Bất Tử Bất Diệt

Chương 9: Q.9 - Chương 9: Chuyển Thế Võ Thánh.




Chiến Đế là thiên tài, còn rất trẻ đã đạt đến vương cấp cảnh giới, ra giang hồ mấy năm liền đạt đế cảnh, trong lúc vây đánh ma giáo đã đại hiển thân thủ, ma giáo giáo chủ bị ông ta đánh chết, từ đó uy chấn bát phương. Ông ta từng đấu với các lộ cao thủ thiên hạ mà chưa từng thất bại, là thiên hạ đệ nhất nhân trăm năm trước.

Ngọc Hư phủ chúng nhân thấy Chiến Đế thành thánh xuất hiện, đều vui mừng khôn xiết, Bất tử ma đế quá mạnh, dù có mấy vị lão trưởng lão tọa trấn, e rằng vẫn không chống nổi. Giờ thánh giả quay về, họ như được uống định tâm hoàn, không còn hoảng sợ.

Không lâu trước đây, Độc Cô Bại Thiên dạ chiến bát đế, giáo chủ hiện nhiệm ma giáo Cái Thiên Phong từng cảm khái nếu thánh cấp cao thủ không xuất hiện, thiên hạ không ai là đối thủ của hắn, đương kim thiên hạ đệ nhất nhân. Nếu Chiến Đế của trăm năm trước chưa chết, hoặc chưa thành thánh, hai thiên hạ đệ nhất nhân sớm muộn gì cũng sẽ giao chiến, không ngờ hôm nay sự thật là vậy, chỉ là Chiến Đế đã thành thánh còn tu vi của Độc Cô Bại Thiên cũng không cách thánh cấp cảnh giới bao xa.

Chiến Đế phục sinh rồi không muốn về Ngọc Hư phủ, không định cho ai biết mình thành thánh, chỉ muốn tu luyện trong núi, không ngờ Bất tử ma đế tìm tới, buộc phải xuất sơn.

Ông ta và mấy sư đệ trò chuyện vài câu rồi bước đến chỗ Độc Cô Bại Thiên, mỉm cười: “Hậu sinh khả úy, còn trẻ mà sắp bước vào thánh cảnh, tiền đồ vô lượng.”

Độc Cô Bại Thiên đáp: “Hôm nay mỗ đến vì thánh cấp cao thủ, không cần nói nhiều, trận chiến này không thể tránh.”

Chiến Đế nói: “Được, đến nước này thì chúng ta đấu một trận, bất quá không thể ở đây, đổi sang chỗ khác.” Ông ta chỉ vào ngọn núi ngoài xa, rồi lao đi trước.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Được.” Hắn cũng muốn bay lên nhưng công lực lúc cao lúc thấp, không thể rời mặt dất, qua thật ngượng ngập. Tình huống này sao có thể đại chiến với thánh cấp cao thủ.

Hắt tuốt Ma Phong ra, vận công đưa chân khí vào, Ma Phong ảm đạm vô quang liền quang mang đại thịnh, hắn khẽ vuốt phong mang, máu tươi đọng lại một giọt, nhanh chóng thâm vào, hắn khẽ niệm: “Lấy máu ta tế ma hồn…”

Hắn làm như thế, nói như thế vì kí ức xa xưa từng có việc như vậy.

Ma Phong càng sáng, nhưng là ô quang, phát ra chói lòa, hắc khí như mây đen tràn ra, tụ vào thân thể hắn.

Hắn cảm giác thân thể sảng khoái, như vừa ăn nhân sâm, mọi lỗ chân lông đều mở ra, sức mạnh lan tràn.

Hắn biết ma khí tối tinh thuần do Ma Phong dồn vào thân thể đã phát huy tác dụng, trong quá khứ xa xưa, nó từng là binh khí hợp tay của hắn, đã uống máu vạn người, trở nên thông linh, ma khí nó phát ra chính là thiên địa ma khí. Từng tia ma khí như thuốc nổ đốt lên sức mạnh ẩn trong thân thể hắn, khiến hắn tiềm lực được kích hoạt.

Hai chân hắn rời khỏi mặt dất, lướt về dãy núi ngoài xa.

Ngọc Hư phủ chúng nhân cả kinh thất sắc, họ nhìn rõ biểu hiện ban nãy của hắn, tưởng là chuyện đùa, không ngờ hắn bay đi thật.

Bên tai hắn gió rút vù vù, đuổi theo Chiến Đế, biết rằng trận chiến hôm nay quan hệ đến việc có thể tiến vào thánh cấp lĩnh vực hay không, hắn luôn chờ đợi thời khắc này.

Chiến Đế dừng chan trên đỉnh núi, quay lại nói: “Ta luôn cảm giác thân thể ngươi cổ quái, quả nhiên là vậy, đúng là ngươi đủ khả năng đấu với ta, ta cảm giác được sức mạnh trong đó.”

“Chiến Đế, bắt đầu thôi.” Hắn đeo Ma Phong vào lưng, bạt cây kiếm to bản trên hông ra. Chém vào Chiến Đế.

Phong mang nóng rãy vươn dài bốn, năm trượng, theo thế lực phách Hoa Sơn bổ xuống đầu Chiến Đế, ông ta phất tay phải, hóa hình kiếm cương phát ra, quang hoa đập vào phong mang của hắn.

“Ầm.” Điểm điểm quang hoa khuếch tán trên không, hai người lần đấu xuất ra kình khí, cây cối phía dưới ngả rạp từng vạt.

Độc Cô Bại Thiên biết Chiến Đế chưa dốc toàn lực, chỉ đang thăm dò công lực hắn. Lòng hắn hiện tại yên tĩnh, không còn sối trào như lúc ở Nam Cung thế gia, tiềm năng trong thân thể chưa kích phát đến mức không thể với tới. Hắn có cảm giác kì diệu rằng hôm nay hắn thật sự sẽ thành thánh, khi bình tĩnh nhất cũng là lúc hắn gần với công lực chân thật nhất để đột phá.

Hắn đứng trên đỉnh núi, cách Chiến Đế chừng mười trượng, cả hai nhìn nhau rồi lai vút tới.

Chiến Đế tung quyền, đỉnh núi dấy lên cát đá, cuồng phong ào ào, cây cối ngả rạo, một dải sáng hình cầu đâọ vào hắn.

Hắn thi triển Thần Hư bộ nhanh chóng tránh đi, rồi vung kiếm chém vào địch thủ, kiếm cương dài sáu bảy trượng rít lảnh lói, lưu lại tàn ảnh trên không.

Chiến Đế không tránh, vung quyền nghênh tiếp, lần này ông ta không giữ thực lực nữa, hữu quyền đấm mạnh đồng thời bước nhanh tới, quyền kình kéo theo trận trận cương phong, quang cầu rừng rực lửa xuất hiện, thanh thế kinh hồn.

Đỉnh núi nổ vang, kiếm cương của hắn bị đánh tan, năng lượng lan tràn, thân thể hắn văng đi.

Chiến Đế bám sát, quyền thứ hai lại tung ra, hắn không thể tránh né, trường kiếm chém ngang ngạnh tiếp. Kiếm thứ nhất không đủ chặn quyền kình cương mãnh, cương khí nóng bỏng vẫn ập tới, hắn vội xuất ra kiếm thứ hai, quyền kình bị đẩy lệch quá nửa lực đạo nhưng vẫn phải đế nhát kiếm thứ ba, hắn mới hóa giải được hoàn toàn quyền kình.

Gần như Chiến Đế đã tới trước mắt, song quyền liên tục vung ra, cương khí cuộn lên, đỉnh núi chấn động kịch liệt, chúng nhân Ngọc Hư phủ quan chiến ngoài xa đều đờ đẫn.

Hắn bị Chiến Đế đánh bay, nhanh chóng lao lên không, sức mạnh khiến ngũ tạng hắn muốn nứt toác, á miệng phun máu.

“Mẹ nó chứ, thành thánh khó vậy, lẽ nào chỉ khi lão tử cửu tử nhất sinh mới có thể đột phá đế cảnh hạn chế?”

Đỉnh núi hiện lên vô số vết nứt lớn, giữa tiếng ầm ầm, đỉnh núi sụp đổ. Chiến Đế phi thân lên, thấy Độc Cô Bại Thiên vừa ổn định thân hình, sắc mặt nhợt nhạt liền nói: “Người không trải qua sinh tử vĩnh viễn không hiểu được ảo bí của sinh tử, càng không thể nhìn thấu tử cảnh, muốn thành thánh trước hết phải ngộ thông sinh tử.”

Đoạn lại truy kích hắn, tay phải bổ thẳng xuống, cương mang hình đao dài mười trượng từ thân thể già nua gầy gò vươn ra, không gian tựa hồ uốn cong, thân đao xé toang tầng không mấy chục trượng. Độc Cô Bại Thiên bay hết hồn vía, Ma Phong tự động từ sau lưng hắn bay ra, đao cương sáng chói đập vào Ma Phong tạo thành tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hắn và Ma Phong đều bị hất bay đi cả trăm trượng.

Chiến Đế nói: “Đúng là tuyệt thế ma binh, sắc bén lắm, cản được một đòn toàn lực của lão phu.”

Độc Cô Bại Thiên cảm giác ngũ tạng nứt toác, tuy Ma Phong chặn được một đòn cuồng bá của Chiến Đế nhưng phần lớn lực đạo tràn vào thể nổi hắn, cuồng loạn chấn vào kinh mạch.

Hiện tại hắn khẳng định được lão nhân này là thiên tài, thành thánh chưa đầy trăm năm mà còn lợi hại hơn lão quái vật tu luyện ngàn năm như Sát Thần.

“Không sinh thì sao tử, không tử sao lại sinh, sinh tử đối lập, sinh tử tương thông, chỉ khi đứng giữa sinh tử mới hiểu được sinh tử.” Chiến Đế vừa quát to vừa xông tới, thân ảnh như điện lập tức xuất hiện trước mặt hắn, không trung còn vô vàn tàn ảnh.

Ông ta nhấc hắn lên đập mạnh vào vách đá ngoài xa, tuy hắm cầm Ma Phong nhưng không kịp phản ứng, đã bị ném ngã.

“Ầm.”

Đá núi bay loạn xạ, hắn đập vào bách đá, miệng đầy máu, liên tục trào ra, xương tay chân cơ hồ gãy lọi, ngũ tạng lục phủ đau buốt, tựa hồ đã nát rồi, cơn đau khiến hắn suýt nữa hôn mê. Hắn cố nén để bay lên không nhưng tay chân không thể dụng lực nữa.

Hiện tại hắn khẳng định được rằng địch thủ tuy chưa đạt tới cảnh giới Cổ võ thánh nhưng không cách bao xa, nếu hắn không đạt đến công lực cao tuyệt như lúc ở Nam Cung thế gia, khó lòng thắng được ông ta.

Tuy Chiến Đế lại khiến hắn thụ thương nặng nhưng tựa hồ không muốn lấy mạng, còn liên tục lên tiếng điểm hóa hắn thành thánh khiến hắn không hiểu nổi.

Tứ chi hắn không thể động đậy nhưng cương khí từ thể nội tràn ra ngày càng mạnh, toàn thân chìm trong ma khí đen ngòm, đột nhiên một đạo quang hoa từ mình hắn vụt lên mây cao, mấy đạo thiểm điện bổ thẳng xuống Chiến Đế.

Ông ta cười: “Vậy mới đúng.” Đoạn không lùi mà tiến, lao thẳng vào thiểm điện trên không, điện mang đánh trúng mà ông ta chỉ run lên, toàn thân không hề hấn gì, cười vang: “Dễ chịu lắm.”

Hắn cả kinh, Chiến Đế mạnh đến biến thái, tu vi cỡ này e rằng đã đạt tới cảnh giới Cổ võ thánh, hắn không hiểu nổi vì sao một người thành thánh mới gần trăm năm lại có thực lực này.

Chiến Đế từ trên không lại bổ tiếp một chưởng, quang hoa rợp trời ấn xuống Độc Cô Bại Thiên, sức mạnh vô địch khiến hắn tụ hết sức mạnh cũng không chịu nổi, toàn thân đau đớn vô vàn, xương cốt đều tan nát, từ trên không rớt thẳng xuống chân núi.

“Vì sao, vì sao lão tặc mạnh như thế nhỉ?”

Đồng thời, lời Chiến Đế vang bên tai: “Lão bằng hữu, mỗ cũng là Võ thánh chuyển thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.