Truyền thuyết rằng trong hậu cung Chu triều thời bấy giờ, thịnh hành nhất chính là đám trẻ con so tài ca hát. Phi tần hậu cung ai cũng cho rằng, mẹ phú quý nhờ con, muốn bản thân được Hoàng thượng sủng ái thì phải để con mình được người yêu quý trước. Nhất thời kinh thành có mốt văn chương (1), các tiên sinh chỉ cần có chút danh vọng đều được mời chào về dạy học. Tất cả đều muốn dựa vào cuộc so tài mà Vân quý phi tổ chức lần này để hài tử của mình một bước lên mây, được Hoàng thượng chú ý. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến An Minh Hiên, hắn thờ ơ nhìn đám nữ nhân ấy vội vội vàng vàng, mẹ hắn – Vân quý phi, mỗi ngày đều giúp hắn xoa vai nắn chân, hy vọng hắn có thể giúp nàng tự hào một phen, nhưng đến hôm chung kết, An Minh Hiên lại kéo phụ hoàng của mình rời khỏi cuộc thi, trước khi đi còn nhìn đám nữ nhân đua nhau khoe sắc đó một cách khinh bỉ, nói, phụ hoàng chúng ta đi thôi, cần gì phải hỗn tạp với đám nữ nhân nhàm chán hẹp hòi này.
Hoàng đế thấy vậy liền nghĩ ‘con trai ta quả nhiên là long mạch’, tuổi còn nhỏ mà đã có kiến giải như thế, tương lai nhất định sẽ thành tài. Bởi vậy hoàng đế sống chết đều muốn lập An Minh Hiên làm thái tử. Nhưng ông ta nào biết rằng, An Minh Hiên ngày đó sở dĩ đòi rời đi là vì hắn nghe nói thiên kim của Tể tướng đại nhân theo Tể tướng phu nhân vào cung, mà khi đó, thiên kim của Tể tướng lại nổi danh kinh thành, An Minh Hiên làm theo sứ mệnh giám định mỹ nữ của mình, nằm mai phục trên đường. Có lẽ ngày hôm ấy Tể tướng thiên kim ăn phải đồ thiu, hoặc cũng có thể nàng trông thấy ánh mắt si dại từ trong lùm cây.
Bủm một tiếng, mùi thối hun trời. An Minh Hiên bịt mũi, bỏ chạy mất dạng, mỹ nhân đánh rắm quả nhiên khác hẳn thông thường.
Vân quý phi vốn vì nhi tử không chịu giúp nàng nở mày nở mặt, liền chuẩn bị cả tá bẫy rập trong tẩm cung, sau đó núp vào một góc, đợi An Minh Hiên trở về cho hắn nếm mùi đau khổ (bà mẹ tốt =))). An Minh Hiên là ai chứ, là đệ nhất bá vương tại kinh thành a, tuổi còn nhỏ xíu đã khiến cho người ta nghe tên phải biến sắc. Hắn biết mình phạm vào thể diện của lão nương, bởi vậy sớm đã trốn đến chỗ Minh Huy ca ca của hắn. Kỳ thực những bẫy rập đó cũng có công dụng, khi Hoàng thượng đến, những cạm bẫy này cuối cùng đã phát huy sứ mệnh thần thánh của chúng, khiến Hoàng thượng nằm liệt giường cả tháng. Vân quý phi thấy vậy liền vui vẻ, cạm bẫy của nhi tử sáng chế quả nhiên hữu dụng, xem ra nhi tử của nàng thực đúng là một thiên tài.
Sự kiện này chính là mồi dẫn lửa, Hoàng thượng không thể xuống giường, dẫn đến ông ta quyết định lập An Minh Hiên làm thái tử giám sát quốc gia. Hoàng đế gọi An Minh Hiên đến bên cạnh, nhìn nhi tử của mình, không hiểu sao càng nhìn càng cảm thấy nó xuất sắc.
“Tiểu Tam này, phụ hoàng dạy dỗ con được nhiều năm rồi nhỉ?”
An Minh Hiên gật đầu đáp:
“Phụ hoàng dạy nhi thần đã 12 năm rồi.”
“Tiểu Tam, phụ hoàng có chuyện cần dặn dò con.”
“Phụ hoàng không phải sắp băng hà chứ?”
“Mẹ con chưa chết, phụ hoàng sao có thể chết được. Tiểu Tam, phụ hoàng muốn lập con làm thái tử.”
“Làm thái tử là làm gì?”
Hoàng đế cảm động, nhi tử này thật thà quá, ngài đáp:
“Thái tử chính là làm trẫm.”
Tiểu Tam lắc đầu từ chối:
“Vậy nhi thần không làm đâu.”
Hoàng đế ngạc nhiên:
“Vì sao?”
Tiểu Tam đáp:
“Phụ hoàng, người già quá rồi mà nhi thần chỉ thích trẻ tuổi xinh đẹp. Nên nhi thần không có hứng thú với người đâu.” (2)
Hoàng thượng nổi giận, gõ cốp phát vào đầu hắn:
“Thái tử chính là làm hoàng đế tương lai đó.”
Tiểu Tam liền cãi:
“Vậy con càng không làm! Làm rồi để tiếng xấu muôn đời à! Phụ hoàng người muốn hãm hại con!”
Hoàng đế nhẫn nhịn khuyên:
“Làm thái tử có thể cưới nhiều vợ đẹp, muốn cưới ai là cưới được hết.”
Tiểu Tam lập tức sáng mắt hỏi lại:
“Thật hả? Vậy để nhi thần làm thử hai năm xem sao.”
Mọi người vẫn nói tiểu hài tử dễ gạt, sau khi làm thái tử 2 năm, tiểu Tam liền phát hiện ra, mình bị gạt rồi, bị chính phụ hoàng yêu thương nhất của mình lừa gạt, thậm chí còn bị gạt rất thê thảm. Hai năm hắn làm thái tử đã phải học cùng 16 vị thái phó, hắn hoàn toàn không hiểu, làm thái tử vì sao nhất định phải đọc sách, đọc sách rồi, biết chữ rồi vẫn chưa yên, vì sao còn bắt hắn phải ngâm thơ đối câu, phải viết văn làm phú? Quan trọng hơn nữa là, hắn phát hiện ra rằng, cho dù không làm thái tử cũng vẫn có thể cưới vợ đẹp, vẫn có thể muốn cưới ai thì cưới.
Tiểu Tam giận dỗi, khóc lóc náo loạn với phụ hoàng mẫu phi của hắn, nói rằng bất cứ giá nào cũng không làm tiếp cái chức thái tử này. Tiểu Tam nói, nếu còn bắt hắn làm thái tử, hắn sẽ xuất gia vào Thiếu Lâm Tự! Kỳ thật câu nói này của hắn chỉ là dọa miệng mà thôi, hắn làm sao cam lòng bỏ được oanh oanh yến yến đây. Nhưng mà lời này không biết thế nào lại truyền đến Thiếu Lâm Tự khiến phương trượng ngay trong đêm phải triệu tập họp khẩn cấp toàn tự, ra quyết định Thiếu Lâm Tự bế quan tập thể, trong vòng nửa năm không tiếp đón bất kỳ vị khách hành hương nào.
——————–
(1) nguyên văn: 京城纸贵 (kinh thành chỉ quý).
Cõ lẽ cụm này nhại theo điển tích “Lạc Dương chỉ quý” (洛阳纸贵)
Nhà văn Tả Tư thời Tây Tấn suy nghĩ 10 năm, viết ra “Tam đô phú” , các nhà hào phú đua nhau sao chép lại khiến cho giá giấy Lạc Dương tăng cao. Bởi vậy người đời sau dùng hình ảnh này để miêu tả những tác phẩm thịnh hành một thời, tuyệt tác văn chương và được truyền bá rộng rãi.
Trong đoạn này có lẽ thiên về đá đểu “phong trào học hành ca hát” của Chu triều thì đúng hơn.
(2) Đoạn này là bố nói gà con bảo trâu >”