Bất Tử Bất Diệt

Chương 28: Q.4 - Chương 28: Quyết Trạch




Độc Cô Bại Thiên lén lui lại, ẩn mình vào bóng tối. “Bất tử chi ma”, “Bán tiên chi thể”, “Tiên nhân”…… lẽ nào hắn cũng sẽ sa vào vòng xoáy đó, trong lòng không thể yên tĩnh lại.

“Loạn thế tiểu ma tiên là ai? Lẽ nào là Huyên Huyên, lâu lắm không có tin tức của ả rồi.”

Ba ngày sau, Độc Cô Bại Thiên đến đại thảo nguyên mênh mông, vùng thiên địa rộng lớn này khiến tâm tình hắn thư sướng vô cùng. Chả trách người ta nói những dân tộc du mục trên thảo nguyên hào sảng hơn hết, sống trong hoàn cảnh này không muốn hào sảng không được. “Ở đâu âu đấy” hóa ra là ý này.

Hắn tránh xa nhưng mục dân, không muốn quấy nhiễu đời sống yên bình của họ, tránh cho họ gặp phiền nhiễu không đáng.

Độc Cô Bại Thiên ta mấy tháng trước còn là du côn chưa xa nhà, không ngờ chỉ mấy tháng đã 'Danh Động Thiên Hạ', thành 'Nhân Vật Phong Vân' đứng đầu thiên hạ, việc đời đúng là khó lường.”

Gió sớm phất qua, hắn tỉnh dậy, nhanh chóng đứng lên, nắm chặt Khấp Huyết thần kiếm, trốn vào bãi cỏ khô úa.

Một bóng người như u linh xuất hiện trước mặt, vô thanh vô tức, như thể đột nhiên hiện ra. Người này mặc thanh y, che mặt bằng sa đen, tạo cho người đối diện cảm giác hư vô phiêu diêu, tuy gần trước mắt mà như xa cách chân trời, không ai nắm bắt được.

“Tu vi đáng sợ thật, gần thế này mà còn không nắm bắt được, không rõ là nam nữ, già trẻ, cao thủ quá.” Hắn đứng dậy, trước mặt cao thủ thế này, không cần phải ẩn tàng.

Thanh y nhân thấy hắn y phục lam lũ, ánh mắt tỏ ra dao động, vô hình trung toát lên khí thế kinh nhân.

Độc Cô Bại Thiên cảm giác được khí tức quen thuộc, liền máy động, hô lên kinh hãi: “Là đế cảnh cao thủ đó.” Đêm đó chính cao thủ thần bí này báo tin mới giúp hắn thoát được vòng vây, rồi chỉ điểm cho hắn đi về hướng tây, tránh khỏi quần hùng truy sát.

Với tu vi hiện tại cùng công pháp đặc thù tạo cho thần thức của hắn sắc bén vô cùng, dựa vào linh giác mẫn duệ, chỉ nhìn là nhân ra người tới là đế cảnh cao thủ thần bí.

“Ngươi thật ra là ai, vì sao lại bám theo ta?”

“Ta tuyệt đối không có ác ý.” Thanh y nhân cất giọng rin rít, căn bản không đoán được tuổi tác, giới tính.

Độc Cô Bại Thiên nhìn đối phương chằm chằm, con người này khiến hắn có cảm giác hư vô phiêu diêu ngày càng rõ rệt. Hắn bất đắc dĩ vận dụng đế cấp thần thức quan sát nhưng khí tức của thanh y nhân phảng phất tan biến, không gian quanh người đó uốn cong, tứ phía biến thành ảm đạm vô quang, rồi hoàn toàn ẩn vào vùng hắc ám tuyệt đối.

Độc Cô Bại Thiên cảm giác thần thức đập vào bức tường vô hình, bị chặn lại.

“A!” Y buột miệng than thở, thân phận khác của thanh y nhân xuất hiện trong óc, “ngươi từng cùng ta đối kháng thần thức, sau khi ta tru sát Doãn Phong tại vân sơn, nghỉ ngơi trong khu rừng thì chính người lén quan sát ta, ngươi đã dùng phương pháp này hóa giải thần thức của ta. Thật ra ngươi có mục đích gì, sao lại bám theo ta?”

“Ta nói rồi, không hề có ác ý, chỉ là được người ta nhờ, giúp đỡ khi ngươi cần.”

“Ai ủy thác cho ngươi.”

“Một người từng là bằng hữu của ngươi.”

“Ai?”

“Xin lỗi, không thể nói được.”

Độc Cô Bại Thiên trầm tư, cần phải có danh khí lớn thế nào mới yêu cầu được một đế cảnh cao thủ trợ giúp thiên hạ công địch như hắn. Trừ phi đối phương cũng là đế cảnh cao thủ, hơn nữa còn có giao tình thâm hậu với thanh y nhân, bằng không quyết không thể yêu cầu đến giúp hắn. Cái đêm ba hôm trước, hắn chính ta nghe lén vương cấp cao thủ giảng giải bí mật về Bất tử chi ma liền hiểu nguyên nhân vì sao người võ lâm quyết tâm truy sát kẻ nào xá thân thành ma. Bí sử này từng nằm trong tay đế cảnh cao thủ, họ lẽ ra phải không có hảo cảm gì với Bất tử chi ma, quyết giết hắn mới đúng.

Hắn từng có giao tình với hai đế cảnh cao thủ, một là Huyên Huyên, một là lão lừa đảo đã mất công lực. Trừ phi hai người này tự xuất thủ còn có khả năng, lão lừa đảo có thể gạt ra ngoài, lẽ nào là Huyên Huyên? Nhưng người này thâm trầm như vậy…. hắn sa vào mù mịt, không hiểu gì.

Giọng nói khàn khàn của thanh y nhân vang lên: “Đừng đoán lung tung nữa, ngươi không đoán ra được đâu, ta được bằng hữu nhờ cậy mới đến chỉ điểm.”

“Nói đi.” Độc Cô Bại Thiên trầm giọng.

“Hiện tại ngươi không nên đến ma vực, ngươi biết ma vực?”

“Biết.”

“Biết là tốt. Tránh cho ta phải phí hơi, hiện tại lập tức đổi phương hướng, rời khỏi Thanh Phong đế quốc, tìm nơi nào đó ẩn tàng một thời gian.”

“Vì sao?”

Thanh y nhân nói: “Lẽ nào ngươi định đến ma vực, công lực hiện tại của ngươi căn bản không vào đó được. Ta làm mọi việc chỉ để ngươi thoát khỏi việc bị người tiên hạ truy sát, chứ không hề bảo ngươi vào ma vực, tu vi của ta vào đó cũng chết chắc. Lần đó ta bảo ngươi đi về phía tây nhằm khiến cao thủ chính đạo nghi thần nghi quỷ, tưởng rằng ngươi biết bí mật. Chúng sẽ hoảng sợ, tuy biết công lực của ngươi không vào được, nhưng vì phóng vạn nhất, vẫn sai cao thủ ngăn cản, bao nhiêu bố trí của chúng từ trước sẽ rối tung. Ngươi lại lợi dụng cơ hội này rời khỏi Thanh Phong đế quốc, lúc chúng phát hiện ngươi không vào ma vực, lại bố trí từ đầu thì ngươi đã rời đi từ lâu.”

“Ngươi đến chỉ vì cứu ta?”

“Không sai.”

“Vì sao ngươi lại làm vậy?”

“Ta nói rồi, ta nhận lời bằng hữu nhờ cậy.”

Độc Cô Bại Thiên gật đầu: “Đa tạ! Chính như ngươi nói, đây là cơ hội tuyệt hảo, nhân cơ hội này thi triển kế kim thiền thoát xác, thoát khỏi Thanh Phong, nhưng ta không thể làm thế, nhất định phải đến ma vực một chuyến.”

“Ngươi quá cố chấp.”

“Có lẽ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.