Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 52: Chương 52: Hồng hạnh xuất tường (hạ)




Đi vào trong một ngõ nhỏ, đến trước một cánh cửa gỗ, hai bên cửa treo đèn lồng đỏ, xem ra đây là cổng sau của căn nhà này rồi.

Thiếu niên ngại ngùng cười cười nói: ”Công tử, thật xin lỗi, chỉ có thể nhượng ngươi theo ta đi cửa sau. Ta là lén chạy ra ngoài, cha ta bình thường không cho ta đi ra ngoài chơi đùa.”

An Minh Hiên nói: “Không sao cả.”

Cẩm y thiếu niên nở nụ cười hồn nhiên, mặt mày tươi tắn, hắn càng thêm thích An Minh Hiên hơn, đại ca này rất bình dị gần gũi a!

Cẩm y thiếu niên mang theo An Minh Hiên đi qua hậu đường, đi tới một tiểu viện, trong tiểu viện dược hương bốn phía, an tĩnh không một bóng người. Thiếu niên đi trước, đẩy cửa một gian phòng ra, sau đó nghiêng người như thỉnh An Minh Hiên tiến vào, sau đó kéo cửa đóng lại.

Nếu thiếu niên kia biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, hắn khẳng định sẽ hối hận khi tự mình đóng cửa lại, lại còn cho hạ nhân lui hết, sau đó còn khoá cửa lại.

An Minh Hiên nhìn hắn một cái nói: “Vì sao phải khóa cửa?”

Cẩm y thiếu niên nói: “Cha ta quản ta rất nghiêm, chưa bao giờ nhượng ta kết giao bằng hữu, ta sợ bị phát hiện. Đại ca, ta có thể gọi ngươi là đại ca không?”

An Minh Hiên gật đầu.

Cẩm y thiếu niên nhếch môi cười thật hồn nhiên, ngây thơ: “Đại ca ngươi là bằng hữu đầu tiên của ta.”

An Minh Hiên nhìn dáng vẻ của hắn, không hiểu sao lại thấy có chút đau lòng. Vì vậy nói: “Trước đây chưa từng giao thiệp với người lạ sao?”

Cẩm y thiếu niên gật đầu: “Ta từ nhỏ thân thể yếu đuối, luôn luôn sinh bệnh, ngoại trừ tỷ tỷ và hai nha hoàn hầu hạ ta ra thì ta không có người bạn nào khác cả. Từ khi tỷ tỷ qua đời, phụ thân càng thêm hạn chế ta, ngày hôm nay là ta lén đi ra ngoài. Đại ca, ngươi làm bằng hữu của ta a. Ta rất thích ngươi!”

An Minh Hiên sờ đầu của hắn nói: “Ta cũng thích ngươi.”

An Minh Hiên đúng là thích hắn, bất quá hẳn là cái kiểu thích của hắn có chút bất đồng với thiếu niên này.

Thiếu niên nở nụ cười, hắn nói: “Ta là Mạc Nguyên Kỳ, đại ca xưng hô thế nào?”

“Tại hạ An Minh Hiên.”

Thông thường mọi người nghe được tên của An Minh Hiên thì đều là sợ hãi, bởi vì tiếng tăm của hắn thực sự quá xấu xa. Thế nhưng thiếu niên này chẳng biết gì về thế sự nên sau khi nghe danh An Minh Hiên lại cười nói: “Tên đại ca thật là dễ nghe!”

An Minh Hiên cười cười, một búp bê đơn thuần a, ta thật không muốn hạ thủ với hắn.

Mạc Nguyên Kỳ lôi kéo tay An Minh Hiên, xuất ra mấy món đồ vật gì đó, lần lượt giới thiệu cho An Minh Hiên lai lịch cùng công dụng của mấy thứ này. An Minh Hiên tuy rằng mệt rã rời, thế nhưng vì muốn có được nụ cười của giai nhân, vẫn là gật đầu liên tục như đang nghe chăm chú lắm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hứng thú của Mạc Nguyên Kỳ không giảm chút nào, An Minh Hiên nghe đến choáng váng, đột nhiên bên ngoài có một tiếng sấm nổ lớn.

“A!” Mạc Nguyên Kỳ kinh hãi kêu một tiếng, thoáng cái đã tiến vào trong lòng An Minh Hiên, toàn thân run lên bần bật.

An Minh Hiên cười cười, nguyên lai là sợ sét đánh, cũng đúng, hầu như hài tử nào ở tuổi này cũng vẫn còn sợ sét đánh a.

An Minh Hiên gắt gao ôm lấy hắn, ôn nhu nói: “Chớ sợ chớ sợ, có đại ca ở đây!”

Mạc Nguyên Kỳ nghẹn ngào nói: “Trước đây mỗi lần có sét đánh đều là tỷ tỷ cùng ta, từ khi tỷ tỷ mất, ta vẫn rất sợ. Đại ca, ngươi có phải hay không nghĩ ta rất vô dụng? Cũng lớn như vậy rồi, vẫn còn sợ sét đánh.”

“Đứa ngốc, tiểu hài tử nào cũng vậy hết.” An Minh Hiên cúi đầu tại trên mặt hắn hôn một chút.

Mạc Nguyên Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu mới nói: “Đại ca ngươi….”

“Tiểu Kỳ chán ghét ta sao?”

“Không phải, ta rất thích đại ca.”

An Minh Hiên cười cười, đôi mắt như ngọc lưu ly phong hoa tuyệt đại: “Vậy là được rồi, ta cũng thích ngươi.”

Hắn liền cúi xuống, áp môi mình lên môi của thiếu niên kia, thiếu niên kia cũng kinh ngạc, nhưng không có phản kháng. An Minh Hiên thoả chí tận hưởng lạc thú, lúc dán môi mình lên đôi môi lành lạnh của người này, lại cảm thấy rất thoải mái. Hắn nghĩ vậy liền tiếp tục đem môi Mạc Nguyên Kỳ hung hăng hút vào.

Đối với loại hài tử đơn thuần như tờ giấy trắng này, chỉ cần ngươi quan tâm hắn một chút, hắn sẽ ỷ lại vào ngươi. Bây giờ chính là như vậy, Mạc Nguyên Kỳ không biết chính mình đang làm cái gì, hắn chỉ là nghĩ chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể giữ được người bằng hữu này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.