Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 7: Chương 7: Kinh vi thiên nhân




Tựa như một đêm xuân phong vừa chợt đến, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.

Sau khi thoát khỏi Y Thần, An Minh Hiên mới cảm thấy đây đúng là mùa xuân, đột nhiên nhận ra mấy đám mây kia thật khả ái.

Quốc Sắc từ nhỏ đã giáo dục An Minh Hiên, ngươi có thể đùa giỡn một chút giống tiểu vô lại, ngươi có thể cả đời không làm nên một đại tác phẩm nào, ngươi có thể có hành vi đặc biệt (không giống người), thế nhưng ngươi tuyệt đối không được phép thấy chết mà không cứu. An Minh Hiên đem những lời này lý giải thành, ngươi tuyệt đối không được phép thấy mỹ nhân (gặp nạn) mà không cứu.

Áo choàng màu sắc rực rỡ, hai phiến râu cá trê, một đôi mắt hồ ly dại gái, cái người này cho dù là nhìn từ lòng bàn chân xuống cũng tuyệt đối chính là một tên hái hoa đạo tặc (nhìn kiểu gì vậy =.=”), hắn có tiềm chất này, điều kiện thì lại quá thừa.

Kỳ thực A Ly cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo mẹ hắn lại đem hắn sinh ra thành cái hình dạng như vậy chứ, mỗi ngày khi hắn rửa mặt, thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước đều nghĩ rằng bản thân lựa chọn nghề nghiệp này, thực sự là không sai.

Tiểu mỹ nhân đang nằm trong lòng, A Ly đã phải theo dõi ba ngày ba đêm. Kể từ lần nhìn thấy nàng tại bờ sông, tâm hắn đã mất đi một nửa, có thể nói ba ngày liền hắn không có một chút cảm xúc gì. ( tất cả vì người đẹp oi` =)) )

Một thân hồng y, dáng người uyển chuyển, mái tóc đen chảy dài như thác nước, ở giữa điểm xuyết vài lọn tóc hồng (thời này đã biết phẩy lai rồi ak =)) ) càng khiến cho nàng trông xinh đẹp hơn. Thân thể nàng mềm mại như không xương, dáng người như vậy làm cho ai nhìn thấy cũng muốn ôm vào lòng. Khuôn mặt tinh xảo hé ra, làn da trắng nõn tự nhiên, một cặp mắt phượng quyến rũ, đôi lông mày cong cong hình lá liễu, đôi môi đỏ mọng, nàng nhẹ nhàng cắn chiếc môi dưới ướt át kiều diễm, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng lấp lánh trong suốt. Nàng mang một vẻ đẹp bất minh không thể diễn tả bằng lời, trong nháy mắt cảnh xuân thất sắc (phai màu, biến sắc), trời đất âm u, tất cả chỉ vì sự xuất hiện của nàng. Một người như vậy, chỉ cần nàng đối với ngươi cười một chút cũng đủ khiến cho ngươi cả cuộc đời này không phải nuối tiếc gì cả.

A Ly trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, đột nhiên hiểu rằng, thì ra cả cuộc đời ‘hái hoa’ nhiều như vậy tất cả đều là uổng phí. Cho dù là giang hồ tứ đại mỹ nhân, tứ hộ pháp của Minh giáo song song xuất hiện, thì ở trước mặt nàng cũng sẽ âm u thất sắc. Vẻ đẹp của nàng không người nào có thể so sánh được, giống như thiên nữ trên trời, nhân gian hiếm thấy. A Ly có một loại cảm giác, phảng phất như chính mình liếc nhìn nàng một cái, đều là đối với nàng đã khinh nhờn. Thế nhưng, hiện tại không có ai khác ngoài hắn, nếu như A Ly không làm gì đối với nàng, thì danh hiệu ‘thánh thủ hái hoa’ của hắn có thể viết ngược lại được rồi. Nhưng mà hắn thực sự không nhẫn tâm thương tổn nàng, nàng giống như bị trúng độc, một nữ tử cô độc bước đi, lảo đảo vài lần suýt nữa ngã xuống, A Ly lúc đó hận không thể ngay lập tức đi tới đỡ nàng, chính là vừa nghĩ tới mục đích bất minh của mình, vội đè nén lửa lòng lại.

Đúng buổi trưa ngày thứ ba, sức khỏe của nàng không thể chống đỡ tiếp tục được nữa, liền bất tỉnh bên bờ dương liễu. A Ly lúc đấy cũng không thể nhẫn nại được nữa, liền bất chấp việc nơi đây là dã ngoại, một tay đem tiểu mỹ nhân ôm vào trong lòng. Hương vị nhàn nhạt trên người nàng thật giống như là mùi vị của ‘hợp hoan tán’, không nói đến việc thí dụ của A Ly thật hèn mọn, ai bảo chức nghiệp của hắn là như vậy chứ, cái loại hương vị hư vô (không rõ ràng) trên người nàng càng kích thích thêm khát vọng của hắn.

Tay hắn trên người nàng không an phận cử động, nàng thống khổ mở mắt, trừng lên hung dữ nhìn hắn, nhãn thần như vậy khiến cho A Ly không rét mà run, chưa có một ai như thế, chỉ cần nhìn cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi sao? Nhưng mà mỹ sắc trước mặt, A Ly lắc đầu, tiếp tục đi đến vuốt ve thân thể của nàng. Ngay khi bàn tay hắn tiến vào bên trong áo lót của nàng liền sửng sốt một chút, sau đó lại tiếp tục đi xuống phía dưới, hắn kinh hãi, vô cùng kinh hãi. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là, xong đời rồi! Ý niệm thứ hai trong đầu hắn là, chẳng lẽ ta túng dục quá độ dẫn đến việc ‘nhãn manh tâm hạt’? Ý niệm thứ ba trong đầu hắn là, xem ra ta cấm dục quá lâu rồi nên mới bụng đói vơ quàng!

A Ly ôm nàng ngẩn người ra, đúng lúc An Minh Hiên đi ngang qua, hắn chỉ là từ xa thấy một hồng sắc bóng dáng, vừa vặn không thấy được người bên cạnh, khiến cho An Minh Hiên cảm thấy rằng đúng là ‘kinh vi thiên nhân’. Ý niệm đầu tiên của hắn chính là, ta phải cứu nàng. Ý niệm thứ hai của hắn là, nàng phải theo ta. Ý niệm thứ ba của hắn là, ta muốn thành hôn. ( =)) )

An Minh Hiên nhanh nhẹn chạy đến, hét lớn một tiếng:

“Dừng tay! Giữa ban ngày ban mặt, ngươi muốn làm gì? Thức thời thì hãy mau mau rời đi, bằng không tại hạ sẽ không khách khí! Nhanh chóng buông cô nương đó ra!”

A Ly vừa thấy hắn tức khắc mặt mày liền rạng rỡ, đem người xinh đẹp trong lòng đẩy về phía An Minh Hiên, chắp tay nói:

”Đa tạ huynh đệ! Đại ân đại đức của ngươi tại hạ sẽ suốt đời không quên, sau này còn gặp lại!”

Dứt lời liền nhanh chóng biến mất.

Đây là tình huống gì vậy?

An Minh Hiên ôm lấy người trong mộng, không hiểu chuyện gì.

Hồng y nữ tử trừng mắt nhìn An Minh Hiên, An Minh Hiên chú ý tới ánh mắt nóng rực động lòng người của nàng cũng thâm tình nhìn lại. Nhãn thần An Minh Hiên dùng lúc này chính là thứ mà hắn sử dụng khi ‘cưa’ thiên kim của tể tướng. Vốn là ban đầu thiên kim nhà tể tướng thà chết không đồng ý, tể tướng cũng không đồng ý, tuy nói An Minh Hiên là hoàng tử, thế nhưng nữ nhi của mình cũng là cháu gái thái hậu làm sao có thể không danh không phận được chứ. Hoàng đế bị kẹp giữa mẫu thân cùng nhi tử, vô cùng khó xử, cuối cùng dứt khoát viện cớ bị bệnh mặc kệ tất cả. Bởi vì khi còn bé thiên kim nhà tể tướng đã từng đối với An Minh Hiên phóng thích một cái rắm (đọc lại c4), đó là lý do vì sao mà hắn theo đuổi không bỏ, tự mình phát thệ nhất định phải đem nàng giành được. (hok đỡ đc nữa rồi )

Vào một đêm ‘nguyệt hắc phong cao’, An Minh Hiên cầm chiết phiến trong tay, phong độ nhẹ nhàng đi tới hậu viện của phủ tể tướng, dưới tàng cây hoa hạnh, một nam tử bạch y trắng hơn tuyết, cánh hoa hồng hạnh phất phơ không ảnh hưởng tới sự thanh khiết của hắn. Thiên kim của tể tướng vừa nhìn thấy, oa oa! Anh đẹp trai! Hương mạt trong tay không tiếng động rơi xuống đất, An Minh Hiên câu thần cười một cái, cúi người nhặt khăn tay lên.

“Khăn tay của cô nương bị rớt.”

Chính là một đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách như vậy khiến cho thiên kim nhà tể tướng hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, sống chết cũng muốn theo An Minh Hiên, không quan tâm tới danh phận, cuộc đời này nếu không phải là An Minh Hiên thì sẽ không lấy bất kỳ ai. Về sau, thiên kim nhà tể tướng dời đến Hiên vương phủ, mọi người đều xưng hô là tiểu thư, nói trắng ra là ngay cả tiểu thiếp cũng không phải.

Bây giờ An Minh Hiên chính là dùng đôi mị nhãn lúc trước,.

”Cô nương, y phục của ngươi bị rớt.” (=))) )

Tiểu mỹ nhân cố sức kéo chỉnh y phục của mình che lại bờ vai bị lộ ra, sau đó hung hăng tặng cho An Minh Hiên một cái tát. An Minh Hiên thật sự vô cùng kinh ngạc, tiểu mỹ nhân dĩ nhiên lại hôn mê!

Rõ ràng là đánh vào mặt mình, như thế nào nàng lại là người hôn mê bất tỉnh???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.