Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 60: Chương 60: Thanh lâu treo biển hành nghề (trung)




Bốn cánh môi gắt gao đan vào cùng một chỗ, lưỡi cùng lưỡi như đang nhảy múa cùng nhau, tản mát ra hương thơm mị hoặc. Bọn họ như đang mút sự ngọt ngào trong miệng đối phương vào.

Môi Dịch Phi Yên bỗng nhiện bị một trận đau đớn, hắn nghi hoặc nhìn An Minh Hiên, chậm rãi xoa xoa môi mình.

“Ngươi tại sao lại cắn ta?”

An Minh Hiên tức giận nói:

”Ngươi nhìn xem ngươi đem mặt ta đánh thành cái dạng gì? Ta vẫn là luyến tiếc khuôn mặt của ngươi, ngươi cư nhiên lại đem mặt ta đánh thành hai cái bánh bao? Dịch Phi Yên ngươi thật là độc ác! Ngươi đánh ta thành như vậy, ta làm sao tiếp khách?!”

Hắn nói xong câu này, hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi mình, chính hắn có đúng hay không bị ma nhập rồi? Làm sao lại nhắc tới tiếp khách a?

Dịch Phi Yên châm chọc khiêu khích nói:

”Dựa vào ngươi? Ngươi thật sự cho rằng mình là hoa khôi sao? Đã ba ngày rồi, ngươi có một khách nhân nào không?”

An Minh Hiên giận dữ phản cười.

“Ta là không bằng ngươi! Ngươi bán thân đi thì mới là được giá cao!”

Dịch Phi Yên trừng mắt nhìn hắn nói:

“Ngươi còn dám nhắc tới sự kiện kia, ngươi có tin ta sẽ cường bạo ngươi hay không?”

An Minh Hiên cười nói.

”Ta sợ quá a! Ngươi cái này lưu manh, dù sao ngươi cũng không phải lần đầu tiên phi lễ ta! Ngươi mạnh hơn ta, muốn cường liền cường! Đừng ở chỗ này mà doạ nạt!”

Dịch Phi Yên nhếch môi, mị hoặc cười nói.

”Mặt của ngươi thực khiến người ta chán ngán!”

An Minh Hiên đột nhiên nổi giận quát lên:

“Vương bát đản! Ngươi vẫn còn không biết xấu hổ?”

Dịch Phi Yên không có nói tiếp, lớn tiếng gọi:

”Tô Cẩm! Mang cho ta một khối băng đến đây!”

“Ngươi muốn làm gì?” An Minh Hiên cảnh giác nhìn hắn.

Dịch Phi Yên cười nói:

”Dùng khối băng nhét vào cái miệng phía dưới của ngươi a!”

An Minh Hiên chửi rủa không ngừng.

”Ngươi quả là biến thái đến mức buồn nôn!”

Dịch Phi Yên chỉ là cười, nhẹ nhàng nói:

”Ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà thôi!”

An Minh Hiên nhìn hắn, tức giận nổi lên, thực sự là gặp phải đối thủ rồi, cái tên Dịch Phi Yên này luôn khiến mình phải xấu hổ, sau đó vô luận bản thân ta có công kích thế nào, hắn cũng không tức giận. Chỉ có những lúc ta gọi hắn là tiểu Hồng Hạnh, hắn mới có thể nổi giận, tiếp theo không chút lưu tình mà đánh nhau với ta một trận.

“Làm sao lại không nói gì? Có phải đang nghĩ ta nói cực kỳ đúng hay không?”

An Minh Hiên nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, đang chậm rãi đích tới gần mình, đột nhiên lại không nhịn được tức giận, một quyền đánh vào mặt Dịch Phi Yên. Hắn vô cùng kinh ngạc, với võ công của Dịch Phi Yên, tuyệt đối không có khả năng không tránh kịp, thế nhưng hắn lại cứ đừng như vậy để hứng lấy quyền này của ta. Tình thế đảo ngược như vậy khiến An Minh Hiên không biết làm sao.

Dịch Phi Yên liếm liếm khóe môi, cười nói: “Đánh xong chưa? Đã hết giận chưa?? Nếu như chưa hết giận, lại tiếp tục đánh đi.”

An Minh Hiên sửng sốt một chút, liền mắng.

”Vương bát đản! Gia ta mệt mỏi, lười đánh ngươi! Gia ta vẫn chưa ngoạn đủ, vẫn luyến tiếc khuôn mặt ngươi a.”

Dịch Phi Yên đột nhiên ôm lấy hắn, hôn lên môi hắn, nóng bỏng mà ôn nhu.

“Thiếu chủ!” Tô Cẩm gõ gõ cửa tiến đến.

An Minh Hiên giãy giụa từ chối, Dịch Phi Yên lại ôm chặt lấy mặt hắn, vẫn như cũ lưu luyến trên môi hắn không muốn rời ra. An Minh Hiên dùng khuỷu tay đánh vào bụng hắn, lúc này hắn mới vì đau nhức mà buông ra.

“Có người tới ngươi không nhìn thấy a!” An Minh Hiên nói.

Dịch Phi Yên xoa xoa ngực, ủy khuất nói:

“Ngươi không thấy ta đang nhắm mắt sao?”

An Minh Hiên hoàn toàn không còn lời nào để nói, Dịch Phi Yên ngươi võ công cao cường như vậy, lại có thể nói mình đang nhắm mắt lại nên không biết có người đang tới.

Dịch Phi Yên cười cười nói:

“Sao thế, xấu hổ rồi? Lúc chúng ta lõa thể Tô Cẩm đều đã nhìn thấy qua, bất quá chỉ là hôn môi, có gì phải ngại ngùng nữa?”

An Minh Hiên kinh hãi:

“Lúc nào? Nàng nhìn thấy ngươi lõa thể ta còn có thể tin tưởng, dù sao quan hệ các ngươi trước đây… không tệ. Nhưng là ta lõa thể, Tô Cẩm tỷ tỷ nhìn thấy lúc nào? Dịch Phi Yên, bức tranh ngươi vẽ ta là đang khoả thân sao?”

Dịch Phi Yên nhịn không được nở nụ cười:

“Ta có thể buồn chán như vậy sao? Ngươi có cái gì tốt mà vẽ ra thành tranh chứ? “

An Minh Hiên bĩu môi nói: “Ngươi đã vẽ ta, đừng nói xạo!”

Tô Cẩm nhìn hai người kia, có chút dở khóc dở cười, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ như hạt đậu, bọn họ cũng có thể tranh cãi một hồi lâu, thực sự vẫn còn tâm tính trẻ con a! Hay là chính mình đã già rồi?

“Tô Cẩm ngươi đi ra ngoài đi, ở đây không có việc của ngươi!”

Dịch Phi Yên nói.

Tô Cẩm cung kính lui ra.

Dịch Phi Yên dùng sức xả quần của An Minh Hiên xuống, rồi lại xả cả tiểu khố của An Minh Hiên ra.

“Ngươi làm gì? Xả quần ta làm cái gì?”

Dịch Phi Yên không mở miệng, bọc khối bằng vào một tấm vải, sau đó chậm rãi lăn trên mặt của An Minh Hiên.

“Ai u! Ngươi không biết là rất đau sao?” An Minh Hiên nói.

“Rất đau sao? Vậy ta sẽ làm nhẹ hơn một chút.”

Dịch Phi Yên cẩn cẩn dực dực xử lý khuôn mặt sưng đỏ của An Minh Hiên.

“Xin lỗi, ta hạ thủ quá nặng tay. Ngoan ngoãn, nhịn một chút sẽ tốt thôi. Ngươi nếu như quá đau đớn, liền cắn ta đi.”

An Minh Hiên đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn dung nhan tuyệt sắc của Dịch Phi Yên, đột nhiên vô pháp mở miệng, hắn há miệng ra, lại không biết nói cái gì, Dịch Phi Yên lúc này khiến An Minh Hiên thụ sủng nhược kinh, hắn nguyên lai cũng có thể ôn nhu như vậy, nhãn thần của hắn cũng có thể dịu dàng đến vậy.

“Làm sao thế? Trên mặt ta có cái gì sao?”

Dịch Phi Yên dùng tay áo cọ cọ vài cái trên mặt mình.

An Minh Hiên liền áp sát hắn, hôn lên môi hắn.

Dịch Phi Yên sửng sốt một chút, sau đó đẩy hắn ra nói:

”Đừng nháo, ta vẫn phải nhu nhu mặt cho ngươi trước đã.”

Nhưng mà An Minh Hiên vẫn tiếp tục áp sát, chăm chú hôn môi Dịch Phi Yên.

Dịch Phi Yên lại đẩy hắn ra, tức giận nói:

”Nghe không hiểu tiếng người a! Kêu ngươi đừng nhúc nhích thì ngươi đừng nhúc nhích! Ta đang chữa thương cho ngươi a, ngươi nhìn không ra sao? Não bị hỏng rồi sao?”

Một câu này là hắn học của An Minh Hiên, hắn trước đây rất ít khi bạo thô khẩu, từ ngày gặp gỡ cái tên An Minh Hiên đanh đá này, hắn cũng bị nhiễm không ít thô tục.

An Minh Hiên nhìn hắn, gật đầu nói:

”Tốt! Tốt! Là ta bị coi thường a! Ta không nên hôn ngươi! Ngươi cút xa lão tử một chút! Ta tự giải quyết thương tích của ta! Lão tử ngày hôm nay không muốn thấy ngươi! Đừng xuất hiện ở trước mặt ta, không phải ta muốn tiếp cận ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên đẹp, lão tử liền không hạ thủ!”

Dịch Phi Yên trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt hẹp dài, quyến rũ động nhân. Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó đem khối băng quăng vào mặt An Minh Hiên, phẩy tay áo bỏ đi.

“Đi thì đi! Ngươi có bản lĩnh thì đừng có quay về tìm ta! Ngươi một mình tự ngủ đi!”

An Minh Hiên nhìn hắn rời đi, lại càng ra sức chửi bới.

Quay lại nhìn vào gương, mới phát hiện mặt mình sưng đến dọa người, nhanh như vậy đã từ bánh bao biến thành bánh mì loại lớn sao?

Nhặt khối băng trên mặt đất lên, một lần nữa tìm vải bao lại, xoa xoa vào mặt. Suy nghĩ một chút, dường như này ra ý định gì đó, đứng lên thay đổi y phục.

Y sam mỏng manh, lồng ngực tráng kiện của hắn ẩn như hiện, bó sát người, càng làm tôn lên dáng người của hắn. Tùy tiện gọi một cô nương tiến vào, cứu vãn khuôn mặt sưng đỏ của hắn.

Thủ pháp của cô nương kia cũng coi như thần kỳ, hoá trang xong xuôi quả nhiên không nhìn ra được khuôn mặt bị sưng đỏ mà còn thêm vài phần đẹp đẽ.

Hắn cười cười nói:

“Cảm tạ tỷ tỷ. Tỷ tỷ, có thể nói cho mụ mụ tối hôm nay ta muốn tiếp khách hay không?”

Cô nương kia vừa nghe đã thấy sửng sốt, công tử này chẳng lẽ điên rồi sao, bị nước chui vào đầu sao? Lại yêu cầu được đi tiếp khách?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.