Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 82: Chương 82: Nếu như đây là kết cục




Nằm trên đỉnh núi, hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, đó chính là Minh cung của Minh giáo, cho nên phàm là hội nghị trọng yếu hay là triệu kiến đệ tử, đều là tọa trên đại điện này.

Từ khi trở về, Dịch Phi Yên dường như bận rộn hẳn lên, nguyên lai mỗi ngày hắn đều cùng An Minh Hiên ở trong tiểu viện, hôm nay lại mang theo An Minh Hiên đến đại điện vừa xử lý sự vụ, vừa đùa giỡn với hắn.

“Bẩm thiếu chủ, Huỳnh Hoặc nửa năm nay luôn rục rịch, dường như đang định tiến hành một âm mưu nào đó, đối Minh giáo ta thập phần bất lợi, theo thuộc hạ, chúng ta phải lập tức thỉnh lão giáo chủ xuất quan, chủ trì đại cục.”

“Ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn cái này hay không?”

An Minh Hiên nhíu mày, đẩy chùm nho bên miệng mình ra, trầm giọng nói: “Có rất nhiều người đang nhìn đấy.”

Dịch Phi Yên không coi ai ra gì nở nụ cười, nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một chút.

An Minh Hiên mặt đỏ phừng phừng, sáu vị trưởng lão thiếu chút nữa cũng hôn mê bất tỉnh, nhị vị tôn chủ xem như không thấy, tứ đại hộ pháp trừng mắt nhìn chán nản, tam sứ giả đảo mắt ngó lơ.

Đây là đạo lý gì a, không có thiên lý nữa hay sao? Mộc Tu trưởng lão thở dài thở ngắn.

Thiếu chủ kế tiếp hẳn sẽ bắt Hiên Vương gia uy hắn ăn. Ân Ngữ Tình âm thầm phỏng đoán.

Cái đồ khốn khiếp, hồ ly tinh, thiếu chủ toàn bộ đều bị ngươi hủy hoại! Mạn Châu nghiến răng nghiến lợi nhủ thầm.

Suất, thực sự là suất a! Quá là quyết đoán, đây mới là ái tình chân chính a! Tô Cẩm vỗ tay tán thưởng.

Dịch Phi Yên liếc mắt một cái, đem hết tất thảy phản ứng của mọi người thu vào trong đáy mắt.

Quả nhiên, hắn lại cầm lấy một quả nho, đặt trong tay An Minh Hiên, thản nhiên cười nói: “Ngươi không đói nhưng ta đói bụng, mau uy ta ăn.”

An Minh Hiên bất đắc dĩ, đang muốn chạy ra khỏi chỗ này, bỗng nghe hắn nói là tới uy hắn, ai ngờ được khi hắn cầm lấy một quả nho uy cho Dịch Phi Yên, lại thấy hắn né ra. An Minh Hiên khó hiểu nhìn hắn, thì hắn lại nói tiếp: “Ta muốn ngươi dùng miệng uy ta, chứ lấy tay thì ai cần chứ, chẳng lẽ tay ta không đủ dài hay sao?”

Ngươi chính là một kẻ như vậy, không thể tự gánh vác cuộc sống, An Minh Hiên thầm nghĩ. Thế nhưng nghĩ lại thì tất cả mọi sinh hoạt hàng ngày của mình đều do Dịch Phi Yên đích thân chăm sóc. Cho nên những lời này làm hắn chột dạ lắm a.

Nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, Dịch Phi Yên lại không có ý tứ cứ đòi hắn hôn, thế nhưng nếu không thuận theo thì cứ dây dưa mãi như vậy cũng không thể giải quyết được bế tắc.

Được, vậy hôn đi! Nói cho cùng thì đây cũng là địa bàn của Dịch Phi Yên, có mất mặt cũng không phải là ta.

Ngay khi môi hắn sắp chạm vào môi của Dịch Phi Yên thì Dịch Phi Yên lại đột nhiên đẩy hắn ra, tát thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng nói: “Cút! Bản tọa không muốn thấy ngươi nữa, không cần phải giả bộ cái gì thanh thuần!”

Một cái tát này khiến An Minh Hiên ngơ ngác, người khác nhìn vào cũng bị dọa đến ngây người.

An Minh Hiên còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị Dịch Phi Yên một cước đạp xuống, nguyên bản đang ở trên đài cao đã bị ngã lăn xuống đất. Mắt thấy đầu sắp đập vào một cái cột gần đó, cột ở trên đại điện này đều làm bằng đồng, lần này nếu như bị đập vào đó, không chết cũng biến thành kẻ si ngốc.

Bỗng một bóng trắng xuất hiện, gắt gao ôm lấy thân thể An Minh Hiên, mặc cho lưng mình bị đập mạnh vào cột.

An Minh Hiên bị một phen choáng váng, mờ mịt mở mắt ra mới thấy người cứu hắn là Mạn Châu.

“Ngươi không sao chứ?”

An Minh Hiên bừng tỉnh, từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào Dịch Phi Yên lúc này vẫn đang lạnh lùng đứng trên đài cao.

Hắn đột nhiên không thể nhìn rõ khuôn mặt tuyệt sắc đó nữa, tất cả mọi thứ đều trở nên thật mơ hồ.

An Minh Hiên cười cười nói: “Tiểu Hồng Hạnh ngươi đừng đùa nữa, đừng bạo lực như vậy có được không? Đem tướng công ngươi đánh thành như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ không còn ai dám thương ngươi nữa hay sao?”

Dịch Phi Yên cười nhẹ, điên đảo chúng sinh, cũng nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng nói: “Tô Cẩm, tới bên cạnh ta.”

Tô Cẩm đột nhiên nghe thấy thiếu chủ gọi nàng, tuy rằng không hiểu rõ việc gì đang xảy ra, thế nhưng vẫn là nhẹ nhàng tới bên cạnh Dịch Phi Yên.

Dịch Phi Yên nâng cằm nàng lên, liếc mắt vào đĩa hoa quả, Tô Cẩm lập tức hiểu ý, nhanh chóng ngậm lấy một quả nho rồi uy cho hắn.

Hai người triền miên dây dưa cùng một chỗ, quả nho sau một hồi bị hai người bọn họ chuyển qua chuyển lại cuối cùng cũng được ăn hết, thế nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc, Dịch Phi Yên vẫn ôm lấy nàng, không để cho nàng có chút cơ hội giãy giụa, lại tiếp tục chậm rãi thưởng thức mỹ nhân trước mặt.

Mọi người đều sợ đến ngây người, chỉ còn lại An Minh Hiên vẫn mỉm cười đứng đó, hắn chậm rãi tiêu sái đi tới gần Dịch Phi Yên, bình tĩnh nhìn bọn họ hôn nhau, sau đó nói: “Tiểu Hồng Hạnh ngươi lại giở trò gì vậy? Không nên làm loạn.”

Dịch Phi Yên nhíu mày, vung tay trái lên, lại một chưởng nữa đánh thẳng lên người An Minh Hiên.

Võ công An Minh Hiên vốn không cao, lại không có phòng bị, nhất thời bị hắn đánh văng xa ra hơn mười thước, ngã trên mặt đất. Một ngụm tiên huyết nhiễm đỏ bạch y của hắn, giống như một khóm hồng hạnh, nhìn thoáng quá có vẻ rất diễm lệ.

Dịch Phi Yên chỉ là nhíu mày một chút, liền quay sang nói với Tô Cẩm: “Cẩm nhi, chúng ta quay về tiểu viện, ở đây quá đông người.”

Khinh công của hai người họ dĩ nhiên không ai sánh kịp, nháy mắt đã biến mất khỏi đại điện.

An Minh Hiên nhìn hai người bọn họ rời đi, nhưng lại không còn chút sức lực nào để đuổi theo.

“Này, ngươi thế nào rồi?” Mạn Châu ngồi xổm xuống, hốt hoảng hỏi hắn.

An Minh Hiên nhếch môi cười: “Ta không sao, đa tạ Mạn Châu tỷ tỷ quan tâm.”

Mạn Châu dìu hắn đứng lên, tức giận nói: “Đã thành ra cái dạng này, còn nói không có việc gì? Ngươi xem cô nãi nãi ta là người mù sao? Mau ăn cái này vào!”

Nàng đưa cho hắn chính là thánh dược chữa thương quý giá, đệ tử Minh giáo đều có, đề phòng lúc nguy cấp thì có thể mang ra sử dụng, vốn là dùng để cứu tính mạng mình, nàng lại cứ đơn giản như vậy cho hắn.

An Minh Hiên khước từ nói: “Ta thật sự không có việc gì.”

Mạn Châu bóp miệng hắn ra, đem dược hoàn ném vào rồi nói: “Cho ngươi thì mau ăn đi, nói nhiều lời vô ích làm gì? Nếu một lúc nữa cô nãi nãi ta hối hận thì lúc đó ngươi biết làm thế nào bây giờ?”

An Minh Hiên không nói gì nữa, đẩy Mạn Châu ra, đuổi theo hướng mà Dịch Phi Yên vừa rời đi.

Mạn Châu vội vàng kéo hắn lại: “Ngươi định đi đâu?”

“Tất nhiên là đi tìm hắn.”

“Đừng đi nữa, hiện tại thiếu chủ đang nổi nóng, ngươi đến đó không phải là tự chuốc khổ vào người hay sao?”

An Minh Hiên rút tay lại, cười khổ nói: “Tiểu Hồng Hạnh chính là đang cùng ta nói giỡn thôi, không có việc gì.”

Ái tình chính là chất xúc tác khiến cho người ta trở nên mù quáng, người nào sáng suốt đều nhìn ra được, Dịch Phi Yên chính là đã chán ghét hắn, một người chỉ mới hơi không hài lòng một chút đã trút giận lên người ngươi trước mặt tất cả mọi người, chính là tuyệt đối đã không còn thương ngươi nữa. Một đạo lý dễ hiểu như vậy, thế nhưng An Minh Hiên lại không thể nhận ra. Hắn chính là tin tưởng, Dịch Phi Yên là tiểu Hồng Hạnh của hắn, cho dù có muốn hồng hạnh xuất tường, cũng phải chờ hắn ngã xuống, tiểu Hồng Hạnh kia mới có thể xuất tường.

Khi hắn trở lại tiểu viện của Dịch Phi Yên thì trời cũng đã tối đen như mực.

Trước cửa chỉ có hai ngọn đèn lồng, cảm giác cũng có chút u ám, thế nhưng hai chữ Hắc Điếm vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. An Minh Hiên nhẹ nhàng vuốt ve tấm biển mà mấy ngày trước do hắn trong lúc nhất thời hứng khởi mà khắc ra.

Ngẫm lại giờ này đêm qua, hắn vẫn còn đang nằm trong lòng Dịch Phi Yên mà đi gặp Chu Công, thế nhưng hôm nay lại đã trở mặt? An Minh Hiên cười khổ một chút, chắc chắn Dịch Phi Yên hắn chỉ là muốn đùa giỡn một chút thôi, khi hắn nhận ra bản thân đã sai thì tất cả mọi thứ lại có thể trở lại bình thường.

Canh tư, hắn nhanh chóng đi sâu vào trong tiểu viện.

“Ân, thiếu chủ, ngươi mau, nhanh cho ta, người ta sắp không được rồi!”

Tiếng rên rỉ tiêu hồn của nữ nhân vang vọng khắp tòa biệt viện, dường như đang vây quanh An Minh Hiên, khiến hắn không có sức lực để chạy trốn.

Cửa bỗng nhiên bị mở ra, An Minh Hiên lảo đảo tiến vào trong.

Hai thân thể tuyệt mỹ dây dưa cùng một chỗ, ở nơi tư mật của hai người vẫn còn đang kết hợp chặt chẽ kông rời đập thẳng vào mắt hắn, giống như là có một thanh đao đâm thẳng vào tâm hắn.

An Minh Hiên xông lên phía trước, cố sức kéo đẩy để tách hai kẻ đang hoan ái kia ra.

Dịch Phi Yên nhíu mày, lại một lần nữa vung chưởng đánh hắn bay ra thật xa.

An Minh Hiên đứng lên, lại một lần nữa cố gắng kéo hai người kia tách nhau ra.

Dịch Phi Yên cảm thấy rất phiền phức, lại vung tay một lần nữa, đánh thẳng vào người An Minh Hiên, An Minh Hiên bị trúng một chưởng này đánh trúng liền bị văng ra đập thẳng vào bàn.

Loạng choạng đứng lên, tiếp tục lập lại những hành động đó một lần nữa.

Miệng hắn vẫn còn đang thổ huyết, nhưng hắn vẫn không để tâm mà lại nhếch môi cười, vươn tay lôi kéo tay Dịch Phi Yên: “Tiểu Hồng Hạnh, không nên sinh khí, đừng náo loạn nữa, chúng ta làm hòa đi được không?”

Dịch Phi Yên không buồn nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Cút! Không cho phép ngươi xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Hắn vẫn đang cười, mặc dù thật sự hắn đã cạn kiệt sức lực, chính là Dịch Phi Yên lúc này chỉ cảm thấy hắn càng lúc càng đáng ghét, lạnh lùng đẩy hắn ra.

Hắn vô lực ngồi xổm trên mặt đất, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tươi cười: “Về sau ngươi muốn gì cũng được, ta cũng không sợ đau nữa, không bao giờ…. nữa. Tiểu Hồng Hạnh, ngươi đừng giận dỗi nữa có được hay không?”

Dịch Phi Yên cúi đầu hôn Tô Cẩm một chút, sau đó ôn nhu nói: “Ngươi về trước đi, hảo hảo ngủ một giấc, xử lý hắn xong ta sẽ tới tìm ngươi.”

Tô Cẩm muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là nhanh chóng ôm y phục mà lui xuống.

Dịch Phi Yên chỉ khoác một kiện y phục, vẫn là hồng y như mọi ngày, mà hắn, cũng vẫn luôn một là một vẻ đẹp điên đảo lòng người.

Dịch Phi Yên chậm rãi đi đến trước mặt An Minh Hiên, nắm cằm hắn nâng lên: “An Minh Hiên, ta đã chán ghét ngươi rồi, nếu không muốn chết thì mau cút ngay cho ta.”

“Tiểu Hồng Hạnh, ngươi lại lói đùa rồi, ta thực sự sẽ sinh khí đó. Vừa rồi vẫn còn hoàn hảo, sao tự dưng lại phát hỏa cái gì đó. Ngoan, tức giận nhiều sẽ bị nhiều nếp nhăn lắm đó.” Hắn miễn cưỡng cười nói, không phải là hắn thấp hèn, mà là tình ái, không thể tự kiềm chế.

Dịch Phi Yên đột nhiên kéo y phục của hắn xuống, hai người xích lõa cùng nằm trên giường.

Lúc này bất đồng với dĩ vãng, An Minh Hiên đang ngồi ở trên người hắn. Tư thế như vậy, chính là do Dịch Phi Yên lựa chọn.

Hai chân hắn quấn quanh lưng An Minh Hiên, chủ động mở ra nơi tư mật của mình. Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn lúc này không có một chút biểu tình, “Bắt đầu đi, lăn qua lăn lại thế nào tùy ngươi.”

Ngươi biết linh hồn bị bóp nát sẽ có tư vị như thế nào không? Đó chính là cảm giác của hắn bây giờ đây! Chết lặng, mất đi tất cả mọi giác quan, không thể cử động, không có chỗ tái sinh.

Hắn lẳng lặng nhìn Dịch Phi Yên, không có rống giận, cũng không có chất vấn, dĩ nhiên cũng không nhả ra những lời cợt nhả như mọi khi. Hắn bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước hắn đã từng nói với Dịch Phi Yên, nếu có một ngày ngươi chán ghét ta, hay để ta ở mặt trên một lần, ta làm công, ngươi tự nguyện làm thụ, như vậy ta sẽ biết ngươi không còn yêu ta nữa, như vậy ta sẽ tự minh bạch, chủ động ly khai ngươi.

Nguyên lai hắn vẫn nghĩ rằng, cái ngày đó bất quá chỉ là người si nói mộng. Vậy mà, hắn mới chỉ ngủ có một giấc, đã có thể mơ thấy kết cục thế này.

Hắn cười khổ: “Tiểu Hồng Hạnh, ta sẽ không thương tổn ngươi. Vẫn là ngươi ở mặt trên, ta mặt dưới. Lúc này đây, ngươi không cần bận tâm đến ta, sau khi chấm dứt việc này, ta sẽ rời khỏi nơi này, như ngươi mong muốn.” Ta thật tâm yêu ngươi, thế nhưng người mà ngươi yêu rốt cuộc là ai?

Thân thể giao hợp, bất quá chỉ là kích thích xác thịt, bọn họ bởi vì luật động mà hưng phấn, bởi vì rên rỉ mà hưng phấn, một lần lại một lần tiến nhập đến tận cùng, từng bước vỡ nát, sau đó liền quên đi tất cả.

Nhớ lại lần đầu tiên của bọn họ cũng là như vậy, khi ở khách điếm đó, Dịch Phi Yên cũng chiếm đoạt hắn ba ngày ba đêm, không hề thương tiếc, khi đó hắn đau, hắn giãy giụa, còn hôm nay, hắn cũng đau, thế nhưng hắn vẫn ép buộc mình phải hưởng thụ một lần hoan ái cuối cùng này.

Khi hắn vẫn còn đang mê man nằm trên giường, Dịch Phi Yên đã đứng dậy phủ thêm y phục, vỗ tay một cái, đã thấy có hai người tiến vào.

“Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

Dịch Phi Yên phất tay, đứng ở phía trước cửa sổ, thanh âm bình tĩnh không có một chút lay động: “Hai người các ngươi đưa hắn ra ngoài.”

Ân Ngữ Tình, Ân Ngữ Thanh bối rối nhìn nhau, nguyên bản tiểu viện này bọn họ không được tiến vào, mấy hôm trước thiếu chủ triệu kiến bọn họ, để cho bọn họ âm thầm ẩn mình trong này, cũng không ai có thể ngờ tới sự tình ngày hôm nay. Thời gian bọn họ theo Dịch Phi Yên cũng không ngắn, hiểu rất rõ tính nết của hắn, thiếu chủ làm như vậy khẳng định có ý đồ riêng của hắn, cho nên cũng không có hỏi nhiều, xoay người lại nhìn An Minh Hiên vẫn còn đang mê man.

Ân Ngữ Tình thấy An Minh Hiên cả người toàn là vết thương, cũng không đành lòng, do dự một chút rồi nói: “Thiếu chủ, Hiên Vương gia vẫn còn đang chảy máu, hình như không thể đi được.”

“Cút ra ngoài! Tùy tiện tìm cho hắn một cái thuyền, không được để cho loại người này tiếp tục ở lại tổng đàn Minh giáo.”

“Cái này….”

“Ngữ Tình ngươi nghe không hiểu ta đang nói gì hay sao?” Hắn lạnh giọng nói.

“Thuộc hạ minh bạch!” Ân Ngữ Tình vội vã trả lời, sau đó vác An Minh Hiên ra ngoài.

Dịch Phi Yên thủy chung cũng không có liếc An Minh Hiên lấy một cái. Nhưng hai bàn tay thì nắm chặt đến mức phát ra tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.