Xiển Tu Quân mưu loạn khiến cho toàn bộ Đế Phách rung chuyển, mọi việc xảy ra quá mức đột ngột, chỉ mới gần một ngày mà phong vân đã biến sắc, hoàng cung đổi chủ, Khánh Vương cùng Vương hậu mất tích, quân thủ thành Đế Phách nhanh chóng đổi tướng, dân chúng bị yêu cầu cấm ngôn luận, chúng sĩ tử cũng không thể nghị luận bừa bãi về triều cục.
Sau khi khống chế hoàng cung, Xiển Tu Quân mới biết được Đạc Hối vẫn chưa có hành động gì, hơn nữa cũng bởi điều này mà bị chỉ trích, liên minh giữa hai người không khỏi xuất hiện hiềm khích. Tuy nhiên sư việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể đi chung một con đường, trước tiên là phái binh lính đóng giữ ở cửa thành, sau đó phái mật thám đi đến nơi trú đóng của quân Kim Long, truy xét hành tung của đám người Khánh Vương, đồng thời thúc giục quân viện trợ mau chóng tiến trú vào Đế Phách…
Tê Túc mang Khánh Vương đang bị hôn mê chạy theo mật đạo ra khỏi hoàng thành, trải qua hơn một ngày, rốt cuộc đã chạy tới nơi đội quân Kim Long Kim trú đóng.
Thượng tướng Thiển Mục của đội quân Kim Long biết được tình hình cụ thể, vô cùng tức giận, thẳng thừng khiển trách đám người Xiển Tu Quân đại nghịch bất đạo, ngay lập tức đã muốn dẫn quân tiến vào hoàng thành quét địch.
Tê Túc ngăn cản nói: “Tướng quân, muốn đoạt lại hoàng thành cũng không khó, khó là làm thế nào để yên ổn thế cục. Nay bệ hạ trọng thương chưa tỉnh, cho dù có trở lại hoàng cung cũng chỉ tăng thêm chuyện xấu, đến lúc đó, nếu không thể tiêu diệt gọn phản quân trong một lần, chờ đợi chúng ta chính là cát cứ phân liệt, rất có khả năng đám người Xiển Tu Quân sẽ dựa vào một ngọn cờ khác, chiếm cứ yếu địa, hoàn toàn thoát khỏi Khánh Quốc.”
“Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?” Sắc mặt Thiển Mục ngưng trọng dò hỏi.
“Đầu tiên, chúng ta phải xin Vương hậu thay mặt phát chiếu chỉ, ngăn cản An Ngưỡng lãnh binh trở về ủng hộ Xiển Tu Quân.”
“An Ngưỡng?” Thiển Mục nhíu mày nói, “Người này là môn sinh của Đạc Hối, sẽ tuân theo chiếu chỉ sao?”
“Nhất định sẽ tuân theo.” Tê Túc khẳng định nói, “An Ngưỡng là người ngay thẳng, biết được đại nghĩa, năm đó, bởi vì được Đạc Hối tiến cử mà vẫn cảm tạ việc này trong lòng, nếu như Khánh Vương băng hà, không có ai kế vị, như vậy An Ngưỡng sẽ trung thành coi Đạc Hối là chủ nhân, sai đâu đánh đó, tuy nhiên hiện giờ Khánh Vương khoẻ mạnh, lại có Vương hậu tự mình phát chiếu, chắc chắn hắn sẽ do dự, ít nhất cũng sẽ ngừng quân quan sát tình hình.”
Thiển Mục gật gật đầu: “Có lý.”
“Sau đó, cần phái người đến hoàng thành giám thị hướng đi của phản quân, điều tra trong triều có bao nhiêu người trở thành loạn đảng, có lẽ lần này chính là thời cơ cho Khánh Quốc tiến hành tẩy sạch triều đình, đợi bệ hạ trở lại cung, nhất định có thể tự mình củng cố triều các.”
Thiển Mục trầm tư một lúc, đột nhiên hạ giọng nói: “Có một vấn đề, nếu bệ hạ bất hạnh…”
Tê Túc híp mắt cười cười: “Tướng quân không cần phải lo lắng quá, tuy rằng bệ hạ không có hoàng nhi, nhưng đã có hoàng nữ.”
“Ý của ngươi là…” Thiển Mục kinh dị nói, “Lập Nữ Vương?”
Tê Túc sóng lớn không sợ nói: “Vương hậu không có tài năng và quyết đoán để trị quốc, nhưng mà hoàng nữ này lại vô cùng có trí tuệ, lập làm Nữ Vương cũng không có gì không thể.”
“Nhưng mà Khánh Quốc chưa bao giờ có tiền lệ Nữ Vương nắm quyền cả.”
“Tại hạ biết.” Tê Túc nhéo một góc áo, không nhanh không chậm nói, “Đó chỉ là việc khi bất đắc dĩ thôi, trước mắt, ngoại trừ Khánh Vương ra, người duy nhất có thể được chúng thần tán thành cũng chỉ có công chúa. Đợi công chúa lớn lên, kén rể sinh long tử, đó mới chính là người kế thừa chính thức của Khánh Quốc.”
“Cái này…”
“Tướng quân, đó chỉ là tình huống xấu nhất, tại hạ tin rằng bệ hạ sẽ gắng gượng được thôi.”
Thiển Mục thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.
Một lát hắn mới hỏi: “Nên phái ai đi giám thị phản quân đây?”
Tê Túc mang vẻ già dặn cười vài tiếng, chắp tay nói: “Tại hạ sẽ đi.”
Tê Túc chủ động xin đi giết giặc là cũng có suy tính riêng, thứ nhất, Xiển Tu Quân là phụ thân, cơ bản sẽ không bố trí phòng vệ với hắn, tuy rằng quan hệ của bọn họ cũng không tốt, nhưng ít ra sẽ không đến mức chĩa binh đao vào nhau; thứ hai, Xiển Tu Quân không biết hắn là thân sử của Khánh Vương, cũng không biết đám người Khánh Vương được hắn cứu ra hoàng cung. Như vậy, hắn gần như có thể suôn sẻ ở Đế Phách mà không bị ngăn trở.
Tê Túc cười lạnh: phụ thân đại nhân, ngươi bị người ta tính thành một quân cờ, đúng là tự chịu diệt vong mà.
Có điều trước đó, hắn còn có một việc phải làm, chính là phải tìm ra chỗ của đám người Phù Đồ và Vu Việt, trong tình huống giới nghiêm như thế này, bọn họ chắc chắn vẫn còn tránh ở một nơi nào đó trong Đế Phách chưa rời đi…
Giờ phút này ở Phương phủ, khi cùng dùng bữa, Vu Việt giới thiệu với Mặc Phi: “Phù Đồ, tên bướng bỉnh này chính là nhi tử của bổn vương, vốn tên là Vu Lạc Thần.”
Cánh tay cầm đũa của Mặc Phi ngưng giữa không trung, vẻ mặt đờ đẫn nhìn về phía Phương Thần đang mỉm cười, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Phương Thần là nhi tử của Chủ công?” Mặc Phi có phần không chắc chắn, nhẹ giọng hỏi một câu.
Vu Việt gật đầu, Lạc Thần ( Từ chỗ này bắt đầu sửa “Phương Thần” thành “Lạc Thần” ) cũng gật đầu.
Mặc Phi nhìn trái nhìn phải, một người thì lạnh lùng nghiêm túc, một người thì sáng sủa hoạt bát, bọn họ… Có chỗ nào giống cha con? Được rồi, nhìn kỹ lại, quả thật mặt mày của Lạc Thần có vài phần tương tự với Vu Việt, nhưng mà khí chất của bọn họ thì lại cách nhau như trời vực. Mặc Phi cảm thán trong lòng: Di truyền biến dị, nhất định là di truyền biến dị!
Sau khi người nhà bị ám sát, Vu Việt đã đưa người con duy nhất đến nơi khác nuôi nấng, không ngờ lại đưa đến Khánh Quốc xa xôi như thế này, trong lúc ở đây cũng tự thành lập thế lực và mạng lưới tình báo của chính mình, phần quả quyết và mưu tính xâu xa này không thể không bội phục được.
Có điều Mặc Phi cũng không biết, kế hoạch này chính là do Minh Hàn thiết lập, người này quả không hổ là thiên tài.
Lạc Thần nhìn chằm chằm Mặc Phi một lúc lâu, thất vọng nói: “Cứ tưởng rằng chuyện này có thể làm Phù Đồ chấn động đâu, kết quả ngài vẫn bình tĩnh như vậy.”
Ha ha, thực ngượng ngùng. Sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi nói: “Tiểu công tử, tại hạ vô cùng giật mình.”
Lạc Thần im lặng.
Vu Việt cầm lấy cái chén che khuất ý cười bên miệng của mình, muốn Phù Đồ sợ hãi, nói dễ như vậy sao? Mặc dù đêm đó bị hắn cường hôn, người này cũng chỉ có trừng mắt nhìn mà thôi.
Thế giới này, ai biết được mặt than là cái loại thần khí gì…
Ba người ăn cơm đơn giản xong, hẹn nhau đi đến thư phòng chơi cờ nói chuyện phiếm.
So sánh với sóng ngầm mãnh liệt ở Đế Phách, mấy người Phương phủ lại rất thong dong bình tĩnh, ngoại trừ việc phái người đi lưu ý biến hóa trong ngoài ở Đế Phách ra, thời gian nhàn hạ còn lại thì phẩm trà chơi cờ, hoặc là trao đổi cái nhìn về thế cục, chờ đợi thời cơ rời đi.
“Chủ công, kỳ nghệ của ngài công thủ vẹn toàn, Phù Đồ khâm phục.”
Vu Việt nhíu mày: “Xem ra Phù Đồ muốn nhận thua rồi.”
“Nói vẫn còn quá sớm.” Mặc Phi nhẹ nhàng đặt một quân cờ lên bàn cờ, từ từ nói, “Nhìn thì như địch nhân đã nắm chắc thắng lợi, kì thực lại cư an mà không tư nguy*.”
* Cư an mà không tư nguy: Sống trong thời bình mà không nghĩ đến thời chiến.
Trong mắt Vu Việt chợt lóe sáng, lẳng lặng nhìn quân cờ Mặc Phi vừa hạ, suy tư về hậu chiêu của “Hắn”. Sau một lúc lâu, hắn mới đi tiếp một nước: “Thế tiểu mà mưu cường, giống như khỉ đội mũ người*.” Đây là nói Mặc Phi lấy trứng chọi đá, vô công tự tổn hại.
* Khỉ đội mũ người: chú trọng hình thức, tô vẽ cho đẹp mà không biết thực chất mình xấu xí yếu kém.
Mặc Phi cũng không gấp, tiếp tục nhìn, đồng thời nói: “So sánh không bằng luận tâm, luận tâm không bằng thuật phân biệt.” Ý nghĩa của lời này là quan sát mặt ngoài không bằng hiểu được bên trong, hiểu được bên trong không bằng xét lại mặt ngoài. Người cũng giống như một quân cờ, thắng bại thường thường không phải chỉ đơn giản giống như mặt ngoài.
Vu Việt nhìn Mặc Phi đang thong dong tự nhiên, lại nhìn vào bàn cờ trước mặt, không nghĩ ra rốt cuộc phần thắng của “Hắn” ở nơi nào.
Hai người lại hạ vài quân cờ, đột nhiên Vu Việt “Ồ” một tiếng, tay cầm cờ đặt bên cạnh hộp cờ. Trong lòng hắn kinh dị, hóa ra không biết khi nào, hướng đi của bàn cờ đã xảy ra nghịch chuyển, Quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao Mặc Phi hạ lúc trước kia bỗng nhiên biến thành điểm mấu chốt nhất, chiếm cứ phần đất quan trọng nhất, khiến cho cục diện vốn bị vây trong hạ phong trở nên tương xứng.
“Cờ hay.” Vu Việt không nhịn được tán thưởng.
“Quả thật là cờ hay.” Lạc Thần một bên cũng gật đầu đồng tình. Hôm nay coi như hắn đã được mở rộng tầm mắt, kỳ nghệ của hai người này tương đương, lời nói mang châu ngọc, công thủ toàn diện, kiếm đi nghiêng, thật sự là nhìn không khỏi than thở.
Ánh mắt Lạc Thần sáng ngời nhìn hai người Vu Việt và Phù Đồ, tựa như đang nghiên cứu một bức họa cuốn thâm tường ý vị. Từ sau cái ngày nhìn thấy bọn họ ngủ chung giường, trong lòng hắn bắt đầu sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Rõ ràng phụ thân đối xử với Phù Đồ có gì đó khác biệt, hắn chưa bao giờ nhìn được một mặt ấm áp như thế ở phụ thân. Ở trong lòng hắn, đối với phụ thân, hắn luôn kính trọng và có chút xa cách, có lẽ người ngoài cuộc không nhìn ra được, nhưng vài lần ở chung, hắn đều có chút câu nệ, nguyên nhân là do vẻ mặt ác liệt và khí chất lạnh lùng của Vu Việt.
Nhưng mà chỉ cần Phù Đồ có mặt, phụ thân sẽ bất tri bất giác trở nên ôn nhu, tuy rằng có vẻ không có động tác nào quá thân thiết, nhưng ánh mắt này lại không giấu được tình ý ám muội.
Trái tim Lạc Thần đập thình thịch dựng lên, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân ở đây hơi bị dư thừa…
Tê Túc trở lại Phượng Tường Uyển bái kiến mẫu thân của mình.
“Nương, con đã trở lại.”
Mật Ngọc phu nhân chỉ gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ý bảo hắn ngồi xuống.
Tê Túc ngồi xuống nói: “Nương, có phải Xiển Tu Quân bên kia có người của ngài hay không?”
Mật Ngọc phu nhân không trả lời, nhưng Tê Túc vẫn nhìn ra đáp án từ vẻ mặt của nàng.
Hắn tiếp tục nói: “Việc này con sẽ xử lý, nương không phải quan tâm quá đâu.”
Đột nhiên Mật Ngọc phu nhân lạnh lùng nhìn về phía hắn, trách mắng: “Ngươi xử lý? Vậy vì sao ngươi phải cứu Phong Đình?”
Tê Túc yên lặng một lát, trả lời: “Khánh Vương không thể chết được.”
“Hắn không chết, Khánh Quốc vĩnh viễn sẽ không tới lượt người khác làm chủ!”
“Nương.” Tê Túc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ khó có được, hòa hoãn nói, “Khánh Vương mà chết, Xiển Tu Quân sẽ trở nên kiêu ngạo, đến lúc đó con sẽ không có một chút hi vọng nào, phải biết rằng Xiển Tu Quân còn có ba người con trai.”
“Bằng thủ đoạn của ngươi, chẳng lẽ còn không thu thập được kia ba tên nhãi ranh kia sao?”
Tê Túc rũ mắt xuống, thở dài: “Nương, việc này con đều có chủ trương rồi, xin ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
“Kiên nhẫn chờ đợi?” Mật Ngọc vơ tay nắm chén trà ra ngoài, cả giận nói, “Ta đã chờ đợi hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới chờ được thời cơ tốt bây giờ, ngươi nói ta còn có thể nhịn nữa không? Tê Túc, ngươi cũng đừng nên quên thân thế của ngươi! Dòng máu đang chảy trên người ngươi chính là của Cảnh Quốc!”
“Con hiểu mà, có điều vội vàng quá, ngược lại sẽ dễ bị hỏng việc, thời khắc mấu chốt thì lại cảng phải cẩn thận hơn.” Tê Túc mím môi, nhớ tới mười mấy năm trước, khiếp sợ khi lần đầu tiên hắn được mẫu thân cho biết thân thế thực sự của mình. Hóa ra hắn không phải là con thân sinh của Xiển Tu Quân, mà là của đại phu Phỉ Thị Cảnh Quốc, mà mẫu thân hắn còn là vương nữ của Cảnh Quốc, thân phận tôn quý. Hai mươi mấy năm trước, sau khi xuất giá không lâu, mẫu thân hồi đô thăm thân nhân, trên đường bị Xiển Tu Quân mới đi sứ Cảnh Quốc về nhìn thấy, kinh ngạc tưởng là tiên nữ, vì thế đã cầm tù nàng, bí mật mang về Khánh Quốc, từ đó luôn luôn bị giam cầm, trở thành độc chiếm của Xiển Tu Quân, cho đến tận khi Tê Túc sinh ra mới chuyển tới Phượng Tường Uyển.
Xiển Tu Quân không biết là, lúc ấy khi bị bắt đi, Mật Ngọc phu nhân đã mang thai được hơn một tháng, mà Tê Túc lại sinh muộn hơn mười ngày, khiến cho Xiển Tu Quân cũng không hoài nghi thân thế của hắn, đến giờ vẫn coi hắn là con của mình, có điều, để tránh cho thân phận Mật Ngọc phu nhân bị người khác biết được, cho nên hắn vẫn không công bố sự tồn tại của đứa con này ra bên ngoài.
Tên của Mật Ngọc phu nhân vốn là Mật Nhiễm, là vương nữ cao quý của Cảnh Quốc, địa vị tôn sùng, chưa từng nghĩ tới một ngày kia lại bị nhấn chìm trong dục vọng? Bắt đầu từ cái ngày bị Xiển Tu Quân vũ nhục, nàng đã thề phải trả thù. Mật Nhiễm mang một thân không sạch sẽ, không có mặt mũi nào trở lại tổ quốc, chỉ có thể dựa vào đứa con thay nàng hủy diệt một nhà Xiển Tu Quân.
Hiện giờ Khánh Vương trọng thương, Khánh Quốc không có ai khống chế cục diện, Mật Ngọc phu nhân liền cho người xúi dục Xiển Tu Quân mưu phản, thế cục rối loạn, cơ hội cho Tê Túc giải quyết đám người Xiển Tu Quân lại càng lớn, càng hay hơn là, một khi Xiển Tu Quân đoạt vị thành công, Tê Túc có thể trở thành người kế thừa vương vị của Khánh Quốc.
Tê Túc hơi có chút mâu thuẫn đối với việc soán vị, kỳ thật hắn cũng không muốn làm vua một nước. Phong Đình có ơn tri ngộ với hắn, hơn nữa lại tín nhiệm có thêm, hắn một lòng muốn phụ tá hắn trở thành một vị Quân vương đệ nhất thiên hạ, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn đoạt đi giang sơn của hắn. Nhưng mà kế hoạch không cản nổi biến hóa, cuối cùng Phong Đình lại gặp chuyện.
Chẳng lẽ đây cũng là sắp xếp của Vu Việt? Hắn đã làm như thế nào?
Tê Túc nhíu nhíu mày, sau khi đi ra khỏi nơi ở của Mật Ngọc phu nhân, hắn lấy ra một ống trúc, dùng miệng gọi Ngọc độc ra, bắt đầu tìm kiếm chỗ của Phù Đồ.
Chỉ thấy Ngọc độc bay vài vòng, sau đó bay theo một phương hướng.
Giờ phút này đã là đêm khuya, trên ngã tư đường không có một bóng người, Tê Túc mang theo hai gã thị vệ nhanh chóng hành động.
Không bao lâu, tiếng kêu của Ngọc độc vang lên trong một tòa nhà, Tê Túc ngẩng đầu nhìn, rốt cuộc lại là là phủ đệ của Thừa tướng.
Chẳng lẽ Thừa tướng luôn biểu hiện trung thành lại là gian tế?
Tê Túc vô cùng kinh dị, hắn cắn răng, đạp một cái tiến vào phủ Thừa tướng.
Đêm nay, bất kể thế nào cũng phải biết được ngọn nguồn, cho dù Vu Việt ở bên trong, hắn cũng tin tưởng đối phương tuyệt không dám gióng trống khua chiêng mà đấu với hắn. Việc cấp bách, chỉ có xác định được đám người Vu Việt có thực sự trốn ở chỗ này hay không, hắn mới có thể an tâm được.
Chuyển qua vài hành lang gấp khúc, mấy người đứng trước cửa một căn phòng. Tê Túc thu lại Ngọc độc, sau đó sai thị vệ tránh trên mái nhà để ý động tĩnh bốn phía, sau đó hắn cạy mở cửa phòng, khéo léo chui vào.
Trong phòng là một khoảng tối đen, có điều lấy nhãn lực của hắn, vẫn có thể lợi dụng ánh trăng nhìn được đại khái. Đi vài bước đến bên giường, trong màn có một bóng dáng đang say ngủ.
Tê Túc có chút khẩn trương không hiểu, chậm rãi chuẩn bị nâng tay xốc màn lên.
“Meo meo…” Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu truyền đến từ chỗ tối, sau đó chỉ thấy đụng vào đúng bình hoa trong phòng, phát ra một loạt âm thanh chói tai, trong màn đêm yên tĩnh lại càng trở nên rõ ràng.
Trong lòng Tê Túc hô: Hỏng bét!
Quả nhiên, người trên giường bừng tỉnh, sau khi phát hiện bên giường có một cái bóng đen lập tức la hoảng lên: “A —— ngươi là người phương nào? Người đâu mau tới!”
Tê Túc vẫn chưa bị tiếng kêu dọa đến, lấy thân thủ của hắn, hoàn toàn có chế trụ giọng của đối phương kể từ thời điểm phát ra, nhưng mà âm điệu bén nhọn hoàn toàn khác biệt so với Phù Đồ của đối phương làm cho hắn ngây ngẩn cả người.
Bị đùa giỡn! Trong cơn giận dữ, Tê Túc nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, trước khi người của phủ Thừa tướng tiến tới đã chạy ra ngoài.
Không có khả năng! Làm sao Vu Việt có thể tìm được người tháo khóa hồn khấu của Phù Đồ nhanh như vậy? “Hắn” vừa mới đến, có biết người nào sao?
Đợi chút! Tê Túc lẻn vào một cái góc âm u chợt dừng lại, sắc mặt hắn ngưng trọng, lập tức nghĩ đến chắc chắn Vu Việt có thế lực ở Đế Phách, mà lúc trước Phù Đồ chắc chắn đã liên lạc được với bọn họ rồi.
Nhưng mà, Phù Đồ liên hệ với bọn họ như thế nào? “Hắn” vẫn luôn bị giám thị mà.
Đáng chết! Quá sơ suất rồi!
Vu Việt, quả nhiên không thể khinh thường được! Ở sâu trong trận địa của địch mà cũng có thể hành động dễ dàng.
Tê Túc nắm chặt hai nắm đấm, trong mắt lộ ra hàn ý sâu sắc…
Ngày hôm sau, trong thành truyền ra một lời đồn kỳ quái, Tối hôm qua, thiên kim của Thừa tướng gặp phải hái hoa tặc, bị chà đặp cực kì tàn ác, trận chiến đêm đó thật là kinh thiên động địa, trăng sao cũng phải ngượng ngùng. Hái hoa tặc tận hứng, rống một tiếng cao, dưới sự vậy công của thị vệ mà thản nhiên rời đi, không còn một bóng dáng nào…
Tương truyền thiên kim của Thừa tướng có tai heo mũi bò, mắt như chuông đồng, đã qua hai mươi tuổi chưa lấy được chồng, khẩu vị của hái hoa tặc kia quả là đặc biệt mà.
Tê Túc hộc máu…