CHỈ CÒN MẤY NGÀY NỮA là đến lễ Halloween. Tôi loay hoay chọn trang phục cho mình.
Haven sẽ làm ma cà rồng. Miles làm cướp biển.
Ban đầu, tôi đã rất ngạc nhiên khi cô Sabine nói sẽ không tự tổ chức tiệc mà nhờ đến dịch vụ. Tôi ngớ ra, tự hỏi sao phải nhờ đến dịch vụ trong khi cô cháu tôi may mắn lắm thì chỉ có tối đa năm người khách mà thôi?
Nhưng rõ ràng là cô Sabine được nhiều người mến mộ hơn tôi tưởng! Khi cô đưa ra một danh sách dài tới hai trang rưỡi, trong khi danh sách của tôi ngắn hơn nhiều, chỉ có hai người bạn của tôi và một vài người đi theo họ, tôi hiểu tại sao cô phải thuê người mới đủ sức tổ chức buổi tiệc này.
Các thứ đồ ăn thức uống trong bữa tiệc đã có người lo. Tôi nhờ Miles lo vụ âm thanh ánh sáng, nhờ Haven cung cấp thêm bánh nướng. Còn lại, Riley và tôi sẽ lo phần trang trí.
Cô Sabine đưa cho tôi một tập tài liệu tham khảo đủ các kiểu trang trí khác nhau, kèm theo một thẻ tín dụng với lời dặn: “Cứ dùng thoải mái”. Chúng tôi dành hai buổi chiều cuối cùng để biến căn nhà bình thường thành lâu đài ma quỷ rùng rợn. Thật vui! Nó giúp tôi nhớ lại lúc cả gia đình tôi trang trí nhà cửa trong dịp lễ Phục sinh, lễ Tạ ơn và Giáng sinh. Sự bận rộn cũng giúp hai chị em tôi bớt cãi nhau hơn.
“Chị, chị làm người cá đi!”, Riley nói. “Hay là làm một trong những đứa trẻ trong chương trình truyền hình thực tế Orange Country”.
“Này, đừng có nói với chị là em vẫn còn xem chương trình đó nghen?” Tôi vừa nói vừa chỉnh sửa lại cái mạng nhện giả trên tường.
“Đừng có la mắng em. Chương trình đó hay mà!” Con bé nhún vai.
“Em xem được chương trình đó à?”
Tôi quay lại, hỏi cho có hỏi, nhưng không hy vọng nhận được câu trả lời vì biết ít khi nào con bé chịu kể cho tôi nghe những chi tiết về cuộc sống sau cái chết.
Con bé chỉ cười. “Chị thật là cả tin, cái gì chị cũng tin!” Rồi nó lắc đầu, đưa tay vào thùng các-tông lấy ra dây đèn trang trí. “Muốn mua không?” Con bé vừa hỏi vừa tháo dây. “Cách chị phải leo lên leo xuống cái thang trông thật buồn cười. Em chỉ cần bay lên vèo một cái là xong!”
Tôi lắc đầu, không buồn tranh cãi. Đúng là bay lên thì có thể nhanh hơn, nhưng tôi vẫn muốn được sống một cuộc sống bình thường, của con người bình thường.
“Chị sẽ làm nhân vật nào?” Con bé vẫn gặng hỏi.
“Quên đi!” Tôi lẩm bẩm, gắn mạng nhện vào góc tường, rồi lại leo xuống thang để ngắm nhìn trở lại. “Nếu em có bí mật, thì cũng cho chị bí mật chứ!”
“Không công bằng!”
Con bé khoanh tay và trề môi theo kiểu làm nũng với bố. Nhưng cách này với tôi thì chẳng có chút tác dụng nào.
“Thoải mái đi bé con. Em sẽ biết trong buổi tiệc!” Tôi nói với con bé, nhặt bộ xương đen bóng bằng nhựa lên.
“Ý chị là em được mời hả?” Con bé tròn mắt thích thú, giọng gần như reo lên.
“Làm như chị có thể cản được em vậy?” Tôi cười, đặt bộ xương gần cửa ra vào để nó có thể thay lời chào đón tất cả những vị khách của chúng tôi.
“Bạn trai của chị có đến không?”
Tôi trợn mắt thở dài.
“Em biết mà, chị đâu có bạn trai!”
“Thôi nào, em đâu phải là con bé ngốc nghếch đâu mà tin điều ấy!” Riley cau có. “Em không thể kiên nhẫn chờ lâu hơn được nữa để gặp anh ta. À, đúng hơn là để thấy anh ta. Có vẻ như chị không muốn giới thiệu cho em. Thật bất lịch sự quá đi! Ghét chị quá...!”
“Ôi trời, em thôi đi được không? Anh ta không được mời, được chưa?” Tôi hét toáng lên, không nhận ra mình đã sập bẫy.
“Ha ha!”, con bé nhìn tôi, mắt mở to, mày nhướng cao, môi vểnh lên tỏ vẻ thích thú. “Em biết mà!”
Con bé cười, bỏ sợ dây đèn trang trí xuống và nhãy cẫng lên vui sướng, xoay tròn chỉ tay vào tôi. “Em biết mà, em biết mà, em biết mà! Chị có bạn trai rồi mà!”
Tôi nhắm mắt thở dài, tự trách mình sao lại rơi vào bẫy của con bé dễ dàng như thế.
“Em chả biết gì cả”.
Tôi trừng mắt và lắc đầu. “Anh ấy chưa bao giờ là bạn trai của chị. Anh ấy... anh ấy chỉ là một trong những người bạn mới của chị, người mà lúc đầu chị đã nghĩ rất dễ thương, nhưng sau đó thì chị nhận ra anh ta là tay đào hoa thứ thiệt. Anh ta... Ừm, chỉ cần nói là chuyện này đã qua rồi. Chị không còn nghĩ anh ta dễ mến nữa. Và có vẻ như không phải mình chị vướng vào trò chơi của anh ta, bởi vì Miles và Haven cũng đang bị vướng vào. Cũng thất tình và lúc được anh ta quan tâm, lúc bị anh ta lạnh nhạt. Vì thế em không nên nói chuyện đó nữa và trở lại làm việc đi, được không?"
Lúc ngừng lại, tôi biết mình nói có vẻ hơi quá. Nhưng đã lỡ lời rồi, không thể làm khác hơn, tôi chỉ có thể cố gắng làm lơ con bé đi trong khi nó bay lượn quanh phòng ca hát líu lo: “Vâng! Em đã biết rồi!”
Vào đêm Halloween, căn nhà trông thật lộng lẫy và kỳ ảo. Riley cùng tôi treo các mạng nhện giả ở tất cả các cửa sổ và góc nhà, dán cả mấy con nhện to đùng màu đen vào chính giữa mạng. Chúng tôi treo các con dơi bằng cao su đen trên trần, treo những cái tay, cái chân giả xấu xí đầy máu rải rác khắp nơi, và đặt quả cầu pha lê kế bên con quạ có cắm điện. Mắt nó sáng quắc, liên tục xoay tròn và hét toáng: “Các người sẽ hối tiếc! Quác quác! Các người sẽ hối tiếc!”
Chúng tôi mặc những bộ quần áo rách dính đầy “máu” giả cho các thây ma và đặt chúng ở những nơi kín đáo, bất ngờ nhất. Ngay cửa ra vào, còn có thêm một vạc dầu đang bốc hơi (thật ra chỉ có đá khô và nước), xung quanh là những bộ xương, xác người, mèo mun và chuột (vẫn là đồ giả, nhưng nhìn vẫn sởn gai ốc!). Những chiếc máng xối hình đầu thú, quan tài, nến đen và đầu lâu thì hầu như có khắp mọi nơi trong nhà. Chúng tôi cũng trang hoàng sân sau bằng đèn, những quả cầu và dây đèn chớp tắt. À vâng, còn phải kể đến chúng tôi đặt thần chết trên đám cỏ phía trước nữa chứ.
“Chị thấy em ra sao?”, Riley hỏi, cúi xuống ngắm hai con sò màu tím đang phủ trên ngực áo. Sau lưng con bé là cái đuôi cá màu xanh bằng kim loại.
“Giống như nhân vật yêu thích trong chương trình hoạt hình yêu thích của em”, tôi vừa nói vừa đánh phấn lên mặt mình cho tới khi trở nên thật nhợt nhạt, cố tìm cách thoát ra khỏi con bé để thay y phục và làm Riley phải ngạc nhiên.
“Em xem câu chị nói như là một lời khen!” Con bé cười.
“Chị cũng nghĩ vậy”. Tôi chải tóc ra phía sau, kẹp chặt sát đầu, chuẩn bị đội một mái tóc giả vàng hoe lên trên.
“Vậy chị sẽ làm nhân vật nào?”, đứa em gái nhìn tôi chằm chằm. “Chị nên nói cho em biết ngay đi bởi vì sự hồi hộp chờ đợi sẽ giết em chết mất!”
Con bé ôm bụng cười rõ to, mém tí nữa rơi ra khỏi giường.
Phớt lờ trò đùa, tôi quay sang con bé nghiêm túc. “Giúp chị một chuyện nhé? Xuống phòng dưới xem cô Sabine mặc gì, và nói cho chị biết nếu cô mang cái mũi cao su to với mụn cóc có lông ở cuối mũi. Chị đã nói với cô đó là trang phục của phù thủy nhưng cô cần phải xẻ cái rãnh chính giữa mũi. Những người bạn của cô sẽ rất bất ngờ!”
“Cô có bạn trai à?”, Riley hỏi một cách đầy ngạc nhiên.
“Đừng có làm ồn. Từ từ em sẽ biết. Nhưng nhớ là không làm bất cứ điều gì khiến cô sợ, biết chưa?” Tôi dặn với theo trong lúc con bé ra khỏi phòng. Cái đuôi cá vẫy vẫy sau lưng nó. Riley vẫn chọn cách đi xuyên qua cửa phòng ngủ đang đóng mà không thèm mở cửa. Tôi đã chứng kiến điều đó rất nhiều lần, nhưng vẫn không tài nào quen được.
Tôi đi thẳng đến phòng để quần áo và mở dây kéo cái túi tôi đã cố tình giấu phía trong, lấy ra chiếc áo đen tuyệt đẹp có đường viền cổ hình vuông, hai tay áo dài đúng ba phần tư cái áo, và thân áo ôm sát người sáng bóng, trông hệt như cái Marie Antoinette mặc lúc tham dự buổi dạ vũ có đeo mặt nạ.
Sau một hồi vất vả với dây kéo, tôi chỉnh lại mái tóc bạch kim giả cao ngất của mình, tô môi đỏ chót, phủ một lớp mỏng màu đen lên mắt, đeo tòng teng đôi bông tai kim cương giả.
Khi mặc xong trang phục, tôi đứng trước gương xoay vòng và mỉm cười. Đúng là trông rất tuyệt!
Vài phút sau, Riley quay trở lại.
Con bé lắc đầu lẩm bẩm: “Đã rõ! Lúc đầu cô mang cái mũi vào, rồi lấy ra, sau đó lại mang vào, rồi kiểm tra tổng thể, rồi lại lấy nó ra. Em phải kiên nhẫn lắm mới không chụp lấy cái mũi giả trên mặt cô và ném ra cửa sổ”.
Tôi điếng người, nín thở, hy vọng nó đã không làm chuyện dại dột như thế. Bởi vì với Riley, bạn sẽ không bao giờ biết nó dám làm những chuyện gì đâu.
Con bé buông mình xuống cái ghế của tôi và dùng chiếc đuôi màu xanh đẩy cái ghế đi xung quanh.
“May quá...”, con bé tiếp tục, “Cuối cùng em thấy cô để cái mũi lại ở trong phòng tắm, kế bên bồn nước. Sau đó có người chạy đến hỏi cô chỗ để mấy vật dụng. Cô liên tục khen chị đã trang trí nhà thật là tuyệt, rằng cô không ngờ chị làm một mình mà được như vậy! Chắc chị thích lắm hả? Giành hết công của em!”
Được một lúc, Riley ngừng xoay tròn và nhìn tôi hồi lâu dò xét. “Ô, Marie Antoinette! Đúng là em không thể đoán ra được!”
Tôi nháy mắt, phớt lờ con bé, liên tục nhìn vào gương để trang điểm và chỉnh sửa lại bộ tóc giả, hy vọng nó nằm ngay ngắn. Bất chợt, tôi bắt gặp Riley trong gương, trông con bé bất thường đến nỗi tôi phải ngừng lại và đi về phía em: “Này, bé con! Em có ổn không?”
Con bé nhắm mắt và cắn môi.
Rồi lắc đầu và thở dài: “Chị nhìn chúng ta xem! Chị cố ăn mặc để trở thành như nữ hoàng bi kịch tuổi teen, còn em thì làm mọi cách để được là một cô bé teen bình thường”.
Câu nói của Riley làm tôi nhói lòng.
Tôi với tay chạm vào đứa em. Nhưng những gì tôi có thể làm được chỉ là một động tác sờ soạng vào khoảng không mà thôi.
Tôi đã quá quen với sự hiện diện của con bé nên đôi lúc quên mất nó không thật sự ở đây, nó không còn là một phần của thế giới này, và nó sẽ không bao giờ lớn lên được nữa, không bao giờ có cơ hội để có tuổi mười ba.
Bất giác, tôi nhớ lại tất cả những lỗi lầm của mình, những điều mà tôi đã cãi cọ với em. “Riley, chị...”
Nhưng con bé khẽ cười, lắc đầu và vung mạnh cái đuôi xung quanh mình.
“Đừng lo cho em!”, nó trở lại với giọng cười nắc nẻ. “Đến giờ đón khách rồi!”
Haven đến với Evangeline, người bạn cùng cảnh ngộ mới quen trong câu lạc bộ gì đó liên quan đến ma cà rồng. Cô bạn này hôm nay cũng ăn mặc giống hệt ma cà rồng. Miles đi với Eric, đây là người bạn mà cậu ta biết từ lớp diễn xuất. Eric trông có vẻ rất dễ thương trong chiếc áo choàng không tay bằng vải satin màu đen và chiếc mặt nạ Zorro.
“Tớ không thể tin là cậu không mời Damen!” Haven vừa nói vừa lắc đầu.
Haven đã giận tôi cả tuần rồi kể từ khi cô ấy biết Damen không có tên trong danh sách khách mời.
Tôi trợn mắt, hít một hơi thật sâu, mệt mỏi để bảo vệ một điều hiển nhiên, mệt mỏi để nói lại lần nữa anh ta đã bỏ rơi chúng tôi, mệt mỏi vì cứ phải chứng kiến anh ta đùa giỡn với Stacia không chỉ ở bàn ăn trưa mà còn ở bàn học của cô ấy nữa. Lấy ra những nụ hồng từ mọi nơi trên cơ thể cô ấy. Còn tác phẩm mỹ thuật của anh ta, Người Phụ Nữ Tóc Vàng cũng giống Stacia một cách đáng ngờ.
Anh ta đã không nói chuyện với tôi cả hai tuần nay rồi. Tôi không thể cứ mãi tưởng tượng và đuổi theo những bông hoa tulip đỏ hay mơ mộng tới ánh nhìn thân mật của anh ta dành cho tôi trước đó.
“Nếu có mời, cũng không chắc anh ta đến đây đâu!”
Cuối cùng tôi nói, hy vọng Haven không chú ý cái giọng tổn thương với đầy vẻ bị phản bội của tôi. “Tớ chắc là anh ta đang ở đâu đó với Stacia, hay là với cô nàng tóc đỏ, hay...”, tôi lắc đầu không muốn tiếp tục nữa.
“Hả? Cậu nói gì? Tóc đỏ? Ở đây cũng có tóc đỏ?”, Haven liếc nhìn tôi.
Tôi nhún vai.
Sự thật là anh ta có thể đi với bất kỳ cô gái nào, làm sao mà tôi biết được. Tất cả những điều tôi biết là anh ta không có ở đây với tôi.
“Một hôm nào đó, cậu phải gặp anh ta!” Haven quay sang Evangeline. “Anh ta thật là tuyệt. Quyến rũ như ngôi sao điện ảnh, cuốn hút như ông vua nhạc rock, giống như một người trong mộng, không tồn tại ở đời thực vậy!”
Tôi thấy Haven thở dài.
Evangeline nhướng mày. “Nghe có vẻ như anh ta là người ở thế giới nào khác. Chẳng có ai hoàn hảo đến vậy trong cuộc đời này đâu!”
“Có, Damen đó!” Haven cau mày lần nữa, những ngón tay của cô đùa nghịch với băng vải nhung đen thắt khít quanh cổ. “Nhưng nếu cậu có vô tình gặp anh ta thì đừng có quên anh ta là của tớ”.
Tôi nhìn chằm chằm Evangeline, thấy vầng hào quang quanh cô bạn u ám, nhợt nhạt quá. Cô mang một đôi vớ dài màu đen kiểu lưới cá. Quần soọc đen ngắn ngủn. Áo thun ngắn tay. Và trông cung cách thì cũng biết rằng cô ta không có ý định giữ những lời hứa như vậy với Haven chút nào.
“Tớ có thể cho cậu mượn răng nanh và máu giả trên cổ để cậu làm ma cà rồng luôn nhé?” Haven đề nghị. Tôi đọc thấy suy nghĩ của cô ấy cứ nhảy qua nhảy lại, thay đổi liên tục, giữa một bên coi tôi là bạn, còn một bên thì giận và ganh với tôi như một kẻ thù.
Tôi khẽ lắc đầu, hướng họ vào một chỗ khác trong phòng, với hy vọng cả nhóm sẽ bàn bạc một đề tài khác và quên Damen đi.
Cô Sabine đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè của cô. Haven và Evangeline pha rượu để uống, Miles và Eric khiêu vũ, trong khi Riley chơi với cái đuôi roi da của Eric, nhún nhảy làm mớ tóc ngang trán lòa xòa ra, rồi nhìn xung quanh xem có ai chú ý đến mình không. Khi tôi định ra dấu cho con bé đừng làm vậy nữa thì chuông cửa reo. Chúng tôi cùng nhau hối hả chạy ra.
Mặc dù tôi thắng đứa em gái khi chạm đến cửa trước, nhưng bao nhiêu cảm giác hả hê của tôi lập tức tan biến khi sững sờ nhận ra Damen đang đứng đó. Một tay là bó hoa, tay kia là cái mũ vàng, với mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, bộ đồ đen bóng mượt thường ngày được thay bằng áo sơ mi trắng có nếp trông rất sành điệu. Áo khoác có hàng nút màu vàng, quần ống túm bó sát. Đôi giày đen mũi nhọn thì bóng lộn. Tôi mất vài giây định thần và bối rối nhận ra nhân vật anh ta hóa trang. Điều đó làm tim tôi đập liên hồi.
“Count Fersen!” Tôi lắp bắp, không làm chủ được lời nói.
Nhân vật anh hóa trang là nhân vật “đi đôi” với nhân vật tôi đang hóa trang.
“Marie”, anh ta cười rạng rỡ.
“Nhưng... Buổi tiệc bí mật... Và anh đâu có được mời!” Tôi nhìn quanh quất, tìm xem ai đi cùng anh. Stacia? Cô nàng tóc đỏ kiêu kỳ? Hay một ai đó? Chắc chắn rằng anh ta không thể đến đây vì tôi. nhưng anh ta chỉ cười và đưa cho tôi bó hoa. “Vậy ra... đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đầy may mắn!”
Tôi nuốt khan nước bọt một cách khó khăn và quay gót, dẫn anh ta vào, qua phòng khách, phòng ăn, phòng tiệc. Hai mà tôi ửng hồng bởi vì tim tôi đập quá mạnh và quá nhanh đến nỗi tôi sợ nó rơi ra khỏi lồng ngực mất.
Trong thâm tâm, tôi tự hỏi không biết sao chuyện này lại xảy ra. Tại sao anh có mặt tại buổi tiệc của tôi, ăn mặc như một nửa hoàn hảo của tôi?
“Ôi, trời đất ơi! Damen đây rồi!”
Haven kêu ré lên, giơ tay lên vẫy vẫy, mặt sáng bừng gương mặt ma cà rồng được đánh phấn dày, có răng nanh còn dính những giọt máu bỗng trở nên rạng rỡ và tươi roi rói. Nhưng khi cô bạn thấy bộ đồ của anh ta chính là nhân vật Count Axel Fersel – người yêu công khai của Marie Antoinette, gương mặt cô ấy tối mờ lại và quay sang tôi với ánh nhìn trừng trừng kết tội.
“Hai người sắp xếp chuyện này từ hồi nào vậy?”, Haven bước đến bên chúng tôi, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng bình thản, nhưng không giấu được vẻ bực tức.
“Không! Tớ đâu có sắp xếp!” Tôi hy vọng Haven tin, nhưng cũng đồng thời biết rằng cô ta không thể nào tin được. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thế này, tôi còn không tin được chính mình huống hồ gì người khác.
“Hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên may mắn!” Damen nói, thoải mái vòng tay choàng quanh thắt lưng tôi. Dù anh chỉ làm như thế trong vài giây ngắn ngủi, nhưng nó cũng đủ để làm toàn thân tôi run lên với cảm giác xao động đầy náo nức.
“Chắc anh là Damen rồi?” Evangeline nói, lượn lờ bên cạnh anh ta, mấy ngón tay sờ sờ lên các nếp gấp sang trọng trên áo. “Lúc nãy tôi nghĩ Haven quá lời khi khen ngợi và nhận xét về anh, nhưng rõ ràng là không phải vậy!”, cô ta cười. “Anh hóa trang làm nhân vật nào vậy?”
“Count Fersen”, Haven trả lời thay, giọng cộc cằn đầy cáu gắt, mắt liếc xéo tôi một phát.
“Ai cũng được!”, Evangeline nhún vai, lấy cái nón của anh đội lên đầu, nở một nụ cười quyến rũ trước khi tỉnh rụi chộp tay kéo anh đi.
Khi anh đi rồi, Haven quay sang tôi: “Tớ thật không thể tin cậu được nữa!” Gương mặt cô ta trông rất giận dữ, tay nắm chặt, nhưng điều đó cũng chưa thể hiện hết được những suy nghĩ kinh khủng đang quyện trong đầu cô bạn.
“Cậu biết tớ thích anh ấy đến cỡ nào. Tớ giãi bày tâm sự với cậu. Tớ tin cậu!”
“Haven, tớ thề, đó không phải là kế hoạch của tớ. Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ mà thôi. Tớ còn không biết anh ta đến đây để làm gì. Và cậu biết đó, tớ đâu có mời anh ta!” Tôi cố ra sức thanh minh, nhưng biết rằng chẳng có ích gì. Haven đã ghim trong đầu sẵn một định kiến với tôi rồi.
“Và tớ không biết cậu có để ý không, nhưng người bạn thân của cậu, Evangeline đang quyến rũ anh ta ở đằng kia kìa!”
Haven liếc xung quanh phòng rồi quay sang tôi, nhún vai: “Cô ta làm như vậy với tất cả mọi người. Cô ta không thể là mối đe dọa. Không giống như cậu!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ kiên nhẫn và cố nén cười vì Riley lúc này đang đứng bên cạnh cô ta, bắt chước từng từ, từng cử chỉ của Haven, ra điệu bộ chế giễu.
“Nghe này...”, cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Tớ không thích anh ta! Phải làm sao để cậu tin đây? Nói đi tớ sẽ làm!”
Haven lắc đầu nhìn sang chỗ khác, hai vai buông thõng, suy nghĩ chuyển sang màu đen tối sẫm, thể hiện sự giận dữ trên chính thân thể mình.
“Khỏi cần!”, cô thở dài, chớp mắt liên hồi cố ngăn những giọt nước mắt đang chực chờ trào ra. “Cậu đừng nói nữa. Nếu anh ta thích cậu... Nếu anh ta thích cậu thì tớ cũng đâu có làm gì được... Ý tớ đó không phải lỗi của cậu. Cậu thông minh xinh đẹp nên tụi con trai thích cậu hơn tớ là đúng rồi. Đặc biệt những khi bọn họ thấy cậu lúc không trùm mũ áo choàng”. Tôi thấy Haven cố gượng cười, nhưng cô ấy không làm được.
“Cậu nói mà chẳng chịu căn cứ vào cái gì cả!”, tôi không biết mình đang cố thuyết phục chính mình. “Chỉ duy nhất một điều mà Damen và tớ cùng có, đó là gu phim ảnh và trang phục. Thế thôi, tớ thề đấy!”
Nhưng lúc này, Haven không chú tâm đến câu nói của tôi. Cô nhìn chằm chằm vào Evangeline phía bên kia phòng, người đang cầm cái roi da Zorro và cố tìm cách thích hợp để sử dụng nó. Sau đó, Haven quay sang tôi: “Giúp tớ cái này với!”
Tôi gật đầu, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để kết thúc câu chuyện này.
“Cậu thật là biết bịa chuyện và biết cách thuyết phục tớ tin cậu quá đi đấy!”
Tôi nhìn Haven bước đi, sau đó quay sang Riley. Nó đang nhảy lên nhảy xuống, hét lên đầy phấn khích: “Ôi, đây là buổi tiệc tuyệt nhất của chị! Kịch tính! Hấp dẫn! Đầy ghen tuông! Em rất vui vì không bỏ lỡ nó!”
Khi tôi vừa định kêu con bé im bớt đi thì chợt nhớ ra chỉ mỗi một mình tôi là có thể nghe nó nói. Đúng lúc đó thì chuông cửa reo lên lần nữa. Con bé vác cả cái đuôi cá lạch bạch phía sau lưng chạy ào ra. Lần này nó thắng tôi.
“Ồ...”, người phụ nữ đứng ngoài cổng có vẻ hơi bất ngờ, nhìn chăm chăm vào giữa Riley và tôi.
“Cháu có thể giúp gì cho cô?”, tôi hỏi, để ý rằng vị khách mới này không có phục trang hóa trang gì đặc biệt.
Cô ta quay sang nhìn tôi, cặp mắt nâu của cô dịu dàng: “Xin lỗi, tôi đến trễ, giao thông tệ thật... Con đường nào cũng kẹt cứng...” Rồi cô ta gật đầu với Riley như thể cô ta thật sự thấy Riley.
“Cô... Cô là bạn của cô Sabine hay sao ạ?”, tôi ngơ ngác, nghĩ rằng có lẽ vô tình cô ta gật đầu ngay chỗ Riley đứng thôi.
Mặc dù cô có vầng hào quang màu tím khá đẹp, nhưng vì lý do gì đó tôi không thể đọc được suy nghĩ của cô.
“Tôi là Ava. Cô Sabine thuê tôi!”
“Cô... thuộc công ty phục vụ thức ăn ạ?” Tôi hoang mang, trong đầu tự hỏi không biết tại sao cô lại mặc cái quần jeans đen ôm sát có dây đeo qua vai và mang đôi giày ba lê thay vì áo sơ mi trắng – quần xanh giống như những người phục vụ thức ăn khác đang ở đây.
Nhưng cô ta chỉ cười và vẫy tay với Riley – đang nấp phía sau tôi, giống như cách nó hay làm với mẹ mỗi khi mắc cỡ. “Tôi là người có năng lực siêu linh!”, cô ta vừa nói vừa vén mớ tóc dài màu nâu vàng ra khỏi mặt, quỳ gối xuống bên cạnh Riley. “Và tôi thấy em có một người bạn nhỏ ở kế bên!”