Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 30: Chương 30: Yêu sủng (thượng)




An Minh Hiên nhìn khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của Dịch Phi Yên, lại nghe được đôi môi khêu gợi của y phun ra những lời như vậy, quai hàm thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn tướng mạo!

An Minh Hiên một cước đạp bay cái bàn trước mắt, cả giận nói:

– Tiểu Hồng Hạnh! Ngươi, cái đồ không nói được lời tốt đẹp!

– Phương trượng! Phương trượng, ngươi tỉnh tỉnh a!

Đệ tử Thiếu Lâm ở dưới loạn thành một đoàn, vừa rồi An Minh Hiên ở trên cao đá cái bàn xuống đúng lúc nện trúng vào đầu của Minh Tuệ đại sư.

Minh Tuệ đại sư giật giật môi, đứt quãng nói:

– Năm xưa không thuận tiện…………. Từ nay về sau phàm là…… Là….. Đệ tử Thiếu Lâm…………. Toàn bộ cách xa Giới Sắc………… Đây là mệnh lệnh a!

Minh Tuệ đại sư nói xong ngất đi.

An Minh Hiên nhìn thoáng qua, thầm nghĩ, lão hòa thượng Minh Tuệ này lúc còn trẻ khẳng định rất lười biếng, không có chăm chỉ luyện thiết đầu công của Thiếu Lâm.

Dịch Phi Yên chắp tay đứng, đối mặt cùng An Minh Hiên, bên môi xuất hiện nụ cười tà mị, y nói:

– Trong vòng một tháng, ai có thể đem An Minh Hiên thu làm nam sủng, ta – Dịch Phi Yên chắc chắn sẽ không nuốt lời, hai tay dâng lên “Diệu Hoa thập tứ”.

Hắn đường đường là Vương gia, đã từng duyệt qua vô số mỹ nữ, phong lưu tiêu sái nhiều năm như vậy, hôm nay bị người tranh làm nam sủng, điều này sao có thể không làm cho An Minh Hiên tức giận đây. Hắn tuy đã từng xâm phạm y, thế nhưng đêm hôm đó bản thân đối với y thực sự rất tốt, hắn lại luôn một mực tìm y. An Minh Hiên không phải là người không chịu trách nhiệm, hắn thậm chí đã từng nghĩ, muốn dẫn tiểu Hồng Hạnh quay về Vương phủ, không quan tâm tới ánh mắt thế tục, lấy y làm vợ, nhưng mà người này lại đột nhiên biến mất, lần thứ hai xuất hiện, y không ngờ lại là thiếu chủ Minh giáo – Dịch Phi Yên, nam nhân trong thần thoại khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật kia.

An Minh Hiên nắm tay thật chặt, sau đó lại buông ra, đã biết võ công của mình chẳng ra đâu sao có thể đánh thắng được y, huống hồ phía sau còn có bốn vị mỹ nữ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

An Minh Hiên vừa cười vừa nói:

– Tiểu Hồng Hạnh, lẽ nào ngươi đã quên đêm hôm đó ngươi cùng ta hoan ái rồi? Hôm nay ngươi làm sao lại không tiếc đem ta tặng cho kẻ khác? Không sợ ta sẽ thương ngươi sao?

Hắn là cố ý, dù sao hắn – An Minh Hiên cũng đã sớm tiếng xấu lan xa, không cần quan tâm nhiều thêm một cái tội danh nữa.

Dịch Phi Yên câu thần nói:

– Bây giờ bản tọa đã chán ghét ngươi rồi, là bản tọa vứt bỏ ngươi! Để cho anh hùng hào kiệt trong thiên hạ cùng đến nếm thử mùi vị của ngươi.

An Minh Hiên chỉ trừng mắt nhìn y. Kỳ thực hắn chẳng qua chỉ là muốn mặt mũi, tuy là hiện tại mọi người khắp thiên hạ đều biết hắn – An Minh Hiên đã từng có một chân cùng với Dịch Phi Yên, thế nhưng hắn tin tưởng, không ai dám ở sau lưng bàn luận Dịch Phi Yên, cái con người giống như ma quỷ ấy, thế nhưng hắn thì chắc chắn sẽ trở thành trò tiêu khiển trong trà lầu cho tất cả mọi người trong thiên hạ, có lẽ tể tướng đại nhân hận hắn thấu xương kia, sẽ đem sự tích của hắn viết thành một quyển sách, sau đó để hậu thế cùng nhau khinh thường hắn.

Hai tử y nữ tử cười duyên đi lên lôi đài, đem một chiếc mũ bằng gấm xanh biếc có thêu hoa văn đội lên cho Dịch Phi Yên, một nữ tử dáng người tương đối cao gầy khác chậm rãi đem áo choàng làm bằng tơ tằm khoác lên trên người y.

Dịch Phi Yên cười cười với nàng, nụ cười như vậy làm cho gương mặt của nữ tử kia đỏ bừng cả lên, si ngốc nhìn y. Dịch Phi Yên mang theo một chút thần sắc trêu tức, hôn lên môi của nữ tử đó, chỉ là thoáng hôn lên mép thế nhưng cũng đủ để khiến nữ tử này cả đời trung tâm một lòng với y.

Tử y nữ tử kia nhìn thấy Dịch Phi Yên không để ý tới nàng, bên người y cọ cọ giống một con mèo van xin chủ nhân yêu thương.

Dịch Phi Yên thấy thế, sủng nịch đánh nhẹ lên cái mũi của nàng một chút, nói:

– Tô Cẩm, ngươi rất xấu a.

Nữ tử thuận tiện tiến vào trong ngực y, nũng nịu nói:

– Thiếu chủ, Tô Cẩm là thật tâm yêu mến ngươi, không được không để ý tới nhân gia.

Dịch Phi Yên cười nhưng không nói, đem hai nữ tử xinh đẹp ôm vào lòng, nghênh ngang bước đi.

Nữ tử lúc nãy muốn giáo huấn An Minh Hiên tức tối nói:

– Chỉ bằng một công phu mị hoặc mà muốn quyến rũ thiếu chủ!

Đường Lê Bạch trừng nàng một cái nói:

– Mạn Châu, ngươi đừng nói lung tung! Họa từ miệng mà ra!

Nếu luận về tướng mạo, tất nhiên bốn bạch y nữ tử phía sau càng tốt hơn, thế nhưng nữ tử như vậy thường thường sẽ không được nam nhân yêu thích. An Minh Hiên là một tay già đời lão luyện, hiển nhiên minh bạch vì sao Dịch Phi Yên đối với ba sứ giả kia lại càng thương yêu hơn.

An Minh Hiên cười nói:

– Mạn Châu tỷ tỷ, tại hạ có một phương pháp có thể khiến thiếu chủ các ngươi yêu thương ngươi.

Mạn Châu Bạch trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng có chút động tâm, lạnh lùng hỏi:

– Phương pháp gì?

An Minh Hiên cười, nữ nhân quả nhiên là dễ lừa gạt, hắn hướng Mạn Châu Bạch ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu nàng đưa lỗ tai qua đây.

An Minh Hiên nhẹ giọng nói:

– Tỷ tỷ tìm một kỹ viện, để tú bà huấn luyện ngươi mười ngày nửa tháng, đảm bảo là tất cả nam nhân sẽ đều thích ngươi!

– An Minh Hiên! Ta giết ngươi! Ngươi là đồ lưu manh!

Mạn Châu Bạch kêu gào rút bảo kiếm ra.

Đường Lê Bạch ngăn cản nàng lại:

– Mạn Châu, ngươi làm sao lỗ mãng như vậy.

Mạn Châu Bạch gấp giọng nói:

– Đường Lê, ngươi vì sao luôn luôn bảo vệ hắn? Ngươi lẽ nào không có nghe hắn vừa mới nói năng không lễ độ với ta sao?

Đường Lê Bạch trầm giọng nói:

– Hiên vương gia người của thiếu chủ.

An Minh Hiên ngắt lời nói:

– Ta và thiếu chủ yêu tinh kia của các ngươi không có quan hệ gì, sao lại nói ta là người của hắn!

An Minh Hiên nhìn Mạn Châu Bạch một chút, lại nói:

– Không ôn nhu cũng không quyến rũ, lại có một bộ túi da thật tốt, đáng tiếc đáng tiếc a!

Mạn Châu Bạch nghiến răng nghiến lợi nói:

– An Minh Hiên, chúng ta kết thù! Sau này ngươi chớ có rơi vào tay của cô nãi nãi!

Đường Lê Bạch nói:

- Hiên vương gia, ngài theo chúng ta đi một chuyến chứ, thiếu chủ đang đợi ngài đấy!

An Minh Hiên tự nhiên thoải mái đứng lên, Đường Lê Bạch cùng Mạn Châu Bạch đi ở phía trước, bản thân đi ở giữa, phía sau còn có hai người nữa, tứ đại mỹ nhân làm bạn, tâm tình An Minh Hiên làm sao có thể không sung sướng đây, liền nhàn nhã mở mồm huýt sáo.

Mạn Châu Bạch quay đầu lại hung hăng trừng hắn một cái nói:

– Ngậm miệng lại! Tên côn đồ!

An Minh Hiên giễu cợt nói:

– Tỷ tỷ không phải vừa mới gọi ta là lưu manh sao, thế nào trong chốc lát lại đổi ta biến thành côn đồ vậy? Ta vẫn thích ngươi gọi ta là lưu manh hơn!

Mạn Châu Bạch hung ác nhìn hắn nói:

– Sớm muộn gì cũng đem ngươi đưa vào cung làm thái giám! Thiến ngươi!

Tiếu ý trong mắt An Minh Hiên càng đậm hơn:

– Tỷ tỷ, ngươi quên hoàng cung là nhà ta a, thái giám dường như cũng không tới phiên ngươi cắt xén. Hơn nữa, nếu như ngươi đem ta thiến đi, ai sẽ thương thiếu chủ nhà ngươi đây?

Mạn Châu Bạch vừa tức vừa thẹn, chân đá một cước, mắng:

– Ngươi, cái đồ lưu manh!

An Minh Hiên bĩu môi:

– Sách sách…………. Thật là dễ nghe, tỷ tỷ gọi lại vài tiếng đi!

Đường Lê Bạch có chút bất đắc dĩ nhìn Mạn Châu Bạch nói:

– Mạn Châu, ngươi bớt tốn sức đi, ngươi nói không lại Hiên vương gia đâu.

Mạn Châu Bạch lại trừng hắn một cái, tức giận quay đầu đi.

Hai bạch y nữ tử phía sau tăng nhanh cước bộ, song song cùng với An Minh Hiên, cười nói:

– Hiên vương gia, ngươi thực sự có biện pháp khiến thiếu chủ yêu mến Mạn Châu tỷ tỷ?

An Minh Hiên nhìn hai nữ tử này, cười cười nói:

– Các ngươi so với nàng ôn nhu hơn, là nam nhân thì đều ưa thích nữ tử ôn nhu dễ thương, thiếu chủ nhà ngươi đối với các ngươi so với Mạn Châu tốt hơn đúng không?

Nữ tử bên trái cười duyên nói:

– Vương gia đoán thực chuẩn. Chúng ta tuổi còn nhỏ, thiếu chủ đương nhiên là thương chúng ta nhiều hơn một chút.

Nữ tử bên phải thở dài nói:

– Có ích lợi gì, Tố cẩm, Tô Cẩm, Vân Cẩm mới là người yêu thích trong lòng thiếu chủ, hiện tại thiếu chủ vô cùng sủng ái các nàng. Mới vừa rồi Tố Cẩm khinh địch, nếu như đổi lại là chúng ta nghiêm phạt nhẹ nhất cũng là đoạn chỉ (cắt ngón tay :-ss), thế nhưng thiếu chủ lại chỉ cấp nàng thực tâm đan, đau một canh giờ cũng sẽ không có chuyện gì nữa.

– Anh Lạc! Đừng nói lung tung!

Đường Lê Bạch nổi giận nói.

Mạn Châu Bạch cũng quay đầu lại trừng An Minh Hiên một cái nói:

– Hai người các ngươi đừng nghe tên lưu manh này nói lung tung, hắn là miệng chó không có được ngà voi!

An Minh Hiên đang muốn trêu đùa Mạn Châu Bạch một chút, đột nhiên bị người đạp một cước, thân thể tự nhiên nghiêng đổ về phía trước, sau đó ngã vào trong cái ôm băng lãnh của một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.