Bất Tử Bất Diệt

Chương 1: Q.8 - Chương 1: Nguyệt Dạ Đàm Tâm.




Thủy Tinh sử dụng lực lượng Thủy Tinh trai thăm dò khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được nơi trú ngụ của Độc Cô Bại Thiên.

Nàng vừa mừng vừa lo, nàng không biết lúc nàng gặp Độc Cô Bại Thiên, có nên nói đối phương nên dừng tay lại. Thủy Tinh một mình bồi hồi suy nghĩ dưới trăng lạnh, nàng hiểu nỗi đau lớn nhất của Độc Cô Bại Thiên chính là cái chết của Tư Đồ Minh Nguyệt, nếu như muốn chữa lành vết thương của hắn chỉ còn cách làm Tư Đồ Minh Nguyệt sống lại.

Nhìn vầng trăng sáng lạnh lẽo, hoa tuyết bay bay, nàng nghiến răng hạ quyết tâm, sải bước tiến về khách sạn nơi Độc Cô Bại Thiên trú ngụ.

Hai ngày này, Độc Cô Bại Thiên vẫn đang chờ đợi tin tức của đệ tử Ma giáo, nhưng đệ tử Ma giáo vẫn chưa tìm ra được cứ điểm bí mật của tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ.

Quả nhiên là tổ chức sát thủ chuyên nghiệp, công tác bảo mật không ngờ lại tốt như vậy. Hừ, các ngươi có trốn tốt đến mấy, ta có phải đào xuống ba thước đất cũng phải tìm cho ra các ngươi, coi như là tên ma đầu ta có chút cống hiến cho thiên hạ. Chính vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác một cỗ thần thức cảm ứng mạnh mẽ, phát ra một cỗ khí tức quen thuộc.

“Ai vậy nhỉ, lại giữa đêm đến bái phỏng Bất tử ma đế ta? Lẽ nào lại là một con thỏ chết giở trò”.

Thủy Tinh nhẹ nhàng tiến vào viện tử của Độc Cô Bại Thiên, đến trước cửa, nàng do dự một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên giữa đêm hôm nàng đến phòng một thanh niên nam tử.

“Quý khách đến chơi, mời vào.”

Thủy Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, từng bước tiến vào. Hai cặp mắt gặp nhau.

“Là cô, Thủy Tinh”.

Mấy tháng không gặp, Thủy Tinh vẫn dung mạo như tiên, chỉ là dung nhan như hoa có thêm ít nhiều ưu sầu, hơn nữa vị truyền nhân thánh địa có vẻ hơi mỏi mệt.

Độc Cô Bại Thiên dù thế nào cũng không nghĩ đến là nàng. Trước đây khi hắn nhờ “trò chơi” của Nam Cung Tiên Nhi, đã từng có cơ hội thân mật với Thủy Tinh. Nghĩ đến kỷ niệm tươi đẹp dó, hắn ngây người ra, hắn thật không hiểu vì sao Thủy Tinh lại tìm gặp hắn.

“Là ta.” Thủy Tinh cũng rất xấu hổ, nàng nhớ lại chuyện xảy ra trong quá khứ, nàng cũng ngắm nhìn Độc Cô Bại Thiên.

Vài tháng không gặp, Độc Cô Bại Thiên tăng thêm phần tang thương, vài tháng sinh tử đào vong, vài tháng ưu sầu, làm hắn tiều tụy đi nhiều.

Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Ha ha, không ngờ thánh địa tiên tử đến tìm, có phải là muốn tiêu diệt kẻ là ma ta không?”.

Thủy Tinh nói: “Độc Cô Bại Thiên, ta đến tìm ngươi, căn bản không nghĩ đến chuyện động thủ, nếu như muốn động thủ, ta không đến đây một mình. Ta tự biết cái gì là đúng. Ta tìm người để nói một số chuyện”.

“A, lẽ nào muốn cùng ta đàm đạo phong hoa tuyết nguyệt? Nhìn kìa, bên ngoài có tuyết, lại có trăng, thật là ông trời xếp đặt”.

Thủy Tinh nói: “Độc Cô Bại Thiên, ngươi không cần chọc cười linh tinh, ta thực sự có chuyện muốn bàn với người”.

“Được, ta xin rửa tai lắng nghe”.

“Chúng ta ra ngoài đi”.

“Được, ta cũng đang có ý đó”.

Hai người rời khỏi khách sạn, đi ra đường lớn, lúc này đã là nửa đêm, đường xá vắng tanh, ngoại trừ hai người bọn họ, không có đến một người thứ ba.

Thủy Tinh nói: “Chúng ta ra khỏi thành, đi ra vùng thảo nguyên hoang dã bên ngoài.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Được, có thể cùng thánh địa tiên tử đạp tuyết dưới trăng, thật là cầu còn không được”.

Thủy Tinh nói: “Ngươi không sợ ta đã bố trí người sẵn để tiêu diệt ngươi sao?”.

Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Ta nghĩ thánh địa tiên tử không ngu ngốc đến thế? Cái phương pháp thô thiển đó vô hiệu với ta, do đó cô chắc chắn không làm thế.”

“Ngươi thật tự phụ”.

Độc Cô Bại Thiên tự trào nói: “Có thể là tự phụ, có thể là cuồng vọng”.

Hai người nhanh chóng rời khỏi Tân Minh đô thành, dưới ánh trăng lấp lánh, trên tuyết trắng ngần, hai người từ từ bước đi, nam anh tuấn cao lớn, nữ đẹp tựa thiên tiên, hai người trông giống như một đôi thần tiên quyến thuộc.

Độc Cô Bại Thiên hỏi: “Cô tìm ta rốt cục có việc gì?”.

Thủy Tinh quay sang nhìn hắn nói: “Ta muốn cùng ngươi tâm sự”.

“Tâm sự với ta, ha ha?”. Độc Cô Bại Thiên ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Thánh địa tiên tử tâm sự cùng con ma này. Mọi người đều lánh xa ta, mọi người đều muốn mau chóng tiêu diệt ta? Ngươi lại tìm ta tâm sự! Nói, rốt cục là có chuyện gì?

Thủy Tinh vẻ mặt chân thành nói: “Ta thực sự có thành ý, quyết không hư ngụy dối trá”.

Độc Cô Bại Thiên trợn trừng mắt nhìn Thủy Tinh nói: “Cô muốn cùng ta tâm sự chuyện gì?”.

Chúng ta nói chuyện về những gì ngươi đã trải qua? Ta biết nguồn gốc của mọi bất hạnh của ngươi liên quan đến đỉnh Vân sơn, liên quan đến sự thật của việc ngươi xả thân thành ma. Cổ nhân có lời nguyên: “Kẻ nào xá thân thành ma giết chết không tha”. Chính lời này đã hại ngươi, cũng hại cả võ lâm. Mọi người tin tưởng vào lời lưu ngôn đó, truy sát ngươi, bức ngươi vào đường cùng. Giang hồ thực sự đã phụ ngươi rất nhiều, ngươi chỉ là một thiếu niên vừa xuất đạo, đâu đã biết gì? Còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra đã bị giang hồ gán cho một chữ “MA”.

“Bị người thiên hạ hiểu nhầm, bị tất cả chửi mắng, một mình đào vong thiên hạ, trải qua vô số kiếp nạn sinh tử. Ta biết trong lòng ngươi tràn đầy oán hận, ngươi giận mọi người, giận thiên hạ thương sinh. Có lúc ta thực sự hoài nghi, võ lâm đang diệt ma, hay là đang tạo ra một con ma hùng mạnh. Tại Ma vực, nhìn nhãn thần thê lương, thần tình mất mát của ngươi, ta biết trong đau đớn vạn phần, toàn thiên hạ đều bức bách ngươi, không ai có thể được tâm tình của ngươi. Không có ai hiểu được nỗi bi ai lớn nhất của đời người là gì? Ngươi bất hạnh trở thành một kẻ đáng thương, sai không phải là ngươi, mà chỉ bởi vì ngươi đã từng xá thân thành ma.”

“Ta biết những chuyện đó vẫn chưa thực sự bức ngươi vào đường cùng, cái làm ngươi thực sự phát điên chính là Tư Đồ Minh Nguyệt. Ta không biết Minh Nguyệt rốt cục vì sao lại chết. Nhưng nhìn biểu hiện sau đó của ngươi, ta biết bên trong ắt phải có ẩn tình rất lớn. Ngươi không có cách nào phát tiết, liền đem mọi đau đớn, khổ sở trong lòng, toàn bộ quy cho võ lâm. Võ lâm phụ ngươi quá nhiều, ngươi muốn báo thù. Hơn nữa, là sự báo thù điên cuồng.”

“Ta hiểu tâm trạng bây giờ của ngươi, trơ mắt nhìn người mình yêu chết đi, trong lòng lại không có cách nào, niềm hối hạn không thể xoay trời chuyển đất, âm thầm gặm nhấm linh hồn ngươi, làm ngươi không cách nào chịu đựng nổi. Người giang hồ cuối cùng đẩy ngươi lên con đường thành ma, ngươi đã chọn Ma giáo, tiến vào Thiên Ma cốc, Ta không biết ngươi đã trải qua cuộc sống ở đó thế nào, nhưng sau khi ngươi rời đó đã khác trước rất nhiều.”

“Trên người ngươi sung mãn ma khí, không biết có phải là do Thiên Ma cốc thực sự có ma lực đặc biệt, làm cho một thanh niên bản tính thiện lương biến thành kẻ lạm sát đầy máu tanh. Ngươi đại khai sát giới tại Trường Sinh cốc, không ngờ đã giết chết hơn năm trăm người. Trong lòng ngươi đã từng có nửa điểm hối hận không? Ta nghĩ ngươi không có, có chăng chỉ là khoái ý. Năm trăm nhân mạng, đó thực sự là một trường đại sát kiếp, đó là bao nhiêu tội nghiệt. Khi nghe thấy tin tức đó, ta đã kinh hoàng, ta thực sự không dám tin vào tai mình.”

“Lẽ nào ngươi đã thực sự bước lên con đường ma đạo không có lối về, ngươi không sợ cuối cùng triệt để mất đi bản tính? Ta từng nghe có người nói cảnh giới tối cao của võ học là đồng quy, đến lúc đó không có phân chia ma đạo hay chính đạo, nhưng ta không tin. Có thể giữa chúng có một giao điểm, nhưng đến cuối cùng vẫn phải phân ra, lần lượt đi theo con đường của riêng nó. Võ công của ta không cao bằng ngươi, nhưng về võ lý ta cũng biết ít nhiều. Ta nghĩ cảnh giới tối cao của ma đạo chính là tiêu diệt tất cả tình cảm của nhân loại, cuối cùng tiến vào huyết ma, cảnh giới ác ma tàn bạo. Đến lúc đó căn bản đừng có nói đến thân tình, hữu tình, có lẽ đến cả cha mẹ cũng quên mất, ta không hi vọng ngươi biến thành một người như vậy.”

“Độc Cô Bại Thiên không cần phải giết chóc nữa, không cần phải tại giang hồ đại khai sát giới nữa, bây giờ ngươi còn oán giận gì nữa? Ngươi đã đánh bại cao thủ đế cảnh, ngươi đã giết rất nhiều người, vẫn chưa đủ sao. Cơn giận của ngươi, oán hận của ngươi, vẫn chưa phát tiết hết sao? Ta biết nỗi đau đớn nhất trong lòng ngươi chính là Tư Đồ Minh Nguyệt, nhưng nàng đã chết rồi, không thể sống lại được nữa. Nếu như ngươi nguyện ý dừng tay, ta tình nguyện thay thế Minh Nguyệt, vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn không bao giờ rời xa ngươi”.

Những điều Thủy Tinh nói, đều làm cho Độc Cô Bại Thiên cảm thấy đau lòng, rất nhiều câu đã nói đúng tâm lý của hắn.

Những gì hắn đã trải qua từ khi xuất đạo đến giờ, phảng phất lại hiện ra trước mắt hắn lần nữa. Tâm tình của hắn từ lâu rồi đã không còn bình tĩnh được nữa. Mắt nhìn nữ tử giống như thiên sứ trước mặt, trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác không thật, nữ tử này thật là thiện lương, không ngờ lại hi sinh bản thân, đến cầu xin hắn dừng tay.

“Ha, ha...Thủy Tinh à, ta không như cô lại lương thiện đến như vậy, cũng không nghĩ cô lại thực thà như thế. Cô đã từng nghĩ, ta giả vờ đáp ứng cố, sau đó ta không thực hiện, trực tiếp bắt cô mang đi thì sao nào?”.

Thủy Tinh nói: “Ta không phải là cả tin. Mọi hậu quả ta đều đã nghĩ qua, sớm đã tính đến trường hợp tốt nhất và xấu nhất. Nhưng ta tin tưởng ngươi, ta biết bản tính của ngươi không phải là xấu, tất cả đều do một lời đồn cổ xưa vô lý hại ngươi, cũng hại cả giang hồ.”

“Cô tin tưởng con ma như ta? Ha ha…”

Độc Cô Bại Thiên ngẩng đầu lên trời cười lớn, nhưng đến phút cuối tiếng cười có chút cay đắng. Cả giang hồ đều coi hắn là kẻ thù, không ngờ lại có một nữ tử hiểu được hắn như vậy. Điều này làm cho hắn vô cùng cảm động, nhưng cũng làm cho hắn vô cùng bi ai.

Hắn đã quyết tâm, nhất định phải dành lại cho mình thanh danh, một thanh danh của ma. Điều đó sẽ phải trả một cái giá như thế nào? Hoặc có lẽ cần thánh địa tạo cho con ma như hắn một chữ “Hảo”. Hắn bắt đầu nảy sinh ý đồ đối với thánh địa.

“Ta tin tưởng ngươi, những gì ta nói đều là những lời từ tận đáy lòng. Ta thực sự nguyện ý cùng ngươi ẩn cư, ngươi có dừng tay không? Bất tử ma đế đã uy chấn giang hồ, những người ngươi giết cũng đã đủ rồi”.

“Cho dù là ta dừng tay, người của thiên hạ cũng sẽ không tha cho ta.”

Thủy Tinh nói: “Ta đã nói rồi, chúng ta cùng ẩn cư, đến lúc đó chúng ta ra biển, tìm một hòn đảo nhỏ không người, chỉ có hai người ta và ngươi, vô ưu vô lo sinh hoạt, cách xa cái ồn ào và hư ngụy của trần thế. Chúng ta cùng nắm tay nhau sống đến già.”

Độc Cô Bại Thiên than thở trong lòng: “Thật là một cô gái tốt, thật giống như một thiên sứ. Ta cũng đã sớm chán ghét cái giang hồ đầy lừa dối và máu tanh này rồi. Nhưng bây giờ ta chưa thể cứ như thế mà rút lui, ta còn rất nhiều việc phải làm. Ta cũng nghĩ giống như cô, nhưng ta không có biện pháp biến nó thành sự thực”. Trong lòng hắn cảm khái, nói với Thủy Tinh: “Cô thực sự là một cô gái tốt, nhưng ta thực sự bất lực, ta có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng”.

Thủy Tinh lặng lẽ nhìn hắn nói: “Ta có thể đợi ngươi một khoảng thời gian, nhưng cầu xin ngươi đừng đại khai sát giới nữa có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.