Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 56: Chương 56: Dịch Phi Yên (trung)




Phiêu bạt trên biển một ngày một đêm, cảm giác lung lay lắc lắc, giống như tên Dịch Phi Yên kia làm cho người ta có cảm giác không giống thực.

Hắn cười khổ một chút, sau đó thoáng cái phun ra.

Tô Cẩm nhíu nhíu mày, đưa cho hắn một bình nước.

”Ngươi say sóng, vậy thì vào trong khoang thuyền nằm nghỉ một chút đi!”

Nữ tử này An Minh Hiên đã từng gặp qua, hắn cười với nàng một chút, uống một hớp nước, chậm rãi nói:

”Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta không sao. Chẳng hay tỷ tỷ có thể cho tại hạ biết, còn phải đi bao lâu mới có thể nhìn thấy bảo bối nhi thiếu chủ của các ngươi a? Ta sợ còn đi tiếp thế này ta sẽ vong mạng a!”

Tô Cẩm cười cười nói:

“Ngươi làm sao biết ta lớn tuổi hơn ngươi chứ? Vì sao lại gọi ta là tỷ tỷ?”

An Minh Hiên:

“Minh giáo tam sứ giả, đã nổi danh trên giang hồ nhiều năm, ta cả gan suy đoán một chút, tỷ tỷ năm nay niên kỷ có lẽ khoảng hai mươi chăng?”

Tô Cẩm cười mắng:

”Ngươi là cái đồ hầu tinh! Chỉ biết nói những lời này là giỏi, ta làm sao có thể còn ở tuổi hai mươi, lớn hơn nhiều rồi. Về phần lớn hơn bao nhiêu ta không muốn nói.”

An Minh Hiên giả vờ vô cùng kinh ngạc nói:

”Thế nhưng dung mạo tỷ tỷ thoạt nhìn chỉ có mười bảy tuổi a!”

Tô Cẩm nói nhỏ:

“Võ công Minh giáo đều có thể làm cho người luyện giữ được vẻ thanh xuân.”

An Minh Hiên nói:

”Vậy Dịch Phi Yên kỳ thực đã là lão nhân rồi sao, là bởi vì luyện công, nên dung mạo mới dễ nhìn như vậy ư?”

Tô Cẩm nhéo nhéo mũi An Minh Hiên:

“Đừng nói bậy, thiếu chủ xác thực chỉ có hơn hai mươi tuổi mà thôi, bất quá tu vi của hắn thực không người sánh kịp.”

An Minh Hiên không mở miệng nói thêm gì nữa, kỳ thực hắn đã sớm biết Tô Cẩm này đã rất già rồi, thời gian xuất hiện trên giang hồ của Minh giáo tam sứ giả cùng Thiên Hương là không sai biệt lắm, về sau thì nàng nương tựa vào Minh giáo, bây giờ Thiên Hương cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, nữ nhân này làm sao mà chỉ có hơn hai mươi tuổi được chứ.

Thuyền đi hai ngày một đêm, rốt cục đã cập bờ. Tổng đàn Minh giáo trong truyền thuyết, Linh Vụ đảo.

Ân Ngữ Tình nói:

”Thỉnh Hiên Vương gia theo sát ta, trên đảo nhiều sương mù, cơ quan, không cẩn thận sẽ bị thương.”

An Minh Hiên gật đầu nói:

”Đa tạ tôn chủ quan tâm.”

An Minh Hiên vốn tưởng rằng địa phương thần bí như thế này, bọn họ thế nào cũng bịt kín hai mắt mình sau đó sẽ đưa vào đảo, nhưng lạ một điều là bọn hắn cũng không làm như vậy, trên thực tế cũng là chuyện uổng công vô ích. Sương mù trên đảo quá nhiều, tầm nhìn chỉ có một thước, mới đi có vài bước, An Minh Hiên đã không còn thấy gì phía sau nữa.

Đi ước chừng nửa nén hương, sương mù xung quanh đã tán đi gần hết, tầm mắt dần dần rõ ràng, An Minh Hiên quả thật không thấy có từ ngữ nào có thể miêu tả hòn đảo nhỏ này.

Nhân gian tiên cảnh, sương mù tha thướt, càng tăng thêm sắc thái thần bí ở đây, kỳ trân dị thảo nở đầy hai bên đường, chim hót thiền khiếu, khung cảnh thật khoái hoạt.

Chuyển sang xe ngựa, An Minh Hiên cảm thấy dọc theo đường đi tựa hồ là ở trên núi, qua một nén nhang, thì nghe Ân Ngữ Tình lên tiếng mời hắn xuống xe.

An Minh Hiên sửng sốt một chút, có đúng hay không đến nhầm chỗ rồi? Ở đây thật quá mộc mạc đi!

Bên ngoài là hàng rào bằng tre, ở giữa tiểu viện là một căn nhà tranh, tuy rằng đã là đầu thu, thế nhưng trong viện vẫn thấy hồng hạnh nở rộ rực rỡ.

Ân Ngữ Tình nở nụ cười cười nói:

”Hiên Vương gia, thiếu chủ ở bên trong chờ ngươi. Thuộc hạ sẽ không thể đưa người đi thêm nữa.”

An Minh Hiên ngập ngừng một chút, sau đó chậm rãi cất bước.

Những cánh hoa bay lượn trong gió một bức tranh, như một trận tuyết màu hồng, lưu lại trên hỉ phục của An Minh Hiên, hương khí di nhân. An Minh Hiên dùng lực ngửi ngửi, loại vị đạo này rất quen thuộc, là vị đạo của hắn.

Lúc đi vào hắn mới phát hiện, vừa rồi những gì mình thấy toàn bộ đều là tưởng tượng, nơi này cùng bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.

Nguyên bản ở bên ngoài nhìn thấy thì là nhà tranh, kỳ thực là một cái ao thật lớn, hơi nước hầm hập, xem ra là ôn tuyền.

Một rừng hồng hạnh lớn, gió nhẹ thổi qua, khinh vũ phi dương, giống như một điệu múa của hồng hạnh. Tái đi lên vài bước, một gian đại ốc đột ngột xuất hiện trước mắt.

Hắn gõ gõ cửa, bên trong không có người lên tiếng trả lời liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Đột nhiên có người nói:

“Ta có cho ngươi tiến vào sao? Ngươi đây là lợi dụng việc tư để xông vào nhà dân!”

Thanh âm của hắn trong suốt, phảng phất mùi mật ong ngọt ngào.

An Minh Hiên tiến vào, vừa đi vừa nói:

”Ngươi thật thú vị, ngươi phái người đến gọi, ta cũng đã gõ cửa, là ngươi không nói lời nào, làm sao vẫn còn trách ta?”

Hắn một thân hồng sắc, phong hoa tuyệt đại. Bàn tay trắng nõn của hắn đang cầm bút, đứng ở trước thư trác chậm rãi vẽ tranh. Hắn chậm rãi nói:

”Nói bừa, đây rõ ràng là lợi dụng việc tư để xông vào nhà dân. Ngươi gõ cửa, không ai lên tiếng trả lời, nên tái gõ nếu như vẫn không có được sự đồng ý của chủ nhân, ngươi vẫn nên gõ, ai cho ngươi tự mình vào đây?”

An Minh Hiên đến gần hắn, cái loại vị đạo này trên người hắn vẫn như cũ làm cho người khác phải say mê, An Minh Hiên cười hắc hắc nói:

”Tiểu Hồng Hạnh, có nhớ ta hay không a?”

Dịch Phi Yên giương mắt nhìn hắn, đôi mắt hấp dẫn luôn khiến người ta phải dõi theo, hắn chỉ là liếc mắt nhìn An Minh Hiên, sau đó tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

An Minh Hiên trộm liếc mắt thấy một bức họa quyển, bất giác có chút kinh ngạc. Tranh này rõ ràng là chính mình, bức hoạ này, hồng hạnh bay lượn, một hồng y nam tử đứng lặng dưới tàng cây, đang ngắt một cành hồng hạnh xuống, đặt ở trước mặt, nhẹ nhàng thưởng thức hương hoa.

Dịch Phi Yên đem bức tranh này hoạ lại giống y như đúc, vô luận là bút pháp, hay là màu sắc, đều đã đạt đến trình độ thượng thừa.

Dịch Phi Yên chậm rãi đặt bút, sau cùng là phẩy vài nét, họa long điểm tình. Người trên bức hoạ, trông rất sống động, đôi mắt cực kỳ giống An Minh Hiên, có vẻ rất giống mắt mèo.

An Minh Hiên chỉ vào người trong bức tranh nói:

“Ta lúc nào có loại nhãn thần đó hả?”

Dịch Phi Yên nhìn khuôn mặt tức giận của hắn nói:

“Ta có nói qua, người trong bức tranh của ta là ngươi sao?”

An Minh Hiên nói:

”Không phải ta thì là ai vào đây được? Ngươi nhìn người này xem, từ y phục đến phong thái, rõ ràng là ta!”

Dịch Phi Yên cười nói:

”Ngươi vừa không phải nói nhãn thần người này không giống ngươi sao?”

An Minh Hiên nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn hắn, cười ngây dại.

Dịch Phi Yên buông bút, rất tự nhiên liền kéo tay An Minh Hiên vào người mình.

An Minh Hiên giãy giụa một chút, Dịch Phi Yên dùng một chút lực, đem hắn ôm vào trong lòng liền cúi đầu xuống. An Minh Hiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị lưỡi hắn xâm chiếm khoang miệng, cùng lưỡi hắn linh động khởi vũ. Dịch Phi Yên mạnh mẽ, không cho An Minh Hiên phản kháng, không để cho An Minh Hiên có cơ hội thở dốc.

An Minh Hiên lùi về phía sau, hắn liền áp sát, tước đoạt cơ hội phản kháng của An Minh Hiên, hung hăng phong trứ môi An Minh Hiên, cắn xé rồi lại liếm lộng không ngừng.

Hắn cứ tiếp tục hôn như vậy, lâu đến mức làm cho An Minh Hiên triệt để hít thở không thông, cũng không còn muốn ly khai môi hắn nữa, vô lực dựa vào hắn, thở hổn hển từng đợt, đồng thời, An Minh Hiên cũng cảm giác được dục vọng của mình đã phi thường cứng rắn.

Đem phân thân của An Minh Hiên áp chặt vào hạ thân của mình, Dịch Phi Yên bỗng nhiên nở nụ cười, điên đảo chúng sinh.

An Minh Hiên cảm thấy vô cùng mất mặt, trước mặt Dịch Phi Yên hắn lúc nào cũng là người bị mất mặt. Chỉ là một nụ hôn, mà đã không tự khống chế được nổi lên phản ứng, hơn nữa còn là dục hoả cao ngùn ngụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.