Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 54: Chương 54: Mệnh phạm đào hoa (2)




Hắn nghe nói nhi tử dẫn theo một người lạ trở về, vội vàng kết thúc mọi công việc của tiêu cục, đến xem nhi tử dẫn theo người nào trở về, đi tới cửa lại nghe thấy tiếng kêu tiêu hồn dâm đãng của nhi tử mình ở trong phòng, hắn không cần nhìn cũng biết nhi tử ở bên trong làm cái gì, hắn vốn định bỏ đi, dù sao nhi tử cũng đã lớn, coi như là có thể hành phòng, hắn cũng có thể lý giải.

Thế nhưng hắn đang định bỏ đi, cư nhiên nghe được nhi tử gọi người nọ là ca ca, nhi tử cư nhiên tằng tịu cùng một nam nhân? Hắn một cước đá văng cửa phòng đang khoá chặt. Nổi giận đùng đùng đi vào.

Hai người đang hoan ái, đột nhiên bị cắt ngang, bọn họ cùng ngẩng lên nhìn người phá đám đó.

Mạc Nguyên Kỳ khàn giọng hít một hơi, kinh ngạc nói:

“Phụ thân, ngươi thế nào. . .”

Mạc lão gia nhìn nhi tử cùng nam nhân xa lạ kia toàn thân xích loã, hạ thân hai người vẫn đang kết hợp cùng một chỗ. Nhất thời khí huyết sôi trào, rút bảo kiếm ra nghĩ muốn chém xuống.

“Nghịch tử! Ngươi vậy mà lại làm ra việc bại hoại gia phong như vậy! Hôm nay ta phải giết ngươi! Ta không có sinh ra loại nghịch tử không biết xấu hổ như ngươi!”

An Minh Hiên tiện tay cầm lấy gối đầu ném tới để chặn kiếm của Mạc lão gia. Hắn đem phân thân của mình từ trong hậu đình của Mạc Nguyên Kỳ rút ra. Cấp tốc chụp vào một kiện trường sam. Không chút hoang mang nói:

“Mạc lão gia ngài trước đừng tức giận, việc này là ta ép buộc Tiểu Kỳ, hắn cái gì cũng đều không hiểu, ngươi không nên trách hắn.”

Mạc lão gia phẫn nộ nhìn nam nhân đã huỷ hoại nhi tử của mình, huy kiếm muốn chém người.

“Ta giết ngươi! Ngươi cái tên súc sinh này, là ngươi làm hỏng con ta!”

An Minh Hiên suy cho cùng cũng là đồ đệ của Thiên Hương, công phu của Mạc lão gia trong mắt hắn căn bản chỉ là làm xiếc, hắn nghiêng người vài cái, chỉ thủ chứ không tấn công.

Mạc lão gia biết mình không phải đối thủ của hắn, lung tung chém vài nhát.

An Minh Hiên một cước đá bay bảo kiếm của Mạc lão gia, khom người nói:

“Mạc lão gia, chuyện gì cũng từ từ.”

Mạc lão gia tử đặt mông ngồi phịch xuống đất than khóc, nước mắt trào ra.

“Còn có cái gì để nói, ta chỉ có một nhi tử duy nhất, vẫn luôn phủng trong lòng bàn tay, không nghĩ tới hôm nay lại thành ra đoạn tụ.”

”Phụ thân. . .”

Mạc Nguyên Kỳ cúi đầu gọi một tiếng, xấu hổ dùng chăn bao bọc thân thể mình.

An Minh Hiên thấy thế chỉ cảm thấy yêu thương, hắn sờ sờ đầu Mạc Nguyên Kỳ, đối hắn cười cười. Ngược lại đối Mạc lão gia nói:

“Tiền bối không nên trách Tiểu Kỳ. Kỳ thực nam tử trong lúc đó cũng là có thể có tình yêu, ta rất thích lệnh công tử, ta nghĩ muốn thú hắn.”

“Ngươi nói cái gì? ! Ngươi có biết hay không các ngươi đều là nam nhân? Nam nhân làm sao có thể thú một nam nhân? Ngươi. . . điên rồi sao!”

Mạc lão gia nổi giận nói.

An Minh Hiên cười cười, cùng Mạc Nguyên Kỳ liếc nhau, nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt Mạc Nguyên Kỳ, hắn nói tiếp:

“Nam tử vì sao không thể thú một nam tử? Mạc lão gia vào Nam ra Bắc nhiều năm, vì sao vẫn còn kinh ngạc như vậy?”

Hắn cúi đầu hôn lên trán Mạc Nguyên Kỳ, ôn nhu cười nói:

”Tiểu Kỳ có bằng lòng theo ta cùng một chỗ không? Ta sẽ chiếu cố ngươi, thương yêu ngươi.”

Mạc Nguyên Kỳ vui vẻ gật đầu.

Mạc lão gia chỉ cảm thấy tâm như đã chết.

An Minh Hiên lại nói:

“Mạc lão gia, tại hạ An Minh Hiên, ba ngày sau nhất định sẽ tới thú Tiểu Kỳ. Mong lão gia trong ba ngày này hảo hảo đợi ta. Tại hạ cáo từ.”

Trong lòng Mạc lão gia tự nhủ, xem ra lần này không muốn cũng không được, không nghĩ tới tên kia lại là An Minh Hiên.

Hắn là người trong giang hồ, triều đình hắn không hề sợ hãi, thế nhưng Minh giáo cùng Huỳnh Hoặc, tên tuổi vang dội như sấm bên tai hắn, hai tổ chức thần bí nhất cũng là cường đại nhất trên giang hồ, song song nói phải bảo vệ An Minh Hiên, hôm nay hắn làm sao dám vi phạm?

Vài ngày trước, đã xảy ra một thảm án diệt môn, nghe nói là chủ nhân đã nói xấu An Minh Hiên vài câu.

Vừa rồi chính mình có đúng hay không còn cầm kiếm đâm hắn? Còn mắng hắn? Xong xong! Mạng già này sợ là khó giữ được a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.