Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 35: Chương 35: Bát nữ nhân kỷ thai hí? (thượng)




(*) Tám nữ nhân bao nhiêu trò (vở kịch)?

Trường An, dòng người xuyên qua xuyên lại như thoi đưa không dứt, phồn hoa mà vô cùng rực rỡ.

Hiên Vương phủ, nguy nga lộng lẫy, thể hiện rõ ra vẻ hào hùng tràn đầy khí thế.

An Minh Hiên sau khi đem Mạn Châu thu xếp ổn thoả, liền thay đổi triều phục tiến cung diện thánh.

Trong Vân La điện, Vân Quý phi nghe nói nhi tử trở về, sớm đã mặc y phục, trang điểm lộng lẫy đứng ở cửa ngóng xung quanh.

Nhìn thấy bóng dáng của An Minh Hiên, ngay lập tức chạy như bay đến, ôm lấy nhi tử mà bắt đầu gào khóc.

– Hoàng nhi, ngươi cuối cùng cũng sống sót mà trở về rồi! Mẫu phi thật muốn chết mà! Ngươi cái thằng nhóc con thỏ nhỏ này, tại sao mà bây giờ mới trở về! Nếu như ngươi về muộn thêm vài ngày nữa, ngươi sẽ không còn thấy được mẫu phi xinh đẹp của ngươi nữa rồi!

An Minh Hiên nhìn mẫu thân của mình, khóc đến chi lê hoa xuân đái vũ (cành + hoa lê đều rơi rụng), ôn nhu nói:

– Có cái gì muốn nói, chúng ta đi vào trong rồi nói, ở đây có nhiều cung nữ, thái giám đang nhìn đấy!

Vân Quý phi ôm ngực nói:

– Ngươi không thích a, ta – nương ngươi cứ ở đây khóc tiếp, để xem người nào dám nhìn!

An Minh Hiên nhất thời bị nghẹn, không thể thốt ra lời.

Cho nên mới nói đạo lý: thượng bất chính hạ tắc loạn quả thật là chính xác, da mặt của An Minh Hiên dày như vậy là có căn cứ, tổ truyền a!

An Minh Hiên nói:

– Người khóc đi, cứ thoả thích mà làm mặt xấu, xem xem phụ hoàng ta có còn thích người nữa hay không!

Không nghĩ tới vừa nhắc đến Hoàng thượng, Vân Quý phi lại càng khóc lóc kịch liệt hơn, cố sức mà nức nở, khiến cho An Minh Hiên cũng phải sợ hãi, vạn nhất một hơi cao quá không xuống được (đoạn này các nàng tự tưởng tượng), mẫu thân hắn liền quy tiên mất!

An Minh Hiên không chịu nổi nữa, nói:

– Lại có chuyện gì vậy? Người cùng phụ hoàng ta không phải là phu thê tình thâm sao?

Vân Quý phi tức tối nói:

– Đừng nhắc đến phụ hoàng ngươi, cái đồ có mới nới cũ!

Có mới nới cũ, cái câu này cũng dùng tới rồi, xem ra vấn đề thực sự có chút nghiêm trọng đây.

An Minh Hiên bỗng nhiên không mở miệng nữa, đợi Vân Quý phi chính mình nói ra mọi chuyện. Ngược lại Vân Quý cũng chờ, chờ nhi tử sẽ hỏi mình, chính mình khóc lóc kể lể như vậy khiến cho bi kịch của mình thêm trầm trọng hơn, nhi tử vốn mềm lòng, khẳng định sẽ dốc hết sức giúp mình.

Thế nhưng tả chờ hữu chờ (ý nói cả 2 bên đều chờ nhau), mẫu tử hai người mắt to trừng mắt nhỏ, chính là cả hai bên đều không mở miệng.

Kỳ thực An Minh Hiên đã sớm nhìn ra tính toán nhỏ nhặt trong bụng Vân Quý phi rồi, cho nên hắn nhất định không há mồm ra trước.

Vân Quý phi thở dài nói:

– Ngươi, cái thằng nhóc con thỏ nhỏ này, mỗi lần đều như vậy, ngươi không thể chủ động quan tâm đến nương ngươi sao?

An Minh Hiên dùng ánh mắt nhìn nàng, ý tứ chính là ngươi rốt cuộc có muốn nói hay không!

Vân Quý phi vừa nhìn lại đã biết cái vở kịch đau khổ vì bội tình bạc nghĩa này quả thật là không diễn được nữa, Vân Quý phi liền thành thật không khóc nữa, quay sang An Minh Hiên lấy lòng cười nói:

– Hoàng nhi ở bên ngoài mệt nhọc không? Mẫu phi bóp vai cho ngươi nha?

An Minh Hiên ngăn cản lại tay của Vân Quý phi, nói:

– Có tám nữ tử xinh đẹp như hoa trong phủ bóp vai cho ta là đủ rồi, không nhọc phiền mẫu phi nữa!

Vân Quý phi thấy thế biết rõ việc lấy lòng cũng vô dụng, liền dứt khoát nói:

– Nương ngươi cần ngươi giúp đỡ!

An Minh Hiên vừa cười vừa nói:

– Nói thật rồi? Vân tỷ, người có mệt hay không vậy, với nhi tử của mình mà còn đi đường quanh co vòng vèo nữa!

( =)) cái gia đình này thực là…..)

Vân Quý phi trừng hắn một cái nói:

– Thằng nhãi con thỏ nhỏ này, không được phép gọi bản cung là Vân tỷ! Bản cung cùng ngươi nói chuyện nghiêm túc. Nửa tháng trước, Thổ Phiền cống nạp mười mỹ nữ mê hoặc phụ hoàng ngươi khiến cho Hoàng thượng đã vài ngày không có tới Vân La điện rồi! Hoàng nhi, phụ hoàng sủng ngươi như vậy, ngươi đi gặp hắn yêu cầu người, hắn sẽ không từ chối ngươi đâu!

An Minh Hiên quả muốn trợn trắng hai mắt:

– Cái gì? Vân tỷ, người làm mẹ kiểu gì vậy, không ngờ lại muốn nhi tử đi đoạt nữ nhân với lão tử! Lần trước vì giúp người, kết quả ta lại bị mọi người xem thành quái vật, khiến cho ta lần này đi tới Hàng Châu, cũng không thể thu nạp thêm được một mỹ nữ nào! (thì anh thu được một lão công đấy thôi)

Vân Quý phi hung hăng gõ đầu nhi tử, nói:

– Là ai đem ngươi dưỡng thành như vậy? Muốn vong ân bội nghĩa đúng không? Dưỡng nhi tử có ích lợi gì a, sớm biết như vậy, lúc trước ta liền sinh một nữ nhi rồi!

An Minh Hiên ngắt lời nói:

– Phụ hoàng ta ở đâu vậy?

– Còn có thể ở đâu ngoài Vị Ương cung, đang xem mấy con tiểu yêu tinh kia khiêu vũ kìa!

An Minh Hiên cười cười nói:

– Vân tỷ, ngươi ở đây chờ tin tức thắng lợi của ta đi!

Lúc An Minh Hiên đến Vị Ương cung, Hoàng thượng cũng không có ở đấy. Quản sự thái giám nhìn thấy An Minh Hiên, hai chân liền bắt đầu run rẩy, nói, Hoàng thượng đã đến Vân La điện.

An Minh Hiên đảo cặp mắt trắng dã, biết rằng chuyến này đi mất công rồi, Vân tỷ không phải là đùa giỡn ta chứ?

Thái giám vừa nhìn thấy Hiên Vương gia mắt trợn trắng, liền phác thông một tiếng, quỳ trên mặt đất, cố sức dập đầu, cầu xin tha thứ nói:

– Vương gia khai ân, Vương gia tha mạng!

An Minh Hiên nhíu nhíu mày, tần suất dập đầu của thái giám kia càng tăng thêm nhanh chóng.

An Minh Hiên đang định nói, đột nhiên có tiếng người:

– Minh Hiên, làm sao vậy?

Không cần quay đầu lại An Minh Hiên cũng biết, hiện giờ đứng ở phía sau hắn chính là cái Thái tử gia từ bé đã bị hắn ức hiếp, An Minh Huy. Toàn bộ hoàng cung, cũng chỉ có một người gọi hắn là Minh Hiên, các trưởng bối đều gọi hắn là Tiểu tam, bọn huynh đệ, tỷ muội ngang vai ngang vế gặp hắn đều vòng qua, chỉ có duy nhất An Minh Huy, bất kể bị hắn đùa giỡn bao nhiêu lần, thì khi An Minh Hiên tiến cung cũng đều xuất hiện, lặp đi lặp lại không biết chán.

An Minh Hiên khom người nói:

– Hoàng huynh.

An Minh Huy cười cười, nhẹ nhàng dùng tay đỡ lẫy An Minh Hiên.

Không biết vì sao, từ khi bản thân đem thái tử vị tặng cho hoàng huynh, hoàng huynh hình như lúc nào cũng cười với mình như vậy. An Minh Hiên không khỏi rùng mình một cái. Cái dáng vẻ tươi cười này thật quá dọa người mà.

An Minh Huy thấy thế hỏi:

– Minh Hiên, ngươi làm sao vậy?

An Minh Hiên nhìn nụ cười của hoàng huynh, cự nhiên lại chảy giọt mồ hôi, nụ cười của hắn vì sao lại giống với thần sắc của tiểu Hồng Hạnh khi nhìn mình vậy chứ? (ngốc quá…..thế cũng hok hiểu =.=)

Phi! Tại sao lại nhớ tới người kia.

An Minh Hiên lắc đầu nói:

– Cái kia, hoàng huynh, thần đệ vừa mới quay về, muốn đến bái kiến phụ hoàng.

Không chờ An Minh Huy lên tiếng, An Minh Hiên đã nhanh như chớp bỏ chạy.

An Minh Hiên vừa chạy đi, thái giám vừa rồi cũng thở dài một hơi. Hiên Vương gia có tiếng là ác bá, xem ra sau đó bản thân phải tránh xa hắn một chút.

(Hiên ca à……. Anh làm người thế nào vậy… chẹp chẹp…)

Lúc An Minh Hiên chạy tới Vân La điện thì cũng đồng thời thấy Hoàng thượng đang chần chừ đứng ở trước cửa.

– Nhi thần tham kiến Phụ hoàng!

Hoàng thượng vừa nhìn thấy An Minh Hiên, liền vô cùng kích động, thiếu chút nữa đã lão lệ tung hoành (nước mắt ngang dọc), Hoàng thượng vội vàng nâng An Minh Hiên dậy. Tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của nhi tử, sau đó nói:

– Tiểu tam, ngươi gầy đi rồi! Ở bên ngoài chịu khổ phải không?

An Minh Hiên nhìn phụ hoàng của mình, chính trực tráng niên, hoàng đế này tuy rằng không phải là một hoàng đế tốt nhất, thế nhưng chính là một vị phụ thân tốt nhất. An Minh Hiên cười cười nói:

– Phụ hoàng, nhi tử khỏe lắm, không có gầy đi. Phụ hoàng vì sao lại đứng ở cửa, không vào trong vậy?

Hoàng thượng cười khan hai tiếng nói:

– Bên ngoài mát mẻ.

An Minh Hiên nói:

– Phụ hoàng, nhi tử lần này không còn mặt mũi làm người rồi!

Dứt lời, An Minh Hiên liền quỳ gối trước mặt hoàng thượng, ôm chân Hoàng thượng, bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa nói:

– Phụ hoàng, nhi tử làm người mất mặt rồi! Nhi tử trước đây ghét nhất là nhìn người thích nam sắc, thế nhưng bây giờ nhi tử chính mình lại đoạn tụ! Phụ hoàng, người sẽ không ghét bỏ nhi tử chứ? Người nếu như cảm thấy nhi tử không sạch sẽ, nhi tử sẽ tự sát ngay bây giờ! Bảo trụ thể diện của hoàng thất!

Kỳ thực Hoàng đế rất hiểu nhi tử của mình, hắn biết hiện tại nhi tử đang diễn kịch trước mặt hắn, bây giờ thần sắc hắn nhìn An Minh Hiên giống như ban nãy An Minh Hiên nhìn Vân Quý phi vậy, một bộ hình dạng chờ xem kịch vui. (bố con nhà này J))

Thế nhưng Hoàng đế thật không ngờ là nhi tử vậy mà thực sự đập đầu, thái giám bên cạnh vội vã lên tiếng ngăn cản.

– Phụ hoàng, người để cho nhi tử chết đi! Nhi tử không còn mặt mũi đối diện với người nữa!

An Minh Hiên một bên giãy giụa một bên la hét.

Hoàng đế vội vàng đến trấn an hắn, nói:

– Tiểu tam a, không cần lo lắng gì cả, nghĩ thông một chút. Phụ hoàng không hề chê ghét ngươi, thích nam sắc cũng không có gì là không tốt cả, phụ hoàng chỉ có duy nhất một nhi tử thân thiết là ngươi, ngươi đừng làm chuyện điên rồ a

An Minh Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định, khóc nháo:

– Phụ hoàng, nhi tử hiện tại gây tai tiếng như vậy, nhi tử làm sao có thể đối mặt với người trong thiên hạ đây? Người cứ để cho nhi tử chết đi, nhi tử trở về là muốn gặp mặt người lần cuối cùng, hiện tại nhìn thấy người cũng yên tâm rồi, để cho ta liễu thử tàn sinh (câu thành ngữ, ta cũng ko hiểu lắm, ta chỉ hiểu nó như kiểu là: để cho ta chết đi thôi =.= ) đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.