Bất Tử

Chương 14: Chương 14




TỐI HÔM ĐÓ, sau khi buổi tiệc đã tan và tất cả khách ra về, tôi nằm trên giường, nghĩ về Ava, nghĩ về những điều cô ta nói về Riley, về việc tôi trách cô ta. Tôi lúc nào cũng cho rằng Riley đã tiến lên và chọn cho mình con đường tự do. Tôi không hề kêu nó ghé thăm thường xuyên, tự nó đến thôi. Và những lúc nó không ở với tôi, tôi nghĩ nó đang ở đâu đó trên thiên đàng. Tôi biết Ava chỉ muốn giúp đỡ, muốn làm một người bạn cùng có năng lực siêu linh, nhưng điều mà cô ta không nhận ra là tôi không cần giúp đỡ.

Tôi ao ước trở lại bình thường, trở về với mọi thứ bình thường trước đây, nhưng tôi cũng biết rằng đó là hình phạt của tôi. Quà tặng kinh khủng này là điều mà tôi xứng đáng phải nhận lãnh cho những gì tôi gây ra, cho những cuộc đời bị tôi cắt ngắn lại. Bây giờ tôi phải sống với nó và cố không làm hại một ai khác.

Giấc ngủ đêm đó đầy mộng mị.

Tôi mơ thấy Damen. Mọi thứ đều có vẻ rất mạnh mẽ, rất mãnh liệt, rất gấp gáp. Trong mơ, tôi nghĩ đó là sự thật. Nhưng vào buổi sáng hôm sau, tất cả những điều còn lại chỉ là những mảnh vỡ, những hình ảnh chuyển đổi liên tục, không đầu không đuôi. Chỉ có một điều tôi nhớ rõ là hai chúng tôi đã chạy ngang qua hẻm núi gió lạnh buốt, chạy đuổi theo một thứ gì đó mà tôi không thấy rõ.

“Chị có chuyện gì vậy? Sao chị lại gắt gỏng cục cằn?” Riley đáp xuống cạnh giường tôi, trong trang phục Zorro giống Eric mặc trong buổi tiệc.

“Halloween đã qua rồi”. Tôi nói, nhìn chằm chằm vào cái roi da đen mà con bé đang kéo dưới sàn.

“Chả sao”. Riley bướng bỉnh. “Em thích bộ trang phục này. Em sẽ ăn mặc chải chuốt mỗi ngày”.

Tôi chồm tới cái gương, gắn lại đôi hoa tai, và cột lại mái tóc đuôi ngựa.

“Em không thể tin chị còn ăn mặc như thế!” Con bé nói, nhăn mũi tỏ vẻ gớm ghiếc. “Em tưởng chị đã tìm được bạn trai rồi chứ?” Nó bỏ cái roi da xuống và chụp lấy chiếc iPod của tôi, ngón tay của nó trượt đi, lướt qua danh sách bài hát.

Tôi quay lại, tự hỏi không biết nó đã thấy những gì.

“Chào nhau này. Lúc cạnh hồ nước này. Ôm nhau này. Và...”

Tôi đỏ bừng mặt. “Em biết gì về chuyện ôm nhau? Em chỉ mới mười hai tuổi! Tại sao em lại rình chị?”

Riley trợn mắt. “Làm ơn đi, em đâu có rảnh mà rình chị trong khi có những thứ khác vui hơn. Nói thật cho chị biết nè. Em bất ngờ phải đi ra ngoài ngay đúng lúc môi chị chạm vào môi anh Damen. Hic, phải chi em đừng thấy!”

Tôi lắc đầu bực tức, lục soát hộc tủ, với tay chộp lấy chiếc áo choàng có mũ trùm đầu của mình. “Vâng, đáng lẽ chị chẳng cần nói với em, nhưng anh ta khó là bạn trai của chị. Chị đã không nói chuyện với anh ta kể từ khi...”

Tôi dừng lại, ngập ngừng, ghét cái cảm giác lòng quặn đau khi nghĩ về anh ấy.

“Em có thể theo dõi anh Damen giúp chị, nếu chị muốn!” Con bé cười cười.

Tôi nhìn nó và thở dài.

Một phần trong tôi muốn nó làm việc đó, một phần khác biết rằng đã đến lúc nó phải tiếp tục, bỏ lại phía sau những mất mát của tôi, và quên đi những chuyện đã xảy ra.

“Thôi, em đừng có dính vào nhé!” Tôi lẩm bẩm với chính mình. “Chị chỉ muốn là một nữ sinh trung học bình thường, như mọi nữ sinh trung học khác!”

“Tùy chị thôi!”

Riley nhún vai, quăng cho tôi chiếc iPod. “Nhưng chị cần phải biết chuyện này. Anh Brandon đã trở lại”.

Tôi gom mấy cuốn sách bỏ vào ba lô, ngạc nhiên vì mình thờ ơ đến thế khi nghe nhắc đến người bạn trai cũ.

“Chị Rachel đã bỏ anh ta khi chị ấy bắt gặp anh ta đi chơi với một chị ăn chơi. Nhưng đó không phải là ăn chơi thật, mà là Heather Watson mặc trang phục giống thế”.

“Thật hả?”, tôi nhìn một cách kinh ngạc. “Heather Watson? Em đùa à!” Tôi cố gắng tưởng tượng trong đầu, nhưng không thể được.

“Chắc chắn đấy. Chị nên gặp chị ta đi, chị ta đã xuống hơn chín ký, đã bỏ cái khăn trùm đầu, tóc duỗi thẳng như một người hoàn toàn khác. Đáng tiếc, chị ấy cũng hành động như một người hoàn toàn khác. Chị ấy bây giờ là loại người lẳng cộng với lơ”.

Con bé thì thầm, quay trở lại với cái roi da trong khi tôi để cái tin kỳ lạ đó chìm dần.

Bạn Đang Đọc Truyện Tại Website TruyenGiCungCo.com

“Riley nè, em biết đó, không nên theo dõi người ta. Làm như vậy bất lịch sự lắm, em có nghĩ thế không?” Tôi khoác ba lô lên vai và đi ra cửa.

Riley cười. “Nhưng giúp chị cập nhật thông tin những bạn bè cũ cũng tốt mà”.

“Em có đi theo không?”

“Vâng, em ngồi đằng trước với chị!” Con bé trượt qua tôi, tấm vải choàng màu đen bay trong không gian.

Lúc tôi đến chỗ Miles, cậu bạn đang đứng chờ bên ngoài, ngón cái bấm bấm chiếc điện thoại với tốc độ chóng mặt. “Chờ một chút nghen! Xong rồi!”

Miles leo lên chiếc ghế kế bên tay lái và săm soi sát vào mặt tôi. “Bây giờ kể cho tớ nghe hết mọi chuyện! Từ đầu tới đuôi. Tớ muốn biết hết tất cả các chi tiết, đừng bỏ sót nhé!”

“Cậu đang nói chuyện gì vậy?” Tôi lái xe trở ra đường, liếc nhìn cảnh cáo Riley. Con bé hí hởn ngồi trên đùi Miles, thổi phù phù vào mặt cậu ta và cười phá lên khi cậu ta cố điểu chỉnh cần quạt gió trong xe hơi.

Miles nhìn tôi và lắc đầu. “Tớ nghe nói các cậu hẹn hò dưới ánh trăng, cạnh hồ nước, và hôn nhau...”

“Làm sao cậu biết những điều đó?” Tôi hỏi, nhưng mong bạn mình dừng lại hơn là trả lời.

“Nghe ngày, có người nói với tớ. Vì thế đừng có cố phủ nhận nó nữa. Đáng lẽ hôm qua tớ đã gọi điện cho cậu nhưng bố tớ tịch thu điện thoại của tớ và nhốt tớ trong phòng”. Miles cười. “Phải chi cậu thấy tớ lúc đó. Tớ bị cách ly hoàn toàn. Ông ta kinh khủng thật! Trở lại chuyện của cậu. Nói đi nào. Kể cho tớ nghe mọi chuyện đi...”

Tôi nhún vai, liếc nhìn Riley và cảnh báo con bé bằng mắt rằng phải dừng trò đùa lại hoặc phải biến đi.

“Xin lỗi đã làm cậu thất vọng”, tôi ngẫm nghĩ thêm một lúc. “Nhưng quả thật chẳng có chuyện gì để kể cả”.

“Đó không phải là điều tớ nghe. Haven nói...”

Tôi mím chặt môi và lắc đầu. Tôi đã biết điều Haven nói và không muốn nghe lặp lại. Vì thế tôi cắt ngang đứa bạn của mình. “Được rồi, có hôn nhau. Nhưng chỉ một lần”.

Tôi có cảm giác Miles đang nhìn tôi, chân mày nhướng lên, môi nở một nụ cười đầy nghi ngờ.

“Có thể... là hai lần. Tớ không biết, tớ không có đếm!” Tôi lầm bầm, mặt đỏ bừng, tay ướt đẫm mồ hôi. Sự thật là tôi đã nhớ đi nhớ lại nụ hôn đó... rất nhiều lần trong tâm trí của mình.

“Rồi sao nữa?” Miles đầy vẻ nôn nóng muốn biết thêm.

“Rồi... chẳng có gì nữa!” Tôi nói, cảm thấy bớt căng thẳng khi liếc nhìn qua và thấy Riley đã đi.

“Anh ta không có gọi? Hay nhắn tin? Hay email? Hay ghé thăm?”, Miles thở ra, rõ ràng khó chịu, bởi vì điều đó không chỉ có ý nghĩa cho tôi mà còn cho tương lai của cả nhóm chúng tôi.

Tôi lắc đầu, nhìn thẳng tới trước, giận mình đã không xử lý tốt hơn, ghét mình vì cái cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng.

“Nhưng anh ta đã nói gì? Ý tớ là khi rời buổi tiệc? Những chữ cuối cùng của anh ta là gì?” Miles hỏi, quyết tâm tìm ra một tia hy vọng nào đó trong hoàn cảnh ảm đạm chua xót này.

Tôi nhớ lại cuộc tạm biệt lạ lùng và bất ngờ của chúng tôi ở cửa. Tôi nhìn thẳng vào mặt Miles, nuốt nước bọt một cách khó nhọc, rồi nói: “Anh ta nhắc tới món quà kỷ niệm!”

Vừa dứt lời, tôi đã kịp hiểu ra đó thật sự là dấu hiệu xấu.

Không ai xin một món quà kỷ niệm với người mà họ dự định gặp thường xuyên.

Miles nhìn tôi, ánh mắt nói thay những lời mà cậu ta không thể thốt ra được.

Điều duy nhất tôi có thể làm là lắc đầu, mặc cho số phận.

Đã dặn lòng không được nghĩ về Damen nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy thất vọng tràn trề khi đến lớp tiếng Anh mà không có anh ở đó. Chỗ ngồi trống vắng khiến tôi nghĩ về anh nhiều hơn, đến mức gần như ám ảnh.

Tôi nhớ đến nụ hôn. Tôi tin đó là một nụ hôn đáng tin cậy. Một nụ hôn với những tình cảm rất thật. Nhưng cho dù tôi cố gắng đến mức nào, tôi cũng không thể dập tắt được hình ảnh của Damen và Drina đứng cùng nhau, một Count Fersen hoàn hảo với một Marie tươi xinh, lộng lẫy.

Tôi chuẩn bị mở chiếc iPod của mình thì Stacia và Damen ào qua cửa, cười cười nói nói. Và cả hai gần đến mức như sắp chạm vào nhau. Hai đóa hồng trắng lộng lẫy và tinh khiết trong tay Stacia.

Khi Damen chịu rời Stacia để bước về phía bàn của mình nơi cuối lớp, tôi luống cuống lật lật mấy cuốn sách, giả vờ không thấy anh ta.

“Xin chào!”, Damen vừa nói vừa ngồi xuống ghế của mình. Tất cả hành động đều như thể mọi thứ tuyệt-đối-bình-thường, như anh ta chưa hề bỏ chạy bốn mươi tám tiếng đồng hồ trước.

Hai tay tôi ôm mặt. Một thứ cảm giác chán nản, mệt nhọc và kiệt sức xen lẫn trong lòng. Tôi nguệch ngoạc trên mảnh giấy tập với những ngón tay run run làm cây viết rơi xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt cây viết, và khi ngước đầu lên thì thấy một bông hoa tulip màu đỏ trên bàn của tôi.

“Chuyện gì thế? Anh hết những đóa hồng trắng rồi à?” Tôi lật lật mấy quyển sách như thể đang có việc quan trọng phải làm.

“Anh sẽ không bao giờ tặng em hoa hồng trắng”. Damen nói, tia mắt anh rọi thẳng vào mắt tôi.

Nhưng tôi từ chối nhìn vào mắt anh, từ chối bị kẹt cứng trong cái trò chơi tàn ác của anh. Tôi nhặt lấy cái ba lô của mình và giả vờ tìm kiếm thứ gì đó bên trong. Thật đáng nguyền rủa khi tôi lại bắt gặp đầy hoa tulip trong ba lô của mình.

“Em đúng là cô gái tulip, cô gái tulip đỏ!” Damen cười.

“Thật là lý thú quá nhỉ!” Tôi cố nói cho tròn câu, bỏ rơi cái ba lô xuống sàn và ngồi nhích ra xa đầu ghế, dù không hiểu điều đó có ý nghĩa gì.

Buổi trưa, tôi xuống bàn ăn trong tâm trạng rối bời. Không biết liệu Damen và Haven có ở đó không. Tôi chắc Haven còn giận tôi. Tôi đã bỏ cả tiết Hóa học thứ ba để lẩm nhẩm trong đầu những gì sẽ nói với Haven, nhưng tôi biết rằng ngay khi gặp cô ấy thì tôi sẽ quên tất cả.

“Ồ, xem ai ở đây kìa!” Haven nói, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi ngồi xuống băng ghế bên cạnh Miles. Cậu bạn quá bận nhắn tin đến nỗi không biết đến sự hiện diện của tôi.

Tôi thở dài, tự hỏi liệu mình có nên tìm những người bạn mới?

“Tớ mới vừa nói với Miles là thật tiếc vì cậu ta đã bỏ qua buổi tiệc ở Nocturne! Nó quá vui. Hơn cả sự tưởng tượng của tớ, cậu hiểu chứ? Cậu hiểu, đúng không?”

Tôi chùi quả táo vào tay áo của mình và nhún vai, miễn cưỡng nghe thêm những điều tôi đã biết về Nocturne. Nhưng khi tôi ngẩn lên nhìn Haven, tôi giật mình đánh thót một cái vì nhận ra cặp kính sát tròng màu vàng thường lệ đã được đổi qua màu xanh lá cây.

Màu xanh lá quen thuộc làm tôi như nghẹn thở.

Màu xanh lá gắn liền với Drina xanh lá.

“Đáng lẽ cậu nên tận mắt chứng kiến điều đó. Một hàng người dài xếp hàng phía trước, nhưng ngay khi họ thấy Drina, họ để bọn tớ tự nhiên bước vào. Bọn tớ còn chẳng phải trả tiền! Chẳng phải trả gì cả, cả đêm hoàn toàn miễn phí! Tớ còn vào phòng cô ấy. Cô ấy đang ở trong căn phòng hạng sang tuyệt đẹp ở khách sạn St. Regis cho đến khi tìm được một nơi ổn định hơn. Cậu nên ghé thăm căn phòng đó. Trời ơi, mọi thứ điều tuyệt diệu. Tầm nhìn hướng ra biển, bể tắm xinh xắn, một quầy ba nhỏ, các tác phẩm nghệ thuật...!”

Haven nhìn tôi, đôi mắt màu xanh lá mở to đầy thích thú, như chờ đợi những phản ứng từ tôi.

Tôi mím chặt môi nhìn khắp lượt Haven. Hôm nay, cô trang điểm mắt nhẹ hơn, giống Drina hơn, và làn môi đỏ chóe được thay bằng màu hồng nhẹ, giống Drina. Từ ngày tôi biết Haven thì lúc nào tóc cô cũng thẳng và cứng. Nhưng bây giờ, mái tóc ấy đã mềm mại và lượn sóng, theo kiểu của Drina. Quần áo Haven mặc cũng thanh lịch và nữ tính hơn, giống như Drina.

“Vậy... À, Damen đâu?” Haven nhìn tôi như thể tôi biết anh ta ở đâu.

Tôi cắn một miếng táo.

“Chuyện gì xảy ra thế? Tớ nghĩ hai người dính với nhau rồi chứ?” Haven hỏi, quyết không bỏ qua.

Trước khi tôi có thể trả lời, Miles đã thôi chăm chăm bấm điện thoại và ngước lên ném cho cô ta cái nhìn – cái nhìn với ý rõ ràng: Cậu thôi đi, hãy cẩn thận đấy!

Haven liếc Miles rồi tới tôi, lắc đầu thở dài.

“Gì cũng được. Tớ chỉ muốn các cậu biết rằng tớ hoàn toàn ổn, đừng lo lắng gì, được không? Tớ xin lỗi nếu tớ đối xử với các cậu không bình thường!”, cô ta nhún vai. “Nhưng tớ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó nữa! Thật đấy! Móc tay hứa nào!”

Tôi miễn cưỡng móc ngón tay út của mình vào ngón út của cô bạn. Trong một khoảnh khắc va chạm, tiếp xúc, tôi ngạc nhiên khi biết rằng Haven đã nói sự thật. Mới cuối tuần rồi, Haven còn xem tôi là kẻ thù số một, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn chút giận dữ hay phiền muộn, dù tôi không thể hiểu lý do tại sao.

“Haven...”, tôi lúng túng bắt đầu, tự hỏi liệu tôi có thật sự nên nói ra điều này không.

Cô ta nhìn tôi, cười và chờ đợi.

“Ừm, khi cậu đi đến... Nocturne, cậu... có thấy Damen ở đó không?”

Tôi mím môi chờ đợi, cảm giác Miles liếc tôi, trong khi Haven nhìn tôi chằm chằm.

“Bởi vì... Chuyện là, anh ta đã đi ngay sau khi các cậu... Vì thế tớ nghĩ có thể...”

Cô ta lắc đầu và nhún vai. “Không, tớ chưa bao giờ thấy anh ta ở đó!” Haven nói, le lưỡi liếm miếng kem dính trên môi.

Tôi lướt qua tất cả các bàn ăn trưa theo thứ tự cấp bậc xã hội từ thấp đến cao, bắt đầu bằng bàn “hạ đẳng” của chúng tôi đến những nhóm “thượng đẳng” ở xa xa, tự hỏi liệu tôi có tìm thấy Damen và Stacia đang vui đùa với nhau bên những đóa hoa hồng, hay đang làm chuyện gì đó mà tôi không nên thấy.

Nhưng không có gì cả.

Không có một dấu hiệu nào chứng tỏ Damen ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.