Bất Tiếu Phù Đô

Chương 61: Q.2 - Chương 61: Hội hợp




“Ngư gia gặp phải phiền toái.” Chạng vạng ngày thứ hai sau khi Ngư gia xuất phát, Minh Hàn đột nhiên nói như thế.

Mặc Phi đang xử lý văn kiện ngẩng đầu nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

“Tại thời điểm Ngư gia tướng quân xuất phát, ta đã phái vài thám mã* lặng lẽ theo đuôi nhằm phòng ngừa quân viện trợ gặp phải biến cố trên đường, Ngư gia không thể lập tức báo cho chúng ta biết mọi việc có thuận lợi hay không được, đáng lẽ thám mã của ta đã phải trở lại báo tin vào sáng nay rồi, thế mà đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng. Phù Đồ cảm thấy điều này đại biểu cho cái gì?” Sắc mặt Minh Hàn lạnh nhạt, ánh mắt lại lóe lên tia sáng.

* Thám mã: trinh sát kị binh.

Mặc Phi biến sắc, buông đồ vật trong tay, ngồi xuống bên người Minh Hàn, hỏi: “Chúng ta nên ứng phó như thế nào đây?”

Minh Hàn nói: “Việc này tám phần đã xảy ra bất trắc rồi, vốn dĩ lấy năng lực của Ngư gia, ta cũng không lo lắng hắn không thể ứng phó, nhưng mà Chủ công ở nơi đó lại không thể chậm trễ được.”

Mặc Phi lẳng lặng nghe, cũng không xen vào.

“Việc cấp bách, thứ nhất là phải nhanh chóng tiếp tế cho Chủ công, thứ hai là phải điều tra rõ ràng tình huống của Ngư gia bên kia. Trước mắt chỉ có thể điều động bốn vạn binh lực ở Trung Đô, dốc toàn bộ lực lượng sẽ khiến cho binh lực trong thành bị trống rỗng, đến lúc đó rất có khả năng sẽ tạo cơ hội cho địch nhân thừa dịp. Cho nên không thể xuất binh nhiều, cũng không thể để tiết lộ tin tức được.”

Mặc Phi mở bản đồ, để đến được chỗ Vu Việt có ba con đường, một cái là con đường Ngư gia đã đi, một cái vòng đi qua vùng núi Tây Nam, hao phí nhiều ngày, mà con đường thứ ba…

Minh Hàn nói: “Đúng như ngươi đã thấy, đường quan đạo* và đường xa đều không thể đi được, mà con đường cuối cùng là ngồi thuyền, theo đường thủy mà tới phía tây, chỉ một ngày đã có thể đến bình nguyên Lạc Dực, từ chỗ này lên bờ đi thêm hơn mười dặm là có thể gặp được Chủ công. Nhưng mà đường này hung hiểm, nếu như trúng phải mai phục, nhiều khả năng toàn quân sẽ bị diệt.”

* Quan đạo: đường chính, dễ đi.

Mặc Phi suy nghĩ nói: “Nếu như quân địch đã mai phục tại quan đạo, như vậy hẳn sẽ không còn dư bao nhiêu binh lực để bố trí mai phục ở chỗ này.”

Minh Hàn gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Đáng tiếc là chúng ta không có thời gian đi thu thập tình báo, chỉ có thể ngăn cản từng cái một.”

Mặc Phi trầm mặc một hồi, nói: “Vậy thì, hãy để cho Phù Đồ tham dự hành động lần này đi.” Nàng có thể biết trước được nguy hiểm, khi cần thiết hẳn là sẽ được việc, huống hồ quả thật nàng cũng rất lo lắng cho Vu Việt, không tận mắt thấy hắn bình yên vô sự thì không an tâm được.

Minh Hàn híp mắt nhìn “Hắn”, sau một lúc lâu thì nói: “Được, đêm nay chúng ta thương lượng chi tiết với các vị tướng quân trước, khi nắm chắc đã chuẩn bị xong xuôi mọi đồ vật, đêm mai sẽ lập tức hành động. Về phần Ngư gia bên kia, thì giao cho tại hạ đi.”

Chủ ý đã thống nhất, Minh Hàn lập tức triệu tập vài tướng lĩnh đáng tin cậy, lần lượt trần thuật các phán đoán và kế hoạch hành động, chúng tướng nghe xong kinh sợ không thôi, kinh là sự tàn nhẫn của quân địch, sợ là Vu Việt đang gặp bất trắc.

Bất luận tình huống có như thế nào, việc này không thể không tiến hành được, mấy tướng lĩnh đều chờ lệnh lĩnh quân. Cuối cùng Minh Hàn chọn lựa một vị tướng quân trẻ tuổi cường tráng, trầm ổn, Mặc Phi cũng tham dự cùng đội quân, suất lĩnh một vạn binh lính, mang theo đầy đủ vật tư, đêm mai sẽ ngồi thuyền đi đến bình nguyên Lạc Dực.

Chịu ảnh hưởng của nước lũ sông Tịnh Hà, mực nước dâng cao gần hai thước, rất nhiều vùng đất ven bờ bị ngập lụt, cũng may tình huống không nghiêm trọng lắm, dân chúng phụ cận cũng không bị thương vong.

Đối với đám người Mặc Phi mà nói thì việc này lại là may mắn, thế nước nơi đây nổi danh hiểm trở, trong nước có vô số đá ngầm, nhưng mà nhờ mực nước dâng lên, đá ngầm đều chìm sâu ở bên dưới, giảm thiểu nguy hiểm lớn khi đi thuyền, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể đến mục đích an toàn.

Trước lúc lên thuyền, Minh Hàn thận trọng nói: “Xin tướng quân và Phù Đồ công tử nhất định phải cứu được Chủ công bình an trở về.”

Vào ngày thứ tư Ngư gia lĩnh quân rời khỏi Trung Đô, quân viện trợ bất ngờ tiến đến đánh vỡ cục diện vốn bị bế tắc, Minh Hàn mang đến hai vạn tinh binh, tạo thành áp lực vô cùng lớn cho quân địch, bọn họ chỉ có thể lui binh giữ ba mươi dặm, phòng ngự ở yếu đạo Trúc Khởi, vốn muốn chia quân đi giải quyết tàn quân Vu Việt, nhưng mà thứ nhất là nước lũ chưa lui, thứ hai là không biết vị trí cụ thể của đám người Vu Việt, cho nên chỉ có thể cố hết sức kéo dài thời gian viện trợ của đội quân Chiếu Quốc.

Trước mắt Chiếu quân có binh lực và lương thảo dồi dào, chiếm cứ ưu thế nhất định.

Nếu như Chiếu quân lựa chọn công kích mãnh liệt, quân địch chắc chắn sẽ bại lui, nhưng mà đồng thời bọn họ cũng bị tổn thất không nhỏ, bây giờ phải cố sức mà lấy tử vong tối thiểu đổi lấy thắng lợi, quân địch không biết phe ta có một đội quân khác đi cứu viện đám người Vu Việt, đây chính là chỗ có thể lợi dụng được.

Vào ngày thứ hai khi Minh Hàn và Ngư gia hội hợp, đám người Mặc Phi cũng thuận lợi tới bình nguyên Lạc Dực, rốt cục khẩn trương đi vài dặm đã đến được nơi của đám người Vu Việt.

Khi Mặc Phi nhìn thấy Vu Việt và thân binh của hắn lần nữa, quả thực có chút không thể tin được hai mắt của mình, nhóm binh lính bị cạn kiệt lương thực trong mấy ngày, cả người bẩn thỉu, bước chân rã rời, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt như nước lặng, tối tăm không có chút ánh sáng nào, khi bọn họ nhìn thấy quân viện trợ đã đến, tuy có kinh hỉ nhưng ngay cả sức lực để hoan hô cũng không có nổi.

Mặc Phi chưa từng chứng kiến tình cảnh thê thảm này, chỉ trong chốc lát nàng đã cảm thấy cái mũi đau xót.

“Chủ công.” Mặc Phi đi đến bên cạnh hắn thi lễ, giờ phút này, người nam nhân này đang ngồi ngay ngắn ở phía trên một tảng đá, khắp người bẩn thỉu, búi tóc hỗn độn, nhưng mà ánh mắt vẫn kiên nghị như cũ.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Mặc Phi đang muốn trả lời, tướng quân trẻ tuổi đã quỳ một gối xuống, khó khăn nói: “Chủ công, ngài phải chịu khổ.”

“Không sao, các ngươi đến đây là tốt rồi.” Vu Việt chậm rãi nói, “Phát cho binh lính ăn chút gì trước đi.”

Tướng quân trẻ tuổi lập tức phái người chuẩn bị lương khô cho binh lính, Mặc Phi vội ngăn cản nói: “Đừng ăn vội, tiên sinh nấu lên trước đã, rồi hãy đem lương khô đó cho binh lính ăn.”

Tướng quân trẻ tuổi nhìn Vu Việt, Vu Việt gật đầu, “Cứ làm theo lời Phù Đồ đi.”

Vì thế tướng quân trẻ tuổi một bên thì phái người bắt đầu đun nước nấu cơm, một bên thì tập trung những binh lính sinh bệnh lại, thay y phục sạch sẽ cho bọn hắn.

Đồng thời hắn cũng dựng một cái lều trại cho Vu Việt, lần này, vì phải tận sức mang nhiều đồ ăn hơn một chút, cho nên chỉ có ba ngàn lều trại, chủ yếu để cung cấp cho các tướng sĩ bị bệnh.

Những binh lính này đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, sau khi ngửi được mùi hương của cơm thì đều không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, ngay cả lương thực ngày thường khó có thể nuốt trôi thì vào lúc này cũng trở thành mỹ vị nhân gian được.

Khi binh lính được uống bát canh nóng hầm hập, không ít người đã chảy nước mắt. Lúc này, những con người xưa nay sắt đá, đổ máu không rơi lệ cũng không thể không vì tìm được đường sống trong chỗ chết mà xúc động.

Mặc Phi tự tay đưa canh nóng cho Vu Việt, Vu Việt nhận lấy, thổi thổi rồi uống một ngụm, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mặc Phi sửng sốt, rất nhanh chóng đã hiểu được, Vu Việt hỏi vì sao trễ như vậy mới đến cứu viện.

Nàng trả lời: “Năm ngày trước Ngư gia đã xuất phát rồi, nhưng mà trên đường bị U quân đánh lén, chúng ta phải ngồi thuyền theo đường thủy mới tới được.”

Sắc mặt Vu Việt không thay đổi, đã sớm đoán được tình huống như vậy, hắn lại uống thêm mấy ngụm canh, chậm rãi nói: “Hai ngày này, gần hai ngàn binh sĩ đã chết vì đói và bệnh tật.”

Giọng nói Vu Việt bình thản, giống như là đang trần thuật một chuyện chẳng có liên quan gì, thế nhưng Mặc Phi đã có loại cảm giác tim đập nhanh rồi.

Nàng nói: “Tạm thời không đề cập tới việc này, sớm muộn gì chúng ta sẽ tìm địch nhân đòi lại, trước mắt, việc quan trọng là phải mau chóng chạy về Trung Đô, Chủ công và binh lính đều cần phải được tĩnh dưỡng thật tốt.”

Vu Việt đặt chén canh không ở một bên, nói: “Các ngươi mang được bao nhiêu thức ăn nước uống?”

“Đủ cho ba vạn nhân mã ăn trong năm ngày.”

“Tốt,” Vu Việt nói, “Để lại lương thực, sau đó mang binh lính bị bệnh trở về.”

“Chủ công, chẳng lẽ ngài muốn…”

“Bổn vương không thể bỏ qua việc này được.” Vu Việt lạnh lùng nói, “Binh lính còn lại cộng với quân viện trợ, hai vạn chiến lực, vậy là đủ rồi.”

Mặc Phi nhíu mày nói: “Nhưng mà thân thể mọi người suy yếu, sao có thể chiến đấu đây?”

Vu Việt nhìn “Hắn” một cái, hỏi: “Thuyền của các ngươi có đủ chịu tải ba vạn binh lính không?”

Mặc Phi trầm mặc, lần này, vì mau chóng đuổi tới mục đích, cho nên tận sức giảm thiểu thuyền bè, thứ nhất là để giảm bớt tổn thất, thứ hai là để thuận tiện cho việc điều phối. Vốn dĩ kế hoạch là để đám người Vu Việt ngồi thuyền, mà binh lính đến cứu viện thì sẽ đi đường bộ.

“Bổn vương không thể chật vật trở về Trung Đô như thế được.” Vu Việt lại nói, ” Đám người Ngư gia hẳn sẽ tạm thời bám trụ quân địch, tranh thủ thời gian cho các ngươi cứu viện, như vậy, quân ta có thể nhân cơ hội mà đánh lén từ phía sau, cùng đám người Ngư gia giáp công* quân địch.”

* Giáp công: đánh từ hai mặt.

Mặc Phi nhìn vẻ mặt kiên quyết của Vu Việt, không khuyên can nữa, chỉ nói: “Như vậy, Phù Đồ hi vọng ít nhất Chủ công phải tĩnh dưỡng thật tốt trong hai ngày đã.”

Lúc này Vu Việt vẫn chưa phản đối, chỉ nằm ngửa ra, nhắm hai mắt lại.

Mặc Phi thấy thế, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài, không ngờ tay áo bị Vu Việt bắt lấy, chỉ nghe hắn nói: “Ở lại bồi bổn vương một lát.”

Hơi thở trên người Phù Đồ có thể khiến cho hắn an tâm lại, có “Hắn” ở bên người, Vu Việt cảm thấy mệt mỏi nhiều ngày đều tan biến đi hết.

Mặc Phi lại ngồi xuống lần nữa, thấy Vu Việt lộ ra vẻ tiều tụy, nàng thật sự không đành lòng từ chối hắn.

Không bao lâu, tiếng ngáy của Vu Việt vang lên, lúc này Mặc Phi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, khi chạm vào cánh tay hắn, đột nhiên cảm thấy độ ấm của làn da không bình thường.

Trong lòng nàng cả kinh, đưa tay sờ cái trán của Vu Việt, quả nhiên bị sốt rồi.

Chỉ mong vẫn chưa nghiêm trọng, nhưng mà hắn như vậy thì làm sao đi đánh giặc được đây? Hai ngày, hai ngày có thể khôi phục như thường sao?

Mặc Phi nhíu mày, đứng dậy đi ra khỏi lều trại, dặn dò binh lính mang tới một chậu nước trong, lần này bọn họ mang đến cũng không nhiều nước trong, phải tận lực dùng tiết kiệm, có điều Vu Việt là chủ soái, lúc này quyết không thể làm ra sai lầm gì được.

Mặc Phi lấy khăn mặt từ trong hành lý của nàng ra, thấm nước trong chà lau thân thể cho Vu Việt, tuy rằng hắn có thay đổi y phục, nhưng bụi bẩn trên người lại không có bao nhiêu nước sạch để mà vệ sinh, nhìn không bẩn nhưng thật ra lại có rất nhiều vi khuẩn.

Lúc này, dường như Vu Việt phát hiện ra cái gì, mở nửa mắt ra, nhìn thấy Mặc Phi thì chỉ thản nhiên hỏi câu: “Đang làm cái gì vậy?”

Mặc Phi trả lời: “Chủ công, ngài nhiễm phong hàn, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, tiếp tục ngủ đi, uống xong canh gừng hẳn là sẽ không còn đáng ngại nữa.”

“Ừm.” Vu Việt lại mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc mông lung cảm thấy một đôi tay mềm nhẹ chà lau hai má, cổ, trong ngực cho hắn… Cái cảm giác kia làm cho hắn nhớ tới mẫu thân của mình, ôn nhu mà khiến cho người ta an tâm…

Mặc Phi cũng không nghĩ đến điều gì khác, hiện tại, người nam nhân ở trước mắt nàng này cũng chỉ là một bệnh nhân bị suy yếu mà thôi, với lại, đại khái ở bên trong doanh địa này cũng chỉ có nàng hiểu được làm sao để chăm sóc hắn bị sốt, nhưng mà điều kiện trước mắt đơn sơ, Mặc Phi không biết khi nào thì Vu Việt có thể khôi phục lại, cái này còn phải xem tố chất thân thể của hắn, nếu không thể khôi phục, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn đi đánh lén quân địch.

Chỉ có điều, lấy tính tình của Vu Việt, có thể chịu được lúc nhất thời này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.