uống rượu cùng ngươi, vậy mà nãy giờ chỉ thấy ngươi một mình uống hết chén này lại chén khác, tốt xấu gì cũng phải cùng ta đối ẩm một chung chứ!”

An Minh Hiên đưa mắt nhìn A Ly một chút, đã có phần hơi say, cùng A Ly làm một chén, sau đó lại tiếp tục tự mình bạo ẩm (uống liên tục, uống dữ dội a~)

A Ly lại tiếp tục thở dài:

– Nói như vậy, khi ngươi vừa tỉnh lại, y đã không thấy tăm hơi? Hay là đã có người mang y đi rồi? (các nàng có thấy đoạn này hình như thiếu cái gì đó không??? Ta đoán là lúc nãy 2 ông nì vừa uống vừa nói chuyện… ta nghĩ tác giả cắt bớt 1 đoạn dài dòng đấy rồi, các nàng đừng thắc mắc nha… Nguyên bản là như thế ta hok có cắt đâu)

An Minh Hiên lắc đầu nói:

– Ta làm sao biết được!

A Ly cả giận:

– Nói nhảm, ngươi và y ngủ cùng một chỗ, y như thế nào sao ngươi lại có thể không biết?!

An Minh Hiên trợn trừng mắt nói:

– Ngươi ngược lại trách ta ư? A Ly, nếu không phải do ngươi, ta sao có thể thảm hại như thế này?

A Ly cười hắc hắc:

– Ta cho ngươi một đại mỹ nhân, ngươi không ngờ lại trách ta, giữ không được người, ngươi cũng đổ lỗi cho ta sao?

An Minh Hiên nói:

– Ngươi không phải sớm biết y chính là nam nhân cho nên mới đưa cho ta sao?

A Ly nói:

– Huynh đệ, ta là một nam nhân rất bình thường, không hề yêu thích việc đoạn tụ như vậy.

An Minh Hiên tức giận nói:

– Lão tử cũng không phải là đoạn tụ!

A Ly cười cười, cầm lấy tay áo của hắn, chậm rãi nói:

– An Minh Hiên, ta vừa nhìn là biết ngay ngươi có tiềm chất đoạn tụ! Không sao, đoạn tụ cũng đâu có mất mặt, bây giờ người đoạn tụ không ít, huống hồ vì một đại mỹ nhân như thế mà đoạn tụ thì cũng đáng. Hôm đó nếu ngươi không chạy tới, chỉ sợ ta cũng đoạn tụ rồi.

An Minh Hiên liếc mắt nhìn hắn một cái. A Ly vỗ vỗ vai hắn nói:

– Là nam nhân ít nhất cũng phải có chính kiến của mình một chút, hơn nữa ngươi còn là vương gia, nghĩ thoáng đi! Hay là ngươi với ta kết bạn đồng hành, cùng đi xem xét võ lâm đại hội?

An Minh Hiên vốn là có ý này, sư phụ năm nay cũng sẽ tham gia, cùng kết bạn với A Ly chung quy vẫn dễ chịu hơn là kết bạn với Y Thần.

A Ly nói tiếp:

– An Minh Hiên, ta cảm thấy chúng ta rất giống nhau! (các nàng bik 2 người giống nhau cái gì hok ;;) )

An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc nói:

– A Ly, ta là lương gia đệ tử. (con nhà đàng hoàng, gia giáo)

A Ly bĩu môi:

– Ta cũng xuất thân danh môn, chỉ tiếc lão nhân không quen nhìn chuyện tình phong lưu của ta, đem ta đuổi ra khỏi cửa, có điều như thế ngược lại càng hợp ý ta.

Võ lâm đại hội, ba năm tổ chức một lần tại địa phương có tên gọi là Thính Vũ sơn trang ở Hàng Châu. Thính Vũ sơn trang vốn là nơi tụ tập của văn nhân nhã sĩ, trang chủ nhiệt tình mến khách lại ái võ thành si, trên giang hồ rất có danh tiếng, đó là lí do mà những năm gần đây võ lâm đại hội đều được tổ chức tại đây. Bởi vì là nơi tổ chức võ lâm đại hội nên kinh tế vùng này cũng được lôi kéo theo, khách điếm tửu quán mọc lên san sát ở hai bên đường phố.

Thính Vũ sơn trang, tên nghe thập phần văn nhã, đương nhiệm trang chủ – Nguyên Thủ Hoàn, vừa giỏi văn lại vừa giỏi võ, diện mạo cũng vô cùng thanh tú, giang hồ xưng hắn là Ngọc Diện công tử. (ngọc diện: mặt đẹp như ngọc)

An Minh Hiên khi nghe thấy danh xưng của hắn, liền bĩu môi rất khinh thường.

A Ly cười nói:

– Làm sao vậy? Ngươi ghen tị?

– Ta ghen tị với hắn?!

– Nghe nói Nguyên Thủ Hoàn quả thực là một mỹ nam tử, cho nên huynh đệ ngươi mới ghen tị. Hay là ngươi coi trọng hắn rồi? Có muốn ta giúp ngươi đem hắn tới tay hay không?

An Minh Hiên biết A Ly nói giỡn, bèn cười nói với hắn:

– Đại ca, hắn nếu như thực sự xinh đẹp tựa thiên tiên, tiểu đệ ta cũng miễn cưỡng thu hắn mang về vương phủ làm tàng phẩm vậy. (tàng phẩm: đồ cất giữ)

A Ly phun nước bọt:

– Cút cút cút, ngươi suốt ngày cũng chỉ biết có mỹ nữ! Nếu không thì chúng ta đừng đi tham gia võ lâm đại hội nữa, ngươi cùng ta nhàn vân dã hạc, (cưỡi mây đạp hạc: ngao du bốn bể a~) cho dù lấy được danh thứ (danh hiệu thứ tự sau khi tỷ võ) cũng không có ý nghĩa gì. Không bằng mang ngươi đi tìm các cô nương xinh đẹp, thuận tiện giúp ngươi tìm kiếm hồng thường tiểu mỹ nhân kia luôn.

An Minh Hiên cười khổ nói:

– Chỉ sợ muốn tìm y không phải là dễ dàng như vậy, y bị ta cho dùng thập hương nhuyễn cân tán, lại bị ta điểm huyệt, vậy mà còn có thể thần không biết quỷ không hay rời đi, chắc chắn võ công của y đã khôi phục lại rồi.

– Vậy y vì sao không giết ngươi?

– Giết ta?

An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc, đúng vậy, y hận ta như thế, hận ta điếm ô (làm bẩn, cưỡng hiếp) y, nhưng vì sao lại không giết ta? Lẽ nào là y được người ta cứu đi

A Ly nhìn An Minh Hiên một chút, nói:

– Có thể là y được người cứu hay không?

An Minh Hiên gật đầu nói:

– Ta nghĩ không ra cái khác, đại ca, có chuyện ta không biết nên nói hay không. Y từng dùng phi đao ném ta, trên mặt đao có ký hiệu của Minh giáo.

A Ly đăm chiêu một chút, đột nhiên giống như nghĩ thông suốt cái gì đó, quát to một tiếng:

– Võ lâm đại hội ta không đi nữa, huynh đệ ngươi cũng đừng đi!

An Minh Hiên thoáng gật đầu, do dự nói:

– Chẳng lẽ thực sự là y? (Khúc này ta nghĩ anh Hiên đã phần nào đoán ra được thân phận của “hồng thường tiểu mỹ nhân” kia rồi.)

A Ly nghiêm túc gật đầu:

– Đã là người trong Minh giáo, lại xinh đẹp như vậy, ta không nghĩ còn người nào khác. Nhưng mà ngày đó ta bắt tay y, thấy trên người y không có một chút nội lực nào cả!

– Ngươi không cảm giác được nội lực trên người y, không có nghĩa là y không có võ công, rất có khả năng là võ công của y đã xuất thần nhập hóa, ngươi không cách nào tưởng tượng được.

An Minh Hiên cùng A Ly quay lại nhìn người vừa đến, nhất thời đầu An Minh Hiên một trận tê rần đau nhức, chuyến này chắc chắn không thu được mỹ nữ rồi. Bởi vì tán gái là một việc vô cùng hao tài tốn của, mà có một con quỷ hẹp hòi ở đây, ngươi làm sao có thể khoe của tán gái đây? Không sai, người vừa đến đúng là Y Thần. (chúc mừng bạn Y Thần đã quay lại – nhiệt liệt vỗ tay nào *bốp bốp*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.