Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 33: Chương 33: Đuổi giết (thượng)




Liên tiếp nhiều ngày, An Minh Hiên đều nằm ở trên giường không nói lời nào, ban đầu Mạn Châu còn khuyên hắn, về sau chuyển dần thành trách móc. Thực ra Mạn Châu cũng là vì muốn tốt cho hắn, hắn đều biết, thế nhưng hắn chính là không muốn nói chuyện cũng không biết nói cái gì, hắn không có cách nào trở lại như trước kia, hắn đã suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nghĩ được gì, hắn phải đối mặt như thế nào, còn có tám ‘tàng phẩm’ tinh diệu tuyệt luân kia trong phủ hắn sẽ phải đợi chờ hắn thế nào đây?

Hắn không còn thể diện rồi, mất đi sự tôn trọng rồi! Bị một nam nhân thượng, hơn nữa chính là ba ngày ba đêm. Một tháng tiếp theo còn không biết sẽ có bao nhiêu người tìm đến hắn gây phiền toái nữa, hắn tin tưởng bản ‘Diệu Hoa thập tứ’ kia chỉ cần vừa xuất hiện nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn, thế nhưng thực sự hắn không hề nghĩ tới, Dịch Phi Yên cái đồ biến thái này không ngờ lại có thể dùng mình làm tiền đánh cược.

Một ngày kia lúc Mạn Châu bưng dược vào, An Minh Hiên đã mặc tốt y phục, thần thanh khí sảng đứng ở trước mặt nàng.

Mạn Châu sửng sốt một chút, rất nhanh cười nói:

– Thế nào lại không giả chết nữa vậy?

An Minh Hiên cười cười nói:

– Có mỹ nhân như Mạn Châu tỷ tỷ ngày ngày làm bạn, ta giả bộ chết chẳng phải là lãng phí thời gian sao?

Mạn Châu trừng hắn một cái nói:

– Xem ra ngươi sống lại, bắt đầu mồm mép rồi! Tiếp theo ngươi dự định làm thế nào?

An Minh Hiên sờ sờ cằm, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

– Mạn Châu, có phải chỉ cần ta từ nơi này đi ra ngoài sẽ có rất nhiều người đến truy sát ta?

Mạn Châu khẽ cười lên tiếng:

– Nói là truy sát vẫn còn quá nhẹ, phải là tranh nhau cướp truy cầu ngươi mới đúng!

An Minh Hiên cũng cười:

– Tốt nhất mỗi người đều xinh đẹp giống như Mạn Châu tỷ tỷ vậy thì ta đây cầu còn không được.

Mạn Châu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, từ trong quần áo móc ra một túi gấm đưa cho An Minh Hiên, nói:

– Đây là thiếu chủ bảo ta giao cho ngươi, mấy ngày trước nhìn thần sắc của ngươi không được tốt, sợ ngươi trông thấy đồ của thiếu chủ sẽ bị thương tâm, hiện tại có thể đưa cho ngươi rồi.

An Minh Hiên tiếp nhận, mở ra nhìn thấy bên trong là một khối ngọc bội, màu sắc trong suốt, có khắc hoa văn long phượng trình tường, trông rất sống động.

Mạn Châu nhìn thấy khối ngọc bội này không khỏi có chút kỳ quái, vì sao thiếu chủ phải đem ngọc bội tùy thân của mình đưa cho An Minh Hiên vậy?

An Minh Hiên thấy thần sắc của Mạn Châu, liền hỏi:

– Làm sao vậy? Ngọc bội này có cái gì kỳ quái sao?

Mạn Châu nở nụ cười một chút, tiếp nhận rồi đeo lên lưng quần của An Minh Hiên, nói:

– Không có gì, nhìn tốt lắm, đeo lên đi!

Ăn xong cơm, Mạn Châu hỏi Minh Hiên:

– Bây giờ chúng ta đi đâu?

An Minh Hiên nhìn thoáng qua Mạn Châu, có chút hài hước nói:

– Mạn Châu Bạch đại hộ pháp, muốn bỏ nhà theo trai cùng với ta sao?

Mạn Châu trừng hắn một cái, con mắt của nàng vốn rất lớn, mỗi lần nàng trừng mắt, An Minh Hiên đều nhịn không được muốn vươn tay, chỉ sợ con ngươi của Mạn Châu sẽ từ trong hốc mắt rớt ra

Mạn Châu nói:

– Trong vòng một tháng này, ta phải bảo vệ ngươi.

Bảo vệ, chỉ sợ là Dịch Phi Yên phái nàng tới để giám thị mình thì đúng hơn, thế nhưng Dịch Phi Yên này thực đúng là một người rất ngu, tại sao lại phái một đại tỷ ngốc nghếch thế này đến giám thị mình chứ?

An Minh Hiên cười nói:

– Hồi kinh đi, ta muốn quay về Vương phủ.

Mạn Châu gật đầu nói:

– Ta đi chuẩn bị một chút.

Một canh giờ sau, An Minh Hiên cùng Mạn Châu dắt ngựa, song song đi ra khỏi biệt viện của khách điếm.

An Minh Hiên đã từng nghĩ tới sức mê hoặc của ‘Diệu Hoa thập tứ’ khẳng định sẽ rất lớn, thế nhưng hắn không hề nghĩ tới sẽ gặp phải tràng diện tráng lệ đến như thế này.

Vừa mở cửa ra, đã chứng kiến được vô số người đứng ở trước cửa, chen chúc nhau, mồ hôi vã ra như mưa.

Bọn họ vừa nhìn thấy An Minh Hiên xuất hiện, con mắt đã tản ra quang mang xanh biếc, giống như là một đám lang sắp chết đói, đột nhiên gặp được thực vật vậy

Mạn Châu trông thấy tình cảnh này, cũng có chút phát mộng, ngay lập tức đóng cửa lại, chặn tại ván cửa, nói:

– Sức hấp dẫn của An Minh Hiên ngươi thực đúng là rất lớn!

An Minh Hiên tự giễu cười cười nói:

– Không phải là sức quyến rũ của ta mà là sức quyến rũ của ‘Diệu Hoa thập tứ’ rất lớn. Mạn Châu tỷ tỷ, hiện tại phải làm sao bây giờ? Phỏng chừng vừa ra khỏi đây chúng ta sẽ bị giẫm chết mất.

Mạn Châu nói:

– Sợ cái gì, cùng lắm thì ta giết! Tới một người giết một người, ta không tin có người không sợ chết!

An Minh Hiên thực sự bái phục dũng khí của Mạn Châu, thế nhưng khi nhìn thấy số lượng hàng ngàn hàng vạn người ở đây, thì Mạn Châu cũng phải sững sờ, An Minh Hiên liếc mắt nhìn Mạn Châu một cái, nói:

– Ngươi có giết được nhiều người như vậy không?

Mạn Châu nhìn An Minh Hiên một cái nói:

– Cùng lắm thì ta đem ngươi giao ra thôi! Nhiều người như vậy, cho dù đều đứng bất động để cho ta giết thì ta cũng phải giết đến ba ngày ba đêm a!

An Minh Hiên trắng mắt nhìn nàng, nói:

– Không có nghĩa khí!

Mạn Châu tức giận nói:

– Ta chẳng qua chỉ là nói vậy thôi! Chúng ta cùng nhau giết, khẳng định sẽ không thành vấn đề!

An Minh Hiên nhíu nhíu mày nói:

– Ta là đồ đệ của Thiên Hương!

Mạn Châu nói:

– Ta biết ngươi là đồ đệ của lão lừa ngốc kia!

An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, nói:

– Ngươi đã biết sư phụ ta là hòa thượng, ngươi còn bảo ta sát sinh? Sư phụ ta nếu biết còn không lột da ta ư!

Mạn Châu trừng hắn một cái nói:

– Thật vô dụng, đi theo phía sau ta, chỉ cần Mạn Châu Bạch ta còn sống, sẽ không để cho ngươi có một tia sơ suất nào!

Mạn Châu nói xong liền đem cánh cửa mở ra, hướng về những người đứng bên ngoài, cao giọng nói:

– Các ngươi nếu như muốn bất lợi đối với An Minh Hiên thì trước hết hãy hỏi qua thanh kiếm trong tay cô nãi nãi này! Không sợ chết sao! Ta, Mạn Châu Bạch ngày hôm nay sẽ không quan tâm mà đại khai sát giới.

Một nam tử trung niên đứng đầu bước ra, một thân y phục gấm vóc, cười cười nói:

– Hộ pháp đại nhân hiểu lầm rồi, chúng ta là bách tính ở trăm dặm xung quanh đây, hôm nay chẳng qua chỉ là muốn chiêm ngưỡng dung nhan của mỹ nhân đệ nhị thiên hạ một lần mà thôi.

– Mỹ nhân đệ nhị thiên hạ?

Mạn Châu nghi hoặc nói.

Nam tử kia lại nói:

– Thiếu chủ của Minh giáo tự nhiên là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, người như vậy, tiểu thường dân chúng ta thực sự là vô duyên nhìn thấy. Chúng ta nghĩ, nếu Hiên Vương gia là người của Dịch giáo chủ, vậy thì khẳng định cũng là một mỹ nhân rồi, cho nên chúng ta muốn chiêm ngưỡng một chút, xem phong thái lần cuối cùng của mỹ nhân đệ nhị thiên hạ sẽ là như thế nào.

Mạn Châu đảo cặp mắt trắng dã, nhìn thoáng qua An Minh Hiên, tướng mạo kia mà là mỹ nhân đệ nhị thiên hạ? Vậy thì đem tứ đại hộ pháp chúng ta để chỗ ở nào đây!

An Minh Hiên bất đắc dĩ cười khổ, muốn nhìn thì cứ nhìn, vì cái gì còn nói là muốn chiêm ngưỡng phong thái lần cuối cùng nữa, khiến cho bản thân cảm thấy tựa như là sắp chết vậy.

Mạn Châu lạnh lùng nói:

– Người cũng đã thấy rồi, đều tản cả đi! Đừng chắn đường!

Tứ đại hộ pháp của Minh giáo trên giang hồ chính là rất có danh tiếng, các nàng là tứ đại mỹ nữ đồng thời cũng là những người đứng đầu trong Minh giáo, các nàng là những nữ tử lòng dạ độc ác giết người không chớp mắt, nếu như người bên ngoài nghe được Mạn Châu Bạch nói như vậy, đương nhiên là sẽ tránh đường. Thế nhưng Mạn Châu tựa hồ đã quên mất, những người trước mắt này cũng không phải là người trong giang hồ, họ chẳng qua chỉ là dân chúng bình thường, cho nên bọn họ cũng không có chút ý nghĩ nào muốn nhường đường, mà cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào An Minh Hiên.

An Minh Hiên mặc dù trước đây từng là một danh nhân, thế nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên bị nhiều người như vậy đồng thời nhìn chằm chằm vào mình, những ánh mắt kia giống như là đang nhìn một quái vật vậy.

Cuối cùng, có người thở dài nói:

– Còn tưởng rằng sẽ có thứ tốt để nhìn chứ, không nghĩ tới chẳng qua cũng chỉ như vậy, sớm biết thì đã không ở chỗ này mà trông ngóng rồi, về nhà bán cải trắng thôi!

Lời vừa nói ra, âm thanh than phiền nổi lên bốn phía, đám người liền giải tán ngay lập tức.

An Minh Hiên cùng Mạn Châu liếc mắt nhìn nhau nói:

– Thật đúng là vô kì bất hữu (không thiếu cái lạ), Mạn Châu, ngươi khỏi cần phải đại khai sát giới rồi. Xem ra sẽ không có ai tìm đến ta gây phiền phức, tất cả chắc hẳn đều rất kiêng nể hộ pháp của Minh giáo đây mà!

Nói đến cũng kỳ lạ, Dịch Phi Yên đã phóng lời như vậy, vì sao lại còn muốn phái người đến bảo vệ ta chứ? Xem ra đúng vẫn luyến tiếc ‘Diệu Hoa thập tứ’ kia mà. Cái người này thật là giả dối a!

Đương nhiên những lời như vậy hắn không dám nói ra trước mặt nữ tử này, đối với những người thực sự vô cùng sùng bái Dịch Phi Yên thì phỏng chừng cho dù Dịch Phi Yên đánh cái rắm, cũng đều cho đó là hương thơm (khiếp dịch cái đoạn này đang ăn mà cảm thấy thật tởm). Nếu như mình công khai chửi bới Dịch Phi Yên, Mạn Châu Bạch còn không đem mình ra để luyện kiếm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.