Sát thủ đế cảnh bị lão Võ đế Thủy Thiên Ngân chặn lại đã vô cùng kinh sợ, lại nghe thấy câu nói của lão, càng thêm hoảng hốt.
“Lão già khốn nhà ngươi là ai?”. Y đã cảm ứng được tu vi khủng bố của lão võ đế.
“Ta là Thủy Thiên Ngân của Thủy Tinh trai”.
Sát thủ đế cảnh kinh ngạc nói: “Thì ra là ngươi”.
Thủy Thiên Ngân tử tế quan sát lão sát thủ trước mặt nói: “Ngươi là ai, vì sao ta thấy ngươi rất quen mặt?”.
“Ha ha, ngươi thấy quen mặt ư? Vậy ngươi thử nhìn ta cẩn thận xem ta rút cục giống ai?”
Thủy Thiên Ngân kinh ngạc nói: “Là ngươi, không phải năm mươi năm trước, ngươi đã chết rồi sau? Tên khốn không điều ác gì không làm như ngươi không ngờ vẫn còn sống ư ?”.
Sát thủ đế cảnh cười lạnh nói: “Bọn già khốn nạn các ngươi đều còn sống, ta chết làm sao được? Năm mươi năm trước ba đại cao thủ bao vây tấn công ta, ha ha, ta vẫn còn sống sót, thật là bất ngờ phải không?”.
Độc Cô Bại Thiên không hiểu, đứng bên cạnh hỏi: “Thủy lão tiền bối, tên này rốt cục là thần thánh phương nào?”.
Thủy Thiên Ngân ngần ngừ một lúc, cuối cùng trợn mắt nói: “Trẻ con hỏi lung tung làm gì, ngươi chỉ cần biết được đây là một tên khốn kiếp cùng hung cực ác là được”.
Sát thủ đế cảnh cười lạnh nói: “Có gì mà không nói được, ngươi chỉ sợ ta làm mất mặt môn nhân của thánh địa nên mới không chịu nói thôi. Người trẻ tuổi kia, ta có thể nói cho ngươi biết, lão không muốn ta nói, ta lại muốn nói. Năm mươi năm trước, ta vốn là truyền nhân kiệt xuất nhất của Ngọc Hư phủ, nhưng không cẩn thận phạm phải một vài lỗi nhỏ, bị bọn chúng đuổi khỏi sư môn. Đuổi ta đi thì cũng được, nhưng trong lúc ta đang tiêu diêu khoái hoạt trên giang hồ, không ngờ bọn chúng còn tìm đến, bức ta không còn lối thoát, mới gia nhập tổ chức sát thủ này”.
“Ta khinh” Thủy Thiên Ngân tức giận phun ra một câu chửi: “Ngươi làm như ngươi là một người tốt, bị người ta bức bách biến ngươi thành người xấu hả. Sao ngươi không nói vì sao ngươi bị đuổi khỏi sư môn, ngươi nhìn trộm nữ đệ tử tắm, không biết hối cải, còn định hành động dâm tà. Ngươi ở trong giang hồ, vì sao môn nhân thánh địa còn truy sát ngươi? Ngươi không có tội ác nào không làm, đã làm đạo tặc hái hoa, lại còn làm độc hành đạo, loại người như ngươi không đáng bị người khác truy sát sao?”.
Độc Cô Bại Thiên trong lòng thầm cao hứng, hắn không ngờ tên sát thủ đế cảnh này từng là truyền nhân kiệt xuất của thánh địa. Tin tức này mà truyền ra giang hồ, không biết sẽ gây chấn động đến mức nào?.
Sát thủ đế cảnh cười lạnh nói: “Tên già khốn nhà ngươi thật là đa sự, năm mươi năm trước truy sát ta, hiện tại lại đến giết ta, tên khốn bất tử nhà ngươi thật là phiền phức”.
Thủy Thiên Ngân tức run cả râu: “Ta mà già ư? Ngươi trẻ hơn ta được mấy tuổi, cần thì gọi ta một tiếng thúc thúc đi?”.
Độc Cô Bại Thiên cười thầm bên cạnh.
Sát thủ đế cảnh tức trợn ngược cả hai mắt, y thở hổn hển nói: “Lão khốn, ngươi thì có bản lĩnh gì chứ, ta hiện giờ trọng thương trên người, có bản lĩnh đợi ta khỏe lại, rồi cùng ngươi đánh một trận”.
“Điên à, đợi ngươi lành lại? Thêm năm mươi năm nữa à? Ngươi nghĩ hay lắm, hôm nay để ngươi thoát đi, ta còn mặt mũi nào nữa. Ngươi nói ta chiếm tiện nghi của ngươi ư, được, ngươi tiếp tục đánh nhau với tên tiểu tử hỗn láo kia đi, ta quyết không can thiệp”.
Sát thủ đế cảnh nhìn Độc Cô Bại Thiên rồi lại nhìn Thủy Thiên Ngân, y do dự một lúc, y không nguyện ý đối đầu với bất kì ai trong hai người này. Cuối cùng y quyết định chọn Thủy Thiên Ngân, bởi vì vừa rồi cùng Độc Cô Bại Thiên đại chiến, y có một cảm giác bất an, đó là một cảm giác run rẩy phát ra từ trong linh hồn, y có một cảm giác không thể chiến thắng đối phương.
Thủy Thiên Ngân nhìn thấy sát thủ đế cảnh cuối cùng chọn lão, tức giận gầm lên ầm ĩ: “Tên quái tử thủ khốn nạn nhà người, không ngờ lại chọn ta, lẽ nà ta thực sự không bằng tên tiểu tử hỗn láo kia hay sao? Thật là làm ta tức chết đi được, xem ta làm sao thu thập ngươi, không đánh cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin, ta sẽ…ta sẽ đánh tiếp”.
Sát thủ đế cảnh không đáp lời, nhanh chóng xông lên, hai tay vung ra đại chiến cùng Thủy Thiên Ngân, cương khí mãnh liệt bắn ra bốn phía, những kẻ khác đang giao chiến đều sợ hãi tránh xa ra.
Độc Cô Bại Thiên thấy lão võ đế giao chiến cùng sát thủ đế cảnh, liền đi vào bên trong trang viện. Bên trong xác người chồng chất, máu chảy thành sông, một cảnh tượng vô cùng thảm liệt. Chỉ còn một bộ phận nhỏ của tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ vẫn ngoan cố phản kháng, còn đại bộ phận đều đã bị tiêu diệt.
Đương nhiên, Ma giáo, Vân Yên các, Thủy Tinh trai cũng tổn thất không nhỏ, không ít đệ tử cũng gục xuống trong vũng máu tươi.
Trang viện chìm một màn sương máu, tổng đà của tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ từng tung hoành giang hồ đã bị tiêu diệt như vậy.
Thủy Tinh cùng Hoa Vân Tiên đứng bên ngoài quan sát thủ hạ chiến đấu, chỉ còn vài chục tên sát thủ, bọn họ không cần phải ra tay nữa.
Thế nhưng dị biến đột ngột xảy ra, hai tử thi sát thủ cách Thủy Tinh và Hoa Vân Tiên không xa đột nhiên bật dậy, lao về phía hai nàng. Trong lúc hoảng hốt, hai người chút nữa bị trọng thương.
Hai kẻ này chính là hai tên sát thủ vương cấp lọt lưới, bọn chúng vốn muốn giả chết nằm trên đất, đợi cơ hội tốt nhất tấn công hai nàng. Nhưng Độc Cô Bại Thiên đột nhiên xuất hiện tại hậu viện, phá vỡ kế hoạch của bọn chúng. Bất tử ma đế khẳng định có thể cảm ứng được vương cấp thần thức của bọn chúng, tình thế không cho phép bọn chúng tiếp tục giả chết nữa, chỉ đành liều mạng tập kích hai nàng trước mắt Độc Cô Bại Thiên. Nếu như có thể bắt được một người làm con tin, có lẽ bọn chúng sẽ còn cơ hội sinh tồn.
Hai nàng vất vả chống đỡ hai vương cấp cao thủ này.
Độc Cô Bại Thiên không chọn giúp Hoa Vân Tiên, mà phi thân tấn công cao thủ vương cấp phía Thủy Tinh. Bởi vì Thủy Tinh với tu vi chỉ gần đạt đến cảnh giới vương cấp đã không còn chống đỡ được sát chiêu lăng lệ của đối phương.
“Lũ sát thủ các ngươi thật là chưa xuống suối vàng chưa chịu chết, hôm nay đại thế đã mất, mà vẫn còn ngoan cố”. Một quyền của hắn giáng thẳng lên thân kiếm của sát thủ vương cấp, trường kiếm lập tức gẫy vụn ra.
Sát thủ vương cấp sắc mặt xám ngoét, nắm chặt chuôi kiếm nhanh chóng đào tẩu, nhưng làm sao có thể nhanh hơn Thần Hư bộ của Độc Cô Bại Thiên. Hắn tung cước đá văng địch thủ xuống đất, liên tục điểm vào hơn chục huyệt đạo của y.
Đệ tử ba phái đứng bên trợn mắt há hốc mồm, đường đường là vương cấp cao thủ, không ngờ lại bị Bất tử ma đế bắt giữ như một kẻ bình thường.
Sau đó, Độc Cô Bại Thiên đứng cạnh Thủy Tinh, quan sát Hoa Vân Tiên cùng tên vương cấp sát thủ còn lại đại chiến.
Hoa Vân Tiên tức giận quát lene: “Tên khốn mặt dầy như da voi kia, còn không đến giúp ta”.
Độc Cô Bại Thiên cười vang: “Lão…con thỏ non kia, nàng đang nói với ai đấy?”.
Thủy Tinh giục hắn: “Nhanh giúp một tay, giải quyết nhanh lên”.
Độc Cô Bại Thiên tiến lên phía trước, hắn cùng Hoa Vân Tiên một trước một sau vây tên sát thủ vào giữa. Sát thủ vương cấp cười thảm, thế này thì còn đánh làm sao được, một truyền nhân vương cấp của Hoa Yên các, y đã khó lòng ứng phó, giờ lại thêm Bất tử ma đế, đánh nữa cũng chỉ thêm nhục. Y biết rằng hôm nay không còn đường sống nữa, rơi vào tay bọn Độc Cô Bại Thiên thì khó tránh khỏi cái chết. Y vung kiếm đâm thẳng vào bụng, máu tươi bắn ra, y kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất, giãy dụa vài cái rồi tắt thở.
Thủy Tinh nói: “Người của tổ chức sát thủ quả nhiên hung tàn độc ác, đối với bản thân mình cũng thế, đối với kẻ khác thì càng không cần phải nói”.
Hoa Vân Tiên tức giận lại gần: “Tên Độc Cô Bại Thiên đáng chết kia, vì sao ngươi lại bạc bẽo đến thế, giúp Thủy Tinh đối phó tên sát thủ vương cấp kia, vì sao lại không giúp ta?”.
Độc Cô Bại Thiên nhìn nàng, chớp chớp mắt nói: “Xin lỗi, đại nam nhân như ngươi vì sao lại yêu cầu ta giống như một nữ nhân vậy? Ngươi không phải thực sự là một “con thỏ non” đấy chứ?”
“Ngươi…ta muốn quyết đấu với ngươi”. Hoa Vân Tiên uất ức, rút phắt trường kiếm lao về phía Độc Cô Bại Thiên.
Thủy Tinh đứng bên cạnh kéo nàng lại: ‘Được rồi, không được quậy nữa”. Nàng quay đầu nhìn Độc Cô Bại Thiên nói: “Ngươi mau đi giúp gia gia của ta, ở đây đại cục đã định, không cần ngươi giúp nữa”.
Khi Độc Cô Bại Thiên quay trở lại tiền viện, hắn vô cùng kinh ngạc. Nơi này cương phong bắn tung tóe, quang mang rực rỡ, tường viện, phòng ốc xung quanh đều đã sụp đổ, hóa thành cát bụi. Cương khí xung quanh hai cao thủ đế cảnh như sóng biển cuộn trào, năng lượng hung hãn khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Thủy Thiên Ngân thở hổn hà hổn hển, còn sát thủ đế cảnh máu ướt đẫm vạt áo trước ngực, sắc mặt trắng bệch.
Khi y nhìn thấy Độc Cô Bại Thiên quay lại, cất tiếng cười thảm: “Không ngờ hôm nay ta thực sự phải chết. Nhưng mà các ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đâu, Sát Thần lúc nào cũng có thể tỉnh giấc, các ngươi sẽ không thoát khỏi cái chết”.
Đây là lần thứ hai Độc Cô Bại Thiên nghe thấy sát thủ nhắc đến hai chữ Sát Thần. Lần thứ nhất tại Trường Sinh cốc, tên đầu mục sát thủ cũng đã từng nhắc qua, hôm nay lại nghe thấy ở đây, không khỏi động tâm, xem ra thực sự có một thứ gọi là Sát Thần.
Hắn không nhịn được buột miệng hỏi: “Sát Thần là kẻ nào?”.
“Ha ha, Sát Thần là thần thoại của giới sát thủ, y sắp xuất hiện trên thế giới này, bời vì y đã trở lại”.
Thủy Thiên Ngân hỏi: “Y ở đâu?”.
Sát thủ đế cảnh ôm ngực, thổ ra một bụm máu tươi nói: “Các ngươi thực sự muốn biết ư?”.
“Đương nhiên”.
“Được, nếu như các ngươi không sợ chết, ta sẽ đưa các ngươi đi tìm y”.
Độc Cô Bại Thiên nhìn Thủy Thiên Ngân một cái, tu vi đạt đến cảnh giới của bọn họ sớm đã không biết cái gì gọi là sợ hãi rồi. Hai cao thủ đế cảnh tuyệt đỉnh liên thủ, thiên hạ này không kẻ nào có thể ngăn cản được bọn họ.
Khi hai người cùng gật đầu, Độc Cô Bại Thiên nói: “Được, ngươi dẫn đường đi”.
Lúc này, Thủy Tinh cùng Hoa Vân Tiên đã tiêu diệt xong các sát thủ trong sơn trang, dân theo thủ hạ ra tiền viện hội họp với hai người.
Hai hai nàng biết được tình hình, liền không tán thành việc đi theo sát thủ đế cảnh tìm gặp kẻ gọi là Sát Thần, nhưng không ngăn cản được hai vũ đế một già một trẻ này.
Độc Cô Bại Thiên điểm vào Khí Hải huyệt của lão sát thủ, triệt để phế đi công lực của y. Chớp mắt, sát thủ như già đi mấy chục tuổi, chở thành già lão ốm yếu, da dẻ nhăn nheo, hai mắt lờ đờ, thất thần.
Trong mắt lão sát thủ lóe lên một tia âm độc, tức gianạ nói: “Các ngươi….ha ha, các ngươi không tránh khỏi cái chết đâu, còn dám theo ta không?”.
Thủy Thiên Ngân đáp: “ít nói lời thừa đi, đi thôi”.
Ánh trăng mờ ảo, gió lạnh từng cơn, một đoàn người bước theo sát thủ đế cảnh xuyên qua sơn trang, tiến về phía hậu sơn.
Cách tòa tiểu sơn hơn trăm trượng, Độc Cô Bại Thiên cùng Thủy Thiên Ngân đều cảm thấy bất an, trong lòng hồi hộp, cảm giác như có một cỗ lực lượng đáng sợ ẩn tàng gần đó.
Hai người quay sang nhìn nhau, biến sắc kinh hoàng hô lên: “Thánh cấp cao thủ”.
Hai người rút cục cũng hiểu, vì sao sát thủ đế cảnh dám lớn tiếng nói bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn, bởi vì không ngờ ở đây, ẩn tàng một vị thánh cấp cao thủ.