Khí tức hùng hậu tường hòa từ phía tây truyền lại, quần hùng thụ thương trong cốc lập tức cảm giác vết thương giảm hẳn đau đớn, tựa như được tắm gió xuân.
Một trung niên nam tử anh tuấn từ ngoài Trường Sinh cốc bay vào, toàn thân phát ra quang mang nhu hòa, như tiên nhân hạ phàm. Trung niên dừng cách Độc Cô Bại Thiên mười trượng: “Ngươi đợi ta?”
“Đúng là lão bất tử ngươi, không phải đến vì ta ư, đến rồi sao không hiện thân?” Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nhìn tuyệt thế cao thủ mới xuất hiện?
“Không lâu trước đây ta cảm ứng được nơi này có một cường giả, cho rằng cố nhân xuất thế, không ngờ lại gặp kẻ xá thân thành ma.” Trung niên nhìn khắp cảnh tượng thê thảm, giọng trở lên lạnh: “Đều do ngươi giết?”
“Không sai, đều do ta giết.”
“Vì sao ngươi làm như vậy? Lẽ nào không biết rằng người thường và thánh cảnh cao thủ cách nhau rất xa mà đành lòng hạ thủ? Ma chung quy vẫn là ma, hôm nay ta phải đòi công đạo cho những người đã chết.”
Chúng nhân trong cốc nghe rõ đoạn đối thoại, lập tức hoan hô.
“Trời còn giúp chính đạo võ lâm, thánh giả đã ra mặt, Bất tử chi ma sẽ chịu phép.”
“Thánh cảnh cao thủ!”
“Tuyệt thế cường giả!”
……
Có người bật khóc vì vui mừng, thấy được ánh sáng thắng lợi trong lúc tuyệt vọng, nhất thời không thể thích ứng kịp, tiếng hoan hô vọng mãi.
Hôm nay tuyệt đối không phải ngày bình thường với cả võ lâm Thiên Vũ đại lục, đầu tiên là Độc Cô Bại Thiên xá thân thành ma đạt mức thánh cảnh nhanh chóng, tiến hành đại đồ sát thảm tuyệt, rồi lại xuất hiện một thánh cấp cao thủ trong truyền thuyết.
Hai việc này báo hiệu Thiên Vũ đại lục bình tĩnh nhiều năm sẽ bước vào giai đoạn hỗn loạn.
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: “Ta đợi câu này của ngươi, để lão tử thấy thánh cấp cao thủ có gì đặc sắc?”
“Theo ta.” Vị thánh cấp cao thủ lướt về bình nguyên cách đó không xa.
Độc Cô Bại Thiên bám theo.
Người võ lâm trong cốc đều ngẩn ra, ngự không phi hành với họ là thuật của thần tiên, hồi lâu sau chúng nhân mới phản ứng, đuổi theo hướng hai người vừa đi.
Trên đỉnh núi cách bên ngoài Trường Sinh cốc không xa có một vùng bình nguyên.
Độc Cô Bại Thiên và địch thủ đứng trên không nhìn nhau, từ đầu tới giờ hai người không nói nhiều, tựa hồ chỉ muốn đại chiến luôn.
Quần hùng võ lâm đứng cách ngàn thước, ai nấy đều tỏ vẻ khẩn trương.
Uy thế kinh hồn từ khoảng giữa Độc Cô Bại Thiên và thánh cấp cao thủ tỏa ra, khí thế như biển lớn dâng tràn, tràn về phía quần hùng.
Đối diện với khí tức hủy thiên diệt địa, chúng nhân đều bất lực, ai nấy run rẩy, chỉ muốn lễ bái hai người.
Đó là phong tư vô địch của tuyệt đại cao thủ, chỉ đứng gần một chút là ai nấy đều bất giác thần phục.
Độc Cô Bại Thiên như cầu vồng lao vào thánh cấp cao thủ, tay phát ra thiên kiếm cương dài mấy trượng, quang mang chói lòa, đoạt hết thần chí người ta. Cương khí rít lên xoàn xoạt, như muốn xé toạc hư không, thoáng sau đến ngay trước mắt thánh cấp cao thủ.
Tiên thiên kiếm cương tím sẫm hùng hậu va vào mình thánh cấp cao thủ, phá tan thành bốn năm mảnh.
Quần hùng cả kinh thất sắc, buột miệng hô lên kinh hãi.
Độc Cô Bại Thiên thầm than: “Không ổn.”
Hắn phát giác thân thể đó chỉ là tàn ảnh của đối phương, bản thân trung niên đã đến sau lưng hắn. Hắn không quay lại, tung ngược một quyền rồi lướt tới.
“Ầm.”
Quyền chưởng va nhau phát ra quang mang sáng chói, dao động năng lượng lan tràn, quần hùng ngoài xa đều loạng choạng lui lại.
Độc Cô Bại Thiên lao tới mấy trăm trượng mới dừng lại, há miệng phun ra một ngụm máu. Vừa va chạm hắn đã thiệt thòi, chỉ bởi chưa từng kinh qua đại chiến hủy thiên diệt địa giữa các thánh cấp cao thủ với nhau nên thiếu kinh nghiệm chiến đấu ngự không phi hành.
Quần hùng thấy hắn phun máu, liền hoan hô không ngớt.
Hắn lau máu trên miệng: “Mẹ nó chứ, lão tử không phát uy, các ngươi sẽ coi thường ta là con mèo bệnh.” Thân hình lại di động, lập tức đến cách thánh cấp cao thủ mười trượng, đồng thời trong tay phát ra quang kiếm mười mấy trượng, theo thế Thái Sơn áp đỉnh bổ xuống đầu đối phương.
Thánh cấp cao thủ thân hình như thiểm điện, tan biến trước mắt quần hùng, nhưng lần này Độc Cô Bại Thiên nắm bắt được tung tích địch thủ, tử sắc quang kiếm chém ngang, đồng thời vung tả quyền chặn đường lùi.
Thánh cấp cao thủ tựa hồ không muốn tránh nữa, bổ ra bảy chưởng, quang kiếm nát tan, hóa thành điểm điểm quang hoa tan biến trên không, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Tiếp đó ông ta đón tả quyền của Độc Cô Bại Thiên, quần chưởng giao nhau, tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Độc Cô Bại Thiên đằng không, bổ thẳng vào đầu thánh cấp cao thủ, cương khí mãnh liệt như nộ hải cuồng đào tràn tới.
“Ầm.”
Thánh cấp cao thủ tránh đi, cương khí giáng vào mặt đất, lập tức đất đai run lên, xuất hiện một miệng hố lớn trên bình nguyên. Mười mấy vết nứt khổng lồ lan ra xa.
Quần hùng ngẩn ngơ, trận giao phong hủy thiên diệt địa này khiến họ chấn động sâu sắc, thậm chí sợ hãi tận đáy lòng. Họ không ngờ một người với tấm thân huyết nhục làm cách nào gây ra lực phá hoại kinh thiên động địa như thế.
Khoáng thế đại chiến trên không vẫn tiếp tục, hai thân ảnh như thiểm điện di động cực nhanh, cương khí kinh nhân giao nhau, thỉnh thoảng kiếm cương lại giáng xuống, tạo thành phá hoại kinh hồn với bình nguyên.
Dưới đất bụi mịt trời, trên không kiếm cương rực rỡ, thánh cấp đại chiến xứng danh đệ nhất từ thời Thiên Vũ đại lục loạn động bắt đầu đi đến hồi khốc liệt. Hai tuyệt thế cao thủ thi triển tuyệt học, kì chiêu quái thức cùng xuất ra liên miên.
Độc Cô Bại Thiên chập hai tay, phát ra quang nhận gào rú hướng vào thánh cấp cao thủ. Ông ta biến sắc, vội tránh đi, quang nhận chém vào đỉnh núi cạnh đó.
Ngoài xa vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, khói sương mù mịt, cát bụi đầy trời, đỉnh núi tan tành.
Quần hùng lẩm bẩm: “Thật ra là sức mạnh kiểu gì? Lẽ nào thời đại thần ma sắp đến? Võ nhân tầm thương nên rút chân khỏi võ lâm.”
“Lão hủ có may mắn được thấy trận kinh thế đại chiến thế này, không uổng kiếp sống.”
“Người võ lâm nên đi đâu về đâu đây!”
Chúng nhân nghị luận nhi nhao, ai nấy tỏ vẻ không hiểu.
Lúc đó, thánh cấp cao thủ nhân lúc Độc Cô Bại Thiên hao tận lực đạo, dùng thân pháp quỷ thần mạc trắc lao tới, đại lực kinh nhân xuất ra.
Tình huống nguy cấp cực độ, hắn muốn tránh cũng không kịp. Thánh cấp cao thủ nở nụ cười thắng lợi, màn sáng chụp xuống Độc Cô Bại Thiên.
Đột nhiên Độc Cô Bại Thiên ngửa mặt hú vang, hai tay rực quang mang, hóa thành hai thanh đoản kiếm sắc bén. Tuyệt thế thần kiếm rạch tan màn sáng, đâm vào ngực thánh cấp cao thủ.
Thánh cấp cao thủ như thấy quỷ, sắc mặt biến hẳn, loạng choạng lùi lại. Dù vậy vẫn bị Độc Cô Bại Thiên chém đứt một lọn tóc.
Thánh cấp cao thủ lùi xa trăm trượng mới dừng lại, tỏ ra ngưng trọng nhìn hắn chằm chằm: “Kinh Thiên thần quyết! Đúng là Kinh Thiên thần quyết lấy thân ngưng kiếm. Sao có thể, ta hoa mắt rồi.”
Đang lúc ông ta kinh ngạc, Độc Cô Bại Thiên lại lao tới, thân kiếm từ tay hắn trải ra, kiếm cương bổ mạnh. Dù ông ta tránh thoát nhưng vẫn bị cương phong quất trúng, phun máu dầm dề.
“Hắc hắc……” Độc Cô Bại Thiên cười lạnh, tung chân đá ra.
Trong phút giây sinh tử, thánh cấp cao thủ tránh được làn cương khí mãnh liệt nhưng toát mồ hôi lạnh đầy mình, lại lùi thêm trăm trượng: “Đợi một chút, ta có điều muốn hỏi.”
Độc Cô Bại Thiên đứng trên không, lạnh lùng nhìn đối thủ: “Nói.”
“Ngươi thật sự biết Kinh Thiên thần quyết?” Rồi nhìn hắn với vẻ khẩn trương.
“Thần quyết thì không dám, Kinh Thiên quyết còn được.”
“Chuyện…chuyện này là thế nào?” Thánh cấp cao thủ tỏ vẻ không tin nổi, “ngươi học bằng cách nào?”
“Ngươi quản chuyện đó làm gì?”
“Được, ngươi không muốn nói cũng được, chúng ta không cần đấu tiếp nữa.”
“Hắc hắc, ngươi nói không đánh là không luôn sao?” Độc Cô Bại Thiên cười lạnh.
“Chúng ta vốn không cần giao đấu làm gì, nếu tiếp tục thì dao động năng lượng nhất định sẽ khiến những nhân vật phiền phức đang ngủ say tỉnh dậy, trận đại chiến không tiền tuyệt hậu sẽ khơi mào.”
“Đại chiến bùng nổ không liên can đến ta, ta thích thiên hạ đại loạn. Các chính đạo nhân sĩ không phải thích truy sát người khác sao, có đại chiến cứ để các ngươi đánh, ha ha…”
Thánh cấp cao thủ tỏ vẻ trầm trọng, bí mật truyền âm: “Trận đại chiến này mọi tuyệt đỉnh cao thủ của Thiên Vũ đại lục đều không thể đứng ngoài, là chiến trường cần đạo ma liên hợp, không thánh cấp cao thủ nào tránh được, là trách nhiệm và nghĩa vụ chung.”
“Ngươi muốn nói Bất tử chi ma bị người thiên hạ truy sát sẽ liên hợp với các ngươi?”
“Không sai, ngươi cần tham gia. Bất quá hiện tại ngươi chưa đủ để xưng là Bất tử chi ma, chỉ là kẻ xá thân thành ma, nếu thật sự thành tựu Bất tử ma thân, ngươi sẽ là chủ lực trong trận chiến.”
“Ha ha…trò đùa, vì thế người thiên hạ truy sát ta, ta lại hợp tác với các ngươi? Vớ vẩn, lão tử tọa sơn quan hổ đấu, chẳng phải vui hơn ư?”
Thánh cấp cao thủ tiếp tục truyền âm: “Ta vừa biết những tao ngộ của ngươi qua lời nghị luận dưới kia, ngươi bị như thế này đều do địch nhân chúng của chúng ta.”
“Ngươi nói gì?”
“Lịch sử nằm trong tay kẻ thống trị, mấy lần đại chiến chúng ta đều bại nên diện mạo lịch sử cũng biến đổi. Ta nói Bất tử chi ma là chủ lực phe chúng ta, chúng tất hận ngươi, nên khiến người thành xấu xa trong dòng lịch sử, khiến những anh tài thành tựu Bất tử ma thân bị người võ lâm vốn nằm trong tay người ta truy sát. Ngươi là kẻ bất hạnh, bị kẻ khác vu hãm, nhưng tất cả đều do địch nhân chung của chúng ta dàn xếp.”
“Hắc hắc, đúng là nói còn hay hơn hát.”
“Tin hay không tùy ngươi, nhưng ta nhắc ngươi rằng năm năm nữa sẽ có đại chiến, ngươi từng xá thân thành ma, chúng tất sẽ tìm đến, lúc đó ngươi muốn giữ mình cũng không được.” Thánh cấp cao thủ nhìn hắn: “Ta biết lòng ngươi đầy oán hận, bất quá ngươi nên nghĩ đi, tất cả đều do chúng, nhưng người võ lâm tầm thường này chỉ là công cụ bị lợi dụng, ngươi giết nhiều nữa cũng vô dụng, họ sẽ cho rằng ngươi là ác ma, đồng thời thấy mình thành hiệp sĩ vệ đạo, chết cũng quang vinh. Như thế ngươi trừ được cục tức trong lòng ư? Chỉ có đánh bại nguyên hung mới mang lại cho ngươi trong sạch, khiến chân tướng rõ ràng.”
Độc Cô Bại Thiên đáp: “Ngươi đúng là lắm chuyện.”
Thánh cấp cao thủ thấy vẻ mặt hắn không lạnh lùng như trước nữa, nói tiếp: “Ma và đạo vốn bất lưỡng lập, nhưng đến thánh cấp cảnh giới, quan niệm đó nhạt lắm. Đạo là gì? Ma là gì? Không có giới hạn xác định, cả hai đều theo đuổi chí lý trong trời đất, mong có ngày siêu thoát sinh tử, sánh cùng nhật nguyệt, thọ ngang trời đất. Ngươi tuy tập ma công nhưng thứ theo đuổi sau cùng cũng giống ta, nên chúng ta chính là minh hữu.”
“Hắc hắc, đúng là buồn cười, lúc gặp ta ngươi còn nói rằng “Ma Chung Quy Vẫn Là Ma!” hiện tại lại giảng giải đạo lý ma đạo đồng quy, không thấy mâu thuẫn sao?”
Thánh cấp cao thủ đỏ mặt: “Ban nãy tâm cảnh của ta sa vào hạ thừa, ngươi nên biết dù là thánh cấp cao thủ cùng từ người võ lâm tu thành qua từng bước, dù sau cùng nhận rõ bản chất ma và đạo nhưng chân lý cốt tử vẫn còn chút gợn, có lúc khó tránh. Nói nhiều như vậy, ta chỉ muốn ngươi hiểu rằng, nên đối phó địch nhân chân chính, ta sẽ giúp ngươi thay đổi hoàn cảnh hiện tại. Với thân phận của ta mà đứng ra ngăn cản những kẻ truy sát ngươi, tin rằng họ sẽ phải cân nhắc.”
“Vì sao chỉ một Bất tử chi ma lại khiến chân tướng của lịch sử thay đổi?”
“Vì khiến chúng hoảng sợ.”
“Nói lâu như vậy thật ra chúng là thần thánh phương nào?”
“Khi ngươi đạt đến thánh cấp cảnh giới chân chính sẽ hiểu.”
Thấy ánh mắt Độc Cô Bại Thiên lạnh lẽo, thánh cấp cao thủ thở dài: “Được rồi, cho ngươi biết một chút chân tướng, không hiểu từ niên đại nào, vì nguyên nhân gì mà trận chiến nổ ra, cách một khoảng thời gian song phương lại khai chiến, có thắng có bại. Nhưng mấy lần gần đây chúng ta đều thất lợi, trận chiến bốn ngàn năm trước thảm liệt hơn hết, buộc mọi võ thánh phải ẩn cư chữa thương, phe chúng ta không ngóc dậy nổi. Bốn ngàn năm nay tuy không có đại chiến, nhưng chiến đấu ngầm lại không ngừng…”