Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 27: Chương 27






Thụ Thôn trà trộn đầu đường cuối ngõ ở phố phường lâu như vậy không có khả năng không nghe ra dụng ý xấu châm ngòi của Hoa Diện, nhưng Thụ Thôn vẫn nghe theo lời Hoa Diện đi lên, dù sao đối với hắn cũng vô cùng có lợi không phải sao? Tìm ám vệ Lục và Thư Hoàn đòi tiền bán đứa bé!

Đúng vậy!

Thụ Thôn quyết định bán con gái vừa mới sinh ra của mình, cái này chẳng những không nuôi được người kế thừa hương khói còn lãng phí bạc, khi trưởng thành thì lãng phí tiền bạc đồ cưới, không bằng bán cho người bằng lòng nuôi dưỡng, làm cha vui vẻ, làm con gái cũng có thể có được một môi trường khác!

Thụ Thôn ảo tưởng tay cầm rất nhiều vàng bạc ruộng đồng, về nhà tái giá mấy phòng ái thê xinh đẹp, mở một sòng bạc lớn nhất trên trấn, cả ngày khoác lác ai cũng phải cúi đầu khom lưng, trên trấn Trương gia này còn ai dám cho hắn xem sắc mặt khinh thường? Cô nương họ Vương bên cạnh hạ tư thái cầu Thụ Thôn hắn cưới!

Thụ Thôn mơ mộng hão huyền không khỏi cười ha ha!

Giờ sửu;

Góc bàn tối tăm, tiểu nhị một tay chống cằm, đầu gật lên gật xuống, mí mắt đánh vào nhau;

Hơn nửa đêm, khách ở trong phòng đều ngáy khò khò, đói bụng mới xuống lầu ăn khuya, buổi tối tiểu nhị ngoại trừ không thể ngủ ra những cái khác đều thoải mái, nhưng tối nay lại bị phá vỡ.

Có một người đến khách điếm cả người đều là dáng vẻ lưu manh, người này toàn là hơi thở dâm loạn, giọng nói trêu chọc văng vẳng vang vọng phía trước! Tiểu nhị tùy mặt gửi lời nhiều năm không nói là lô hỏa thuần thanh thì cũng là hỏa nhãn kim tinh, nghe tiếng biết người!

Tiếng đập bể!

Ý thức được có người ăn no rỗi việc đến khách điếm bới móc, tiểu nhị lập tức lên tinh thần!

Thụ Thôn nghênh ngang rảo bước tiến vào khách điếm, tay gõ bàn đặc biệt giọng điệu phách lối, "Gọi cái tên Lục tử gì đó và Thư Hoàn cô nương ở trọ ở quý điếm ra đây, đại gia có việc gấp!"

Không la "tiện điếm" thật sự cho chưởng quầy Trương Tú Hoa chút mặt mũi rồi!

"Được! Khách quan ngài đợi chút!"

Tiểu nhị không để ý thái độ Thụ Thôn tự cho mình cao hơn người một bậc, đon đả đi tìm người, thời cơ kiếm bạc trắng cực tốt!

Khách trên lầu, sau tấm bình phong, tấm màn dao động;

Bóng dáng một nam một nữ đè lên nhau;

Tiếng va đập ở ngoài cửa nghe rất rõ ràng;

Phùng Điềm Thu biết phòng trọ không có cách âm, bảo Tiếu Cảnh Thăng làm chậm động tác một chút, nhưng Tiếu Cảnh Thăng đang cao hứng làm gì nghe thấy, hoàn toàn không quan tâm đến Phùng Điềm Thu thân là nữ tử ngượng ngùng;

Sau đó chuyện kế tiếp phát triển tình huống có chút mất khống chế, bởi vì ám vệ Lục và Thư Hoàn vừa vặn tay trong tay đi ngang qua ngoài cửa phòng...

Giọng nói kỳ lạ nha!

Cũng may ám vệ Lục sớm biết Tiếu Cảnh Thăng vứt bỏ Lý Nhược Mai ở chung một chỗ với Phùng Điềm Thu, buổi tối lại nhiệt tình lăn qua lăn lại;

Thư Hoàn thì không giống vậy, Thư Hoàn không biết hai người kia đang tằng tịu với nhau, bỗng chốc nghe thấy tiếng "ư ử" khó hiểu của nữ tử còn nói với ám vệ Lục một câu "Quái tai!"

Tham gia náo nhiệt!

Hơi đẩy cửa phòng người khác nhìn lén!

Ám vệ Lục ho một tiếng, xách cổ áo phía sau của Thư Hoàn đang dạt dào hứng thú nhìn trộm người ta, vừa lôi vừa kéo đẩy người đến phòng của mình;

Không cẩn thận đụng phải góc bàn, Thư Hoàn bất mãn.

Ám vệ Lục cũng không giải thích nhiều, chỉ bảo người đi ngủ sớm.

Thần thần bí bí lén la lén lút nhất định là trong lòng có quỷ! Chẳng lẽ Phùng Điềm Thu ở phòng sát vách đang làm chuyện gì không thể để mọi người nhìn thấy?

Lòng hiếu kỳ của Thư Hoàn dâng lên mười phần, đợi ám vệ Lục rời đi không lâu nàng rón ra rón rén đi đến ngoài cửa Phùng Điềm Thu nghe trộm.

Nghe vẫn chưa đủ, nàng còn chọc thủng trên cửa phòng người ta một cái lỗ!

Y y nha nha y y nha nha!

Y y nha nha y y nha nha!

Ư ư a a ư ư a a!

"Duyệt tận" cuộc sống muôn màu "quan tận" hoa nở hoa bại, dường như nàng đã hiểu chút gì đó...

Không đúng!

Thư Hoàn che miệng chấn kinh, lâm vào trầm tư, nam nhân hô mưa gọi gió trong phòng Phùng Điềm Thu là ai? Nghĩ đến những ngày gần đây truyền đến tin tức hái hoa tặc nhưng vẫn không quá mức, Thư Hoàn trợn to hai mắt, vội vội vàng vàng chạy đi tìm ám vệ Lục.

Ám vệ Lục ngồi trước bàn lạnh lùng bình tĩnh, có chút nhức đầu nói, "Là Tiếu Cảnh Thăng, không có quan hệ gì với chúng ta thì đừng đi quấy rầy."

"Không phải Tiếu Cảnh Thăng và Lý Nhược Mai là một đôi sao? Hắn si tình với Lý Nhược Mai không có khả năng vụng trộm làm xằng làm bậy với nữ nhân khác."

Ám vệ Lục khinh thường, Thư Hoàn tin tưởng nhân phẩm của Tiếu Cảnh Thăng mà cam đoan, trong lòng ám vệ Lục ngứa ngứa, có loại xúc động muốn xông vào phòng Phùng Điềm Thu hung hăng đánh cho Tiếu Cảnh Thăng một trận, "Bản sắc nam nhân, thay lòng đổi dạ ở trong sớm chiều thì sao? Còn nữa, sao công chúa có thể biết được Tiếu Cảnh Thăng có ở trước mặt nàng diễn trò giả vộ say mê Lý Nhược Mai hay không?"

"Hắn không có lý do để gạt ta?"

"Tướng mạo của Tiếu Cảnh Thăng bình thường nữ tử đều thích nhỉ? Công chúa cũng không ngoại lệ đâu ha?" Ám vệ Lục không trả lời mà hỏi ngược lại, trực tiếp hỏi khiến Thư Hoàn trợn mắt đỏ mặt cúi đầu nghịch ngón tay, ám vệ Lục cười nhạo, "Từ chối những người ái mộ khác, dùng một cô nương làm lá chắn vừa vặn ngăn cản những phiền toái, lại cùng người thật tâm yêu thương như hình với bóng! Lúc này công chúa không phải không biết Phùng Điềm Thu, sau đó thở phì phì lá chắn Lý Nhược Mai kia làm phiền!

"Làm sao ngươi biết xiêu vẹo sức sẹo này chứ? Có khi nào ý nghĩ viển vông..." Thư Hoàn không phục, trong lòng thắc mắc buột miệng nói ra, nhưng câu nói kế tiếp cùng với ánh mắt của hắn càng thêm ý vị sâu xa, Thư Hoàn khẽ run lên im bặt.

Trong phòng tĩnh lặng rất lâu, Thư Hoàn mới cười khan nói: "Ta không có ý gì khác, lúc trước Tiếu Cảnh Thăng mở miệng ngậm miệng đều là Lý Nhược Mai, vừa đẹp vừa tuyệt, ta có thể không xem hai người bọn họ là một đôi sao? Đầu óc ta đơn giản như vậy nào giống như ngươi cong cong quẹo quẹo đúng không? Ta không hiểu những thứ này mới hỏi thăm ngươi, ngươi đừng tức giận nữa!"

Nếu không phải ám vệ Lục hắn vô ý nghe thấy đối thoại của Tiếu Cảnh Thăng và Phùng Điềm Thu ngán đến chán ngấy, chỉ sợ cũng bị hai người này lừa gạt, cho rằng Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng vẫn qua lại với nhau, chỉ là bây giờ xem ra, Lý Nhược Mai ở trong mắt biểu ca Tiếu Cảnh Thăng này chỉ có thể là chuyện quá khứ rồi.

Ám vệ Lục gặp may, thứ hắn gặp may quá mức phức tạp, có vài lời khó mà giải thích.

Nếu Tiếu Cảnh Thăng không vô sỉ lấy Lý Nhược Mai đi ngăn cản Thư Hoàn, e rằng cho dù hai người Tiếu Lý trải qua tình ý ngọt ngào lại dùng mắt lạnh nhìn nhau, người ngoài cũng rất khó hiểu rõ quan hệ trong chuyện này. Lấy tư cách từng là vị hôn phu của Lý Nhược Mai, ám vệ Lục suýt chút nữa đần độn u mê bị cắm sừng.

Ám vệ Lục chán ghét hai người Tiếu Lý không phải là nhỏ.

"Ngươi làm sao vậy? Thư Hoàn không được tự nhiên dùng ngón tay đẩy đẩy cánh tay hắn.

"Không sao!" Ám vệ Lục thôi không nghĩ nữa, một tay nắm lấy hai trảo của Thư Hoàn, "Suy nghĩ xem ta và Tiếu Cảnh Thăng, bộ dáng của ai tương đối vui tai vui mắt hơn!"

"Ha ha, ha ha..."

Thư Hoàn hối hận.

Nàng chưa từng thấy khuôn mặt của ám vệ Lục nha!

Lỡ như hắn mặt mày khó ưa thì sao?

Đầu năm nay có dáng vẻ tốt thì giọng nói cũng xấu!

Thư Hoàn âu sầu, bắt đầu khổ sở nếu như ám vệ Lục quá xấu thì công chúa đại nhân nàng hạ miệng thế nào!

"Nàng đang nghĩ cái gì?"

Cốc cốc cốc! Có người gõ cửa, ám vệ Lục đúng lúc ngậm miệng, nghe giọng nói khàn khàn đặc biệt của tiểu nhị ở ngoài cửa nói: "Cô nương, dưới lầu có trượng phu của Kiều San đến tìm, nhìn bộ dạng không giống dễ chọc, cô có muốn xuống gặp không?"

"Ta biết rồi." Thư Hoàn đã sớm đoán trước chuyện này, cho dù Thụ Thôn không muốn tìm phiền toái, Hoa Diện trú tạm nhà bọn họ cũng sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

"Cùng đi xử lý?" Thư Hoàn ngẩng đầu hỏi, người đã đi đến cửa phòng.

"Ừ." Ám vệ Lục gật đầu, câu dò hỏi vừa rồi nuốt vào trong bụng, xử lý chuyện người ngoài xong hỏi lại cũng không muộn.

Thụ Thôn đứng đợi trong đại sảnh dưới lầu bắt chéo hai chân, vẻ mặt quá mức đắc ý có chút muốn đánh đòn, nhưng đợi đến lúc thấy Thư Hoàn hắn lập tức đứng dậy nghênh đón, vẻ mặt nịnh nọt, hiển nhiên Thụ Thôn biết người nào nên đắc tội, người nào không nên đắc tội, lần trước đến đòi bạc ăn khổ khiến hắn rút kinh nghiệm không ít.

Thức thời là trang tuấn kiệt, đúng vậy, nhưng đổi đến trên người Thụ Thôn, Thư Hoàn phiền muộn không phải bình thường, người nhìn ngứa mắt có chuyện mau nói có rắm mau thả, quanh co lòng vòng kéo dài thời gian vô cùng chướng mắt.

Thụ Thôn không biết người ta phiền mình, liên tiếp nhắc tới khi còn sống Kiều San thế nào, cái gọi là lôi kéo tình cảm, làm đệm lót cho việc muốn đòi bạc, chuyện này chọc cho Thư Hoàn đau bao tử. Thư Hoàn tự hỏi giúp Kiều San gặp mặt mấy lần còn chọc cho mình tức giận tìm người nuôi dưỡng đứa bé đã là tận hết lòng rồi, nếu tự móc tiền túi nuôi trượng phu của Kiều San, Thư Hoàn phạ mình không nghèo chết cũng nôn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.