Bất Tử Bất Diệt

Chương 3: Q.8 - Chương 3: Vạn Sự Cụ Bị.




Độc Cô Bại Thiên nói: “Trời, lão già, lão nhân gia người không phải là tàn nhẫn như thế chứ? Ngài xuất thân từ đâu chứ? Không phải là từ thánh địa sao? Sao mà ta lại cảm thấy một đại ca xã hội đen đang đứng trước mặt ta vậy?”.

Thủy Thiên Ngân gằn giọng nói: “Tiểu tử, ta mà thấy Tinh nhi bị một chút ủy khuất nào, ta sẽ một mất một còn với ngươi”.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Thủy Tinh chiếu lệ đến chỗ Độc Cô Bại Thiên nghe tin tức tình báo của tổ chức sát thủ đệ nhị, vừa mới tiến vào khách sạn, nàng đã cảm thấy khí tức quen thuộc.

Nàng rảo bước tiến vào, vừa mở cửa đã thấy Thủy Thiên Ngân lắc lư mái tóc bạc ra đón.

“Tinh nhi, khổ thân con, gia gia đến muộn mất. Không sao, Tinh nhi của chúng ta xinh đẹp như thế này, lo gì không lấy được chồng. Lại đây, nói cho gia gia nghe, tên khốn này khi phụ con như thế nào, gia gia lột da hắn, rút gân hắn, giúp con hả giận”.

Thủy Tinh lập tức đỏ bừng cả mặt nói: “Gia gia nói gì kì vậy. Sao người lại nói như vậy, con với hắn chẳng có quan hệ gì”.

Độc Cô Bại Thiên cười hì hì từ bên cạnh bước ra: “Tinh nhi, sao giờ nàng mới đến, gia gia của nàng biết được nàng ở cùng ta, sắp ăn tươi nuốt sống ta rồi đây này”.

“Ai thèm ở cùng với ngươi, không được nói bậy. Gia gia đừng nghe hắn nói bậy, không có chuyện đó đâu”.

Thủy Thiên Ngân nghi ngờ nhìn hai người, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

Độc Cô Bại Thiên cười nói: “Tinh nhi đừng có giận dỗi thế, không phải là nàng nói muốn giới thiệu ta với gia gia của nàng sao, à, ta thật là ngốc, ta sớm phải gọi người là gia gia mới đúng”. Hắn quay người nói với Thủy Thiên Ngân: “Lão đầu, ta xin lỗi, vừa rồi vội quá ta quên mất. Từ giờ trở đi, ta và Tinh nhi cùng gọi ngài là gia gia, gia gia, mời người ngồi”.

Thủy Thiên Ngân tức giận vung chưởng lên, nhưng cuối cùng không phát ra, một lúc sau lão mới nói: “Hừm, suýt chút nữa bị tiểu tử nhà ngươi lừa mất, cháu gái ta, ta còn không hiểu sao, trước giờ chưa bao giờ nó nói dối ta. Tên tiểu tử nhà ngươi mà còn dám chiếm tiện nghi của Tinh nhi, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi.”

Độc Cô Bại Thiên cười hăng hắc nói: “Lão nhân gia đến thật là đúng lúc, không phải là người muốn chia rẽ tình cảm chúng ta đấy chứ? Chuyện của bọn trẻ chúng ta, lão nhân gia người can thiệp vào làm gì? Ai, một đôi uyên ương đáng thương, bị một lão già phong kiến chia rẽ”.

Thủy Tinh giận dữ cấu vào tay Độc Cô Bại Thiên một cái: “Không cho ngươi nói bừa nữa”.

Thủy Thiên Ngân nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: “Không phải Tinh nhi thực sự thích tên tiểu tử khốn kiếp này đấy chứ? Làm sao có thể như thế? Nhưng thực sự là không ổn, à, ta phải đem nó đi ngay với được”.

Lão đẩy Độc Cô Bại Thiên sang một bên, nắm lấy tay Thủy Tinh: “Đi, về với gia gia, tránh xa tên tiểu tử khốn kiếp này ra, con không sợ tên khốn này có ý đồ đen tối với con hay sao?”.

Dứt lời lão kéo Thủy Tinh bước ra ngoài.

Độc Cô Bại Thiên nói với Thủy Tinh: “Hãy nói với gia gia của cô chuyện về tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ, sáng mai quay lại đây nghiên cứu đối sách. Hiện giờ chúng ta đã có đủ lực lượng, ta cũng đã tra ra được cứ điểm bí mật của tổ chức đó”.

Thủy Tinh gật đầu, cùng Thủy Thiên Ngân đi ra.

Hôm sau, trời vừa sáng, Thủy Thiên Ngân đã đến bên ngoài phòng của Độc Cô Bại Thiên.

“Độc Cô tiểu tử dậy mau”.

Độc Cô Bại Thiên đau khổ than trời, miễn cưỡng chui từ trong chăn ấm ra.

“Lão đầu ngươi thật là quá đáng, trời còn chưa sáng đã tới đây om sòm, còn để cho người khác ngủ không hả?”.

Thủy Thiên Ngân không đợi mời, tự động tiến vào, ngồi xuống ghế nói: “Tuổi trẻ không nên quá lười biếng. Ta tuổi cao thế mà đã dậy rồi, nói gì đến bọn thanh niên nhà ngươi”.

Độc Cô Bại Thiên nói: “Lão nhân gia ngài không phải là phải vội rời đi sao? Sao còn vẫn chưa đi, nếu không đi, lúc nào ta cũng có thể trở thành cháu rể của ngài”.

“Hừm.”

Lão già hừ lên một tiếng rồi nói: “Ngươi tốt nhất đừng có tưởng bở, cháu gái bảo bối của ta làm sao có thể gả cho tên tiểu tử hỗn láo như ngươi được. Ta chưa đi bởi vì nghe được chuyện của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, muốn tìm ngươi thương lượng, làm sao có thể tiêu diệt cái ung nhọt này”.

Độc Cô Bại Thiên dậy rửa ráy một chút, rồi ngồi xuống nói: “Kì thực cũng chẳng có gì để thương lượng, lão nhân gia ngài dẫn đầu đồ tử đồ tôn ở Tân Minh đế đô cùng ta đánh vào là được, tất nhiên là thâu tập, đối phó với tổ chức sát thủ này thì không cần phải nói đến cái gì gọi là giang hồ đạo nghĩa”.

Thủy Thiên Ngân nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, bằng vào hai chúng ta, thiên hạ còn có ai có thể ngăn trở được, lần này nhất định phải tiêu diệt triệt để tổ chức tà ác này. Nhưng mà tốt nhất là tiểu tử nhà ngươi phải để cho chúng ta xuất đầu, ta không muốn để Thủy Tinh trai mang tiếng xấu”.

“Hừm, lão đầu ngươi thật là quá không trượng nghĩa, công lao lớn thế lẽ nào đều rơi hết vào tay Thủy Tinh cung các ngươi? Lần này đối với ta mà nói là một cơ hội tuyệt vời, ta còn muốn cho người thiên hạ một dịp kinh hỉ, ta muốn cho bọn chúng nhìn thấy Bất tử ma đế tiêu diệt các thế lực tà ác như thế nào, vì võ lâm cống hiến như thế nào?”.

“Được rồi, ngươi ít nằm mơ đi, mau nói lúc nào thì chúng ta sẽ động thủ”. Lão đầu nóng nảy nói.

Độc Cô Bại Thiên nghĩ ngợi một lúc: “Việc không thể chậm trễ, tối nay chúng ta động thủ được không, giết cho bọn chúng không kịp trở tay”.

“Được, ta cũng có ý đó”.

Tiếp đó, Độc Cô Bại Thiên nói cho lão già biết địa điểm bí mật của tổ chức sát thủ đó

“Lão nhân gia nhất định phải mang theo đồ tử đồ tôn của người, đến lúc đó không được để thoát một tên sát thủ nào, chúng ta phải vây gọn giết sạch”.

“Ha ha, yên tâm đi, tiểu tử, nhất định phải làm biến mất cái ung nhọt này”.

“Vậy được, mời lão nhân gia lại nhà, ta muốn ngủ tiếp”.

“Tên tiểu tử nhà ngươi thật là lười biếng, thật không hiểu một thân công lực của ngươi làm sao mà tu luyện được”. Thủy Thiên Ngân quay người rời đi.

Thủy Thiên Ngân vừa rời đi được một lúc, Độc Cô Bại Thiên hóa thành một làn khói bay ra khỏi khách sạn, thông qua đệ tử Ma giáo, hắn đã biết được nơi ở của Hoa Vân Tiên, liền bay thẳng về phía đó.

Cộc cộc.

Hắn gõ cửa

Bên trong truyền ra tiếng kêu thoảng thốt của Hoa Vân Tiên: “Ai?”.

“Lão bà, là ta”.

Hoa Vân Tiên vừa bị người ta đột ngột gọi dậy, đang vô cùng sợ hãi. Có người có thể vô thanh vô tức đến bên ngoài cửa, hiển nhiên công lực cao hơn nàng rất nhiều. Nhưng khi nghe thấy tiếng Độc Cô Bại Thiên, nàng tức giận nói: “Rút cục là tên hỗn láo nào, sớm thế đã gõ cửa”.

Độc Cô Bại Thiên vận công chấn gãy then cửa, đẩy cửa bước vào.

“A, tên khốn kiếp nhà ngươi sao lại dám vào, bước ra”. Hoa Vân Tiên mặc dù đã mặc áo ngủ, nhưng vẫn có cảm giác hai má đỏ bừng, không ngờ Độc Cô Bại Thiên lại phá cửa xông vào.

“Đã là phu thê rồi, vẫn còn xấu hổ thế, thật là…” hắn ngang nhiên ngồi bịch xuống ghế.

Hoa Vân Tiên tung chăn trùm lên đầu Độc Cô Bại Thiên, nhanh chóng mặc quần áo vào.

“Ài, thơm quá”. Tiếp đó hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Vân Tiên đang mặc đồ, nịnh nọt: “Lão bà có thân hình thật tuyệt, lại mặc đồ nam trang, nhìn có chút đầu Ngô mình Sở, nhưng mà tổng thể mà nói, vẫn đẹp”.

Nghe thấy hắn ngồi bình luận lung tung, Hoa Vân Tiên càng thêm đỏ mặt, tức giận nói: “Ta chưa từng thấy ai mặt dày như ngươi, đã vô sỉ lại còn vô lại, nói đi, tìm ta có chuyện gì?”,

Độc Cô Bại Thiên nghiêm túc nói: “Đệ tử Ma giáo đã phát hiện chỗ ở của thiên hạ đệ nhị tổ chức sát thủ, ta đến đây để thông báo với nàng, đêm nay ta dự định hành động. Hôm nay nàng tập hợp tất cả các đệ tử Vân Yên các tại Tân Minh đế đô, tối nay chuẩn bị xuất kích”.

Hoa Vân Tiên nhíu mày nói: “Không có đệ tử Vân Yên các tham gia không được hay sao?”.

“Đương nhiên, nàng nghĩ thiên hạ đệ nhị tổ chức sát thủ là đơn giản hay sao, muốn một mẻ lưới quét sạch bọn chúng, tốt nhất là phải chiếm ưu thế về lực lượng”.

“Được, để ta suy nghĩ một chút, trước buổi tối sẽ trả lời ngươi”.

“Được, ta đợi nàng”. Độc Cô Bại Thiên quay người rời đi.

Hoa Vân Tiên ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt mái tóc dài óng ả của mình, cuối cùng quyết định giúp Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên ở khách sạn phân phù đệ tử Ma giáo chuẩn bị chiến đấu, sau đó bắt đầu đả tọa điều tức, vận chuyển huyền công.

Trời dần tối, gió bắc gầm rít, trời lạnh thấu xương.

Độc Cô Bại Thiên cuối cùng cũng nhận được câu trả lời đồng ý của Hoa Vân Tiên.

Sau nửa đêm, ba nhóm lực lượng xuất hiện xung quanh một tòa sơn trang bên ngoài Tân Minh đế đô.

Khi Thủy Thiên Ngân, Thủy Tinh, Hoa Vân Tiên nhìn thấy nhau, đều ngẩn người ra, rồi tất cả cùng nhìn về phía Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên vội vàng xua tay nói: “Đừng nhìn ta, sự tình vừa có thay đổi, do đó ta tìm thêm một nguồn hỗ trợ nữa”.

Không biết là hắn nói với Thủy Thiên Ngân và Thủy Tinh, hay là nói với Hoa Vân Tiên, ba người đều hừ một tiếng.

Ba người đều là người quen, đã từng gặp trước đây. Hoa Vân Tiên lập tức thi lễ với Thủy Thiên Ngân, sau đó kéo Thủy Tinh sang một bên trò chuyện. Hiển nhiên Thủy Tinh sớm đã biết chuyện nàng cải nam trang.

Thủy Thiên Ngân sầm mặt nói: “Tiểu tử, không ngờ ngươi còn gọi thêm người, không ngờ lại lôi kéo được nhân mã của hai trong năm thánh địa, hừm, còn những kẻ đang ẩn nấp kia là thần thánh phương nào?”.

Độc Cô Bại Thiên không dám nói là người của Ma giáo, đành nói: “Bọn họ là nhân mã của Độc Cô gia, làm sao, lão đầu, ta đủ thành ý chưa, không giấu diếm chút nào”.

Thủy Thiên Ngân hừ lạnh một tiếng

Ba đạo nhân mã bắt đầu bao vây sơn trang trước mặt, sát khí vô hình lan tỏa trong không trung.

Độc Cô Bại Thiên và Thủy Thiên Ngân chia hai hướng từ trước và sau tiến vào bên trong, Hoa Vân Tiên, Thủy Tinh cùng các đàn chủ Ma giáo thống lĩnh cao thủ của mình lần lượt tiến vào theo.

Tổng đà của Thiên hạ đệ nhị tổ chức sát thủ dưới ánh sáng của trắng hắt trên nền tuyết, mang một màu trắng thê thảm, từ bên trong phát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo.

Cùng lúc, Độc Cô Bại Thiên và Thủy Thiên Ngân đồng thời cảm ứng được một cỗ khí tức cường giả, một cỗ thần thức đế cảnh từ trong trang viện hùng dũng lan tỏa, tiếp theo là một tiếng cười vang: “Quý khách đã đến cửa, cần gì phải dấu đầu hở đuôi, không sợ ảnh hưởng đến thân phận sao?”.

Lúc này tất cả sát thủ trong trang viện đều bị kinh động, tất cả các ngọn đèn đột ngột vụt tắt.

Độc Cô Bại Thiên vung tay ra hiệu cho mọi người phía sau tiếp tục theo kế hoạch tiến lên, rồi truyền tranh vào bên trong: “Bất tử ma đế Độc Cô Bại Thiên đến bái phỏng”. Âm thanh hùng hồn như sấm dậy, lan tỏa khắp trang viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.