Trần Dã hiện đang rất sầu não, bây giờ cậu cuối cùng cũng hiểu được cảm nhận của Trình Tiến Đông rồi.
Dùng cái từ tra nam để chỉ Lục Tuần quả không sai.
Hồi trước có Trình Tiến Đông làm nền, bà thấy chỉ số thông minh của cậu không có vấn đề gì, thậm chí còn xem như vừa lòng. Cho đến khi Lục Tuần xuất hiện.
Lục Tuần bây giờ đã thành con nhà người ta rồi. Còn cậu thì là đứa con xui xẻo nhà mình. Bà nhìn cậu kiểu gì cũng thấy không ưng bụng, trong mắt giờ chỉ còn có Lục Tuần mà thôi. Bữa sáng cũng không cho cậu ăn nhiều, vừa húp được nửa bát cháo thì bà đã chỉ vào đồng hồ nói muộn giờ rồi mau dọn bát đi. Trần Dã tức đến mức xách cặp chạy thẳng ra khỏi cửa luôn.
“Bên này.” Lục Tuần gọi Trần Dã lại, cậu đã chạy trước sang tận đầu đường khác.
“Mắc mớ gì tới cậu, ông đây thích đi đường vòng thấy thì làm sao?” Trần Dã nói thế nhưng vẫn lóc cóc chạy về, đứng ngay ngắn ở trạm xe buýt.
“Làm sao thế?” Lục Tuần bật cười.
“Đừng có nói chuyện với tôi.” Trần Dã đứng khoanh tay, vẻ mặt buồn ơi là sầu.
“Ăn bánh bao không?” Lục Tuần hỏi.
Trần Dã hừ một tiếng, đáp rất kiên định: “Ăn.”
Xe buýt từ đằng xa chạy tới. Hôm nay ra khỏi nhà khá muộn, giờ đã bảy giờ rồi, bảy rưỡi là phải có mặt ở trường để tự học buổi sáng. Hiện trên xe rất đông người, chủ yếu là học sinh.
Vừa bước qua cửa xe là Trần Dã liền thấy hơi hối hận rồi, trên người toàn người là người, mà cậu thì ghét nhất là chen chúc. Trần Dã nhíu mày, nếu không phải chân còn chưa khỏi thì giờ cậu đã quay về lái xe đạp đến trường quách cho xong. Cậu lách qua đám đông, đi tới giữa khoang xe, sau đó nhìn quanh một vòng, lập tức có mấy đứa con trai biết ý đứng dậy khỏi chỗ ngay.
Nhìn đê! Nhìn đê!
Đây chính là đại ca đấy!
Trần Dã quay đầu tìm Lục Tuần, định bố thí một chỗ cho hắn.
Lục Tuần vẫn đứng ở đầu bên kia chưa qua đây, chung quanh toàn là con gái, nhường ra…… ít nhất ……cũng phải hơn mười chỗ ngồi. Mà hắn thì đang cười giả lả từ chối từng người một.
Trần Dã: “……”
Đúng bảy giờ mười lăm, xe buýt chở học sinh dừng ở bến gần trường học. Hôm nay người phụ trách trông coi cổng trường là thầy chủ nhiệm Tưởng Kiến Quân, chẳng đứa nào dám đi thong dong vào cổng mà toàn là chạy hớt hải vào trong.
Trần Dã liếc nhìn Tưởng Kiến Quân – người đang nhìn mình chòng chọc, cậu hờ hững dừng bước, xoa xoa bụng, đoạn quay sang dòm Lục Tuần: “Bánh bao cho tôi đâu?”
“Chờ nhé.” Lục Tuần cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua một chốc rồi đi đến ven đường, lát sau, một chiếc ô tô màu đen không dễ thấy liền đỗ ở trước mặt hắn.
Cửa xe mở ra, một bác gái mập mạp quen mặt bèn cầm hộp giữ nhiệt đưa cho Lục Tuần, còn cười nói gì đó với hắn rồi mới quay trở lại xe.
“Ăn đi này.” Lục Tuần đưa hộp giữ nhiệt đến trước mặt Trần Dã.
“Còn có người chuyên môn đưa bánh bao đến cho cậu cơ à?” Trần Dã vừa cất bước về phía cổng trường vừa mở nắp hộp ra.
“Dì giúp việc nhà ông ngoại tôi đấy.” Lục Tuần trả lời.
Trần Dã cầm một cái bánh bao lên cắn thử, hai mắt híp lại, một lần nữa trầm trồ xuýt xoa: “Tay nghề của ông ngoại cậu có thể mở tiệm được rồi đó.”
“Tôi sẽ gửi lời tới ông.” Nhìn vẻ mặt cậu, Lục Tuần liền nở nụ cười.
Vào tới lớp thì còn cách một lát mới đến giờ chuông reo, song cũng chỉ khoảng mấy phút thôi, Trần Dã ngó quanh lớp mà chẳng thấy bóng ai, ngoại trừ mười mấy đứa con gái đang ngồi tụm năm tụm ba thì chẳng có mống con trai nào.
“Đừng nhìn nữa.” Trình Tiến Đông bưng bát sủi cảo ló ra từ đằng sau, “Tao mới đi qua sân thể thao, bọn nó đang ở ngoài đó hết. Cuối tuần này là hội thao, đứa nào đứa nấy lên tinh thần tập luyện phơi phới, mới năm giờ sáng đã hùng hục ngoài sân thể thao rồi. Tao còn thấy thằng Sử Tùng Lâm chạy như kiểu đạp phong hỏa luân, chỉ thiếu điều bay tít lên trời luôn, mày mà thi cùng nhóm với nó thì coi chừng ê mặt. Mày không định đi tập luyện một chút à?”
Trần Dã mặc kệ cậu chàng, miệng vẫn ngậm bánh bao, tay kéo ghế ngồi vào chỗ của mình.
“Mày không tập thật hả?” Trình Tiến Đông ngồi xuống trước bàn cậu.
Trần Dã nhanh chóng ăn hết bánh bao, cúi đầu mở cặp lấy quyển từ vựng Lục Tuần đưa cho đặt lên bàn. Trình Tiến Đông thấy cậu như thế thì tấm tắc cảm khái: “Xem ra mày ăn chắc cái hạng nhì đếm ngược của tao rồi.”
“Thằng ngu này.” Trần Dã chửi.
Nếu vất vả cày ngày cày đêm như vậy chỉ để lấy cái danh hạng nhì đếm ngược của mày thì tao quả thật phải đi kiểm tra IQ mất.
“Eo ôi, hôm nay sao mà cáu kỉnh thế, sợ quá cơ.” Trình Tiến Đông trợn mắt nhìn cậu, lại bảo, “À đúng rồi, hôm qua Lương Tử nhắn tin cho tao, bảo cuối tuần họp nhau một bữa đi, mấy thằng trong nhóm cũng nói muốn tặng quà mừng mày chuyển nhà, chuẩn bị cho mày một niềm vui bất ngờ đấy.”
“Ừ.” Trần Dã đáp.
Lục Tuần ngồi bên cạnh bỗng quay sang nhìn cậu.
“Gì thế?” Trần Dã nhìn hắn.
Lục Tuần chỉ chỉ vào mấy quyển tài liệu trên bàn.
À, đúng rồi, cuối tuần phải theo tên này đến một nơi mà.
Trần Dã quay sang phía Trình Tiến Đông, nói: “Thôi tao có việc rồi, không đi được đâu, hẹn bữa khác đi.”
“Mày định đi đâu cơ?” Trình Tiến Đông thắc mắc.
“Đi đâu kệ tao.” Trần Dã bắt đầu giở quyển từ vựng ra.
“Đù má.” Mặt Trình Tiến Đông như thể thụ thương, “Mày ngẫm lại coi, có phải bây giờ mày qua quít với tao quá không? Hồi trước mày có thế đây, vậy mà giờ đi đâu cũng chẳng thèm nói với tao! Bọn mình có phải là anh em nối khố không hả! Mà nhá, dạo này tao là tao phát hiện mày với ——”
“Im coi.” Trần Dã chịu hết nổi cái sự dông dài của Trình Tiến Đông, bèn quay sang hỏi Lục Tuần, “Đi đâu vậy?”
“Nhà ông ngoại tôi.” Lục Tuần đáp.
Trần Dã bảo với Trình Tiến Đông, “Nghe thấy rồi chứ?“
“Đến nhà ông ngoại nó làm gì?” Trình Tiến Đông ngớ người, “Ra mắt phụ huynh hả?”
Trần Dã: “……”
“Mày ghé lại đây chút.” Trần Dã kêu cậu ta.
“Vụ gì?” Trình Tiến Đông tò mò sáp lại.
“Chỉ! Mình! Mày! Có! Miệng! Thôi! Hả!!” Mỗi chữ nói ra cũng kèm theo một bàn tay của Trần Dã, “Còn! Ba! Hoa! Nữa! Có tin tao cho mày đi gặp ông mày luôn không, cho mày tha hồ dập đầu một trăm cái luôn!”
Trình Tiến Đông ôm đầu toan chuồn thẳng, nhưng Trần Dã đã giơ chân chặn ngay ngoài bàn, cu cậu thoát không nổi, chỉ có thể kêu la oai oái.
Chuông báo tự học vang lên, Hạ Ngụy cầm sách bước vào cửa lớp. Mấy người ở sân thể thao cũng tất bật chạy vào, phòng học chẳng mấy chốc đã tràn ngập tiếng ồn ào huyên náo.
Trần Dã thu tay về, Trình Tiến Đông bị đánh nhưng trước khi chạy còn không quên bưng theo bát sủi cảo rán của mình.
Hạ Ngụy tươi cười đứng trên bụng giảng, bắt đầu cất lời nhỏ nhẹ để duy trì kỷ luật lớp.
“Đến nhà ông ngoại cậu làm gì?” Trần Dã thấp giọng hỏi.
“Ăn bánh bao.” Lục Tuần nói.
Ăn bánh bao thôi mà, sao còn bảo cậu đi theo làm gì? Trần Dã chẳng hiểu mô tê ra sao, song cậu cũng không hỏi ra, cậu đã hứa với Lục Tuần rồi, đi chỗ nào là do Lục Tuần quyết định.
Cuối tuần vất vả lắm cậu mới được một bữa đi ngủ sớm, thế nhưng Lục Tuần tự dưng lại réo chuông điện thoại, Trần Dã quả thực chỉ muốn đè hắn xuống đất mà hỏi, bộ ăn bánh bao bằng vàng hả! Sợ đi trễ thì không giành được hay gì!
Sáu giờ!
Đi học cũng chưa từng phải dậy sớm như vậy!
Đồ súc sinh.
Trần Dã tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi đi đánh răng rửa mặt, nghiến răng nghiến lợi thay quần áo, nghiếng răng nghiến lợi đi ra khỏi nhà.
Lục Tuần đang đứng cạnh chiếc xe ô tô màu đen đỗ ven đường, thấy cậu đi qua thì bèn mở cửa xe.
“Lát nữa cậu mà không ăn hết 100 cái bánh thì đừng trách tôi thồn bánh vào mồm cậu.” Trần Dã vẫn chưa nguôi cơn tức tối vì phải dậy sớm.
“Mũ đẹp đấy.” Lục Tuần nói.
Hôm nay trời mưa lất phất, Trần Dã lười mang ô nên chỉ đội mỗi cái mũ lưỡi trai. Bây giờ tâm trạng cậu đang rất tệ, cậu giơ ngón giữa vào bản mặt hắn sau đó cúi đầu chui vào trong xe. Lục Tuần nhíu mày, cũng khom lưng ngồi vào trong rồi đóng cửa lại.
“Chú Lý, đi thôi.” Lục Tuần bảo với chú tài xế ngồi trước. Ô tô bắt đầu khởi động, đầu xe chuyển hướng, vững vàng lăn bánh về phía dòng xe cộ.
Lục Tuần quay sang nhìn Trần Dã, cậu đang ngồi khoanh tay dựa vào ghế, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng. Mặt Trần Dã nhỏ, chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che khuất đi nửa gương mặt, chỉ để lộ nửa đoạn sống mũi thẳng tắp và khuôn cằm xinh xắn, cùng với đôi môi đang mím chặt.
“Nhìn ông đây làm đếch gì?” Trần Dã hỏi mà đầu chẳng buồn nhúc nhích.
Lục Tuần: “……”
Lục Tuần đành quay đầu đi.
Nhà ông ngoại hắn cách chỗ này rất xa, xe đã ra khỏi trung tâm thành phố, đang hướng về phía ngoại thành. Trần Dã bắt đầu thấy hơi mệt, cậu bèn kéo áo khoác lên quá đỉnh đầu, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ để ngủ.
Lúc cậu tỉnh lại thì những tòa cao ốc ngoài cửa xe đã biến mất, thay vào đó là những hàng cây đại thụ thẳng tắp cách nhau mỗi vài mét. Cậu liếc nhìn Lục Tuần bên cạnh mình, vẻ mặt hắn có phần nặng nề, không giống kiểu sáng sớm vội đến nhà ông ngoại để thưởng thức bánh bao.
Trần Dã móc điện thoại ra chơi game, song vừa chơi được nửa ván thì ——
“Đến rồi.” Lục Tuần nói.
Cậu cất di động đi, ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Xe dừng ở trước một căn biệt thự nhỏ đẹp đẽ, trước biệt thự còn trồng một vườn hoa bé xinh, nở bung một vùng xanh đỏ trắng vàng vô cùng rực rỡ.
Cậu bước xuống xe, dẫm lên thảm cỏ ẩm ướt, mưa bấy giờ đã ngừng. Cậu hít không khí trong lành vào trong phổi, bỗng sinh ra cảm giác muốn đóng mấy chai mang về cho bà hít ngửi luôn.
Cổng biệt thự mở ra từ bên trong, người đi ra là bác gái mập mạt hôm trước đến trường đưa bánh bao. Nhìn thấy Lục Tuần, bác gái lập tức tươi cười tiến lên chào hỏi: “Nghe tiếng ô tô là biết liền mấy đứa tới, mau vào nhà đi các con.”
“Con chào dì Lưu.” Lục Tuần gật đầu bắt chuyện.
Dì Lưu cười híp mắt, lau tay vào chiếc tạp dề của mình: “Dì vừa mới trộn xong nhân bánh, ông ngoại con bảo chờ các con đến thì bắt đầu gói.”
“Ông dạo này thế nào ạ?” Lục Tuần vừa đi vào trong vừa hỏi.
“Ông cụ tốt lắm, ngày nào cũng ba bữa đúng giờ, còn hỏi thăm con nhiều lắm đấy.” Dì Lưu mò mẫm trong chiếc tủ giày đặt ở chỗ huyền quan, lấy ra hai đôi dép lê cho bọn họ, “Các con thay dép đi, dì đi rót trà cho mấy đứa.”
Trần Dã thay dép xong, bèn theo Lục Tuần đi vào phòng khách. Một ông cụ ngồi trên xe lăn được hộ lý đẩy từ căn phòng bên trái ra. Ông mặc chiếc áo lông màu vàng nhạt, chân đắp một tấm chăn nhung mỏng màu đen. Đôi mắt ông hiền từ, sáng láng rất có sức sống.
“Tan học rồi à?” Ông đưa tay ra với Lục Tuần.
“Vâng ạ.” Lục Tuần khom lưng kéo tay ông.
Trần Dã cảm thấy cuộc đối thoại này hơi quai quái. Hôm nay là thứ bảy, đâu cần đến trường, đi học ở đâu cơ?
“Đây là?” Ông nhìn Trần Dã đang đứng sau lưng hắn.
“Là bạn cùng lớp của con.” Lục Tuần trả lời ngắn gọn.
“Vậy à.” Ông vỗ vỗ vào cánh tay hắn để thể hiện sự tán đồng, “Từ lâu đã bảo con mang bạn về nhà chơi rồi, dặn đi dặn lại bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chịu dẫn bạn về. Bà ngoại con cứ sợ con không kết bạn được, giờ xem ra không có vấn đề gì rồi.”
Dứt lời, ông bèn cười hỏi Trần Dã: “Con tên gì?”
“Con tên Trần Dã ạ.” Trần Dã tiến lên trả lời.
“Ngồi rồi nói chuyện, ngồi rồi nói chuyện.” Ông chỉ vào chiếc sô pha trong phòng khách.
Lục Tuần đẩy ông vào trong, mọi người vừa ngồi xuống thì dì Lưu cũng bưng trà đi tới: “Hôm nay pha trà lài nhé, trà này là hôm trước Sầm tiểu thư mang tới, không biết có hợp khẩu vị của tụi trẻ như mấy đứa không.”
Lục Tuần nghe đến cái tên ấy thì thoáng nhíu mày. Song hắn còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì ông ngoại chợt vỗ vỗ lưng hắn.
“Hôm nay con không ra ngoài đánh nhau với người ta đó chứ?” Ông quan sát đánh giá thân thể hắn, tỏ vẻ quan tâm săn sóc.
“Không đâu ạ.” Lục Tuần xắn tay áo lên cho ông xem.
“Hôm trước giáo viên lớp con lại gọi điện cho ông, bảo là con lại bỏ thi à?” Ông ngoại hỏi nhỏ.
“Con có thi mà.” Lục Tuần giải thích, “Chẳng qua con bận tí việc thôi, sau đó con đã thi lại rồi.”
“Phải gắng học cho giỏi nghe con.” Ông ân cần căn dặn, “Con là một đứa trẻ ngoan.”
“Dạ.” Lục Tuần gật đầu.
Trần Dã rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm bất thường, ông cụ nói năng rất mạch lạc, thần thái cũng hết sức bình thường. Nhưng mà lời ông nói với Lục Tuần thì ——
Cậu nghiêng đầu liếc nhìn Lục Tuần, Lục Tuần bấy giờ đang cúi đầu bóp chân cho ông.
“Đói bụng chưa nào?” Trò chuyện với Lục Tuần xong, ông rõ ràng rất vui vẻ, còn vẫy tay bảo với Trần Dã, “Đi nào, ta cùng đi gói bánh bao.”
“Tiểu Lưu, trộn nhân bánh xong chưa?” Ông quay sang hỏi dì Lưu.
Dì Lưu vừa đẩy xe cho ông vừa cười ha ha đáp: “Trộn xong rồi ạ, trộn theo đúng công thức của ông luôn, không sai lệch tí nào.”
Lục Tuần đứng dậy đi theo phía sau, sóng vai với Trần Dã, Trần Dã cũng quay sang nhìn hắn.
“Ông ngoại tôi mắc chứng Alzheimer.” Lục Tuần thấp giọng giải thích.
“Gì cơ?” Trần Dã lớ ngớ.
“Chứng si ngốc tuổi già ấy.” Lục Tuần nói.
Trần Dã nhíu mày, nghe tiếng cười của ông cụ đằng trước, lòng cậu bỗng dâng trào một cảm giác bức bối.
“Ông chỉ nhớ được chuyện hồi tôi học cấp hai thôi.” Lục Tuần cụp mắt.
Nói đúng hơn là, ông ngoại chỉ nhớ rõ chuyện trước khi bà ngoại qua đời. Trong trí nhớ của ông, hắn vẫn còn học lớp tám, bà ngoại cũng vẫn còn sống.
“Thanh niên trai tráng mà sao đi chậm quá.” Ông đã vào trong bếp, đang cất tiếng thúc giục bọn họ. Trên bàn đã bày biện sẵn các nguyên liệu để làm bánh bao, bột bánh và nhân thịt đều có đủ.
“Trần Dã từng làm bánh bao bao giờ chưa con?” Ông cười hỏi cậu.
“Dạ chưa.” Trần Dã lắc đầu.
Bình thường cậu giỏi lắm cũng chỉ biết nấu cơm thôi, chứ thức ăn thì đã từng làm bao giờ đâu. Bà không cho cậu nấu nướng, theo như lời bà thì là, có thời gian làm ba cái thứ này chẳng thà đi đọc sách đi.
“Gói bánh là phải hết sức chú ý, không được quá nhẹ tay, cũng không được quá nặng tay.” Một tay ông cầm bột, một tay dùng chiếc thìa nhỏ để xúc thịt.
Tiếp đó đôi tay ông thực hiện thoăn thoắt một loạt động tác, nặn vỏ bánh, nới lỏng ra, lại nặn vỏ bánh, lại nới lỏng ra, bàn tay cứ không ngừng xòe ra nắm vào, trong lúc đó miệng vẫn không quên giảng giải, “Quan trọng nhất là số nếp gấp, con nặn sao cho đủ mười tám nếp là vừa.”
Ông cụ như thể biết làm ảo thuật, chỉ mấy giây sau, trong lòng bàn tay to lớn của ông đã xuất hiện một chiếc bánh bao trắng bự, ông cười đưa tới trước mặt Trần Dã, “Con đếm mà xem.”
Trần Dã ghé lại quan sát kỹ càng, đúng là có mười tám nếp thật, không thừa không thiếu một nếp nào.
“Con cũng làm thử đi.” Ông bảo với Trần Dã.
Trần Dã cầm vỏ bánh đã cắt sẵn lên, lại cẩn thận xúc một cục thịt. Dựa theo lời ông dạy, một tay cậu lót ở dưới vỏ bánh, ngón cái ấn giữ nhân thịt, các ngón tay bên ngoài thì bắt đầu nặn nếp.
Một nếp……
Hai nếp……
Ba nếp……
Bốn ——
Nặn xong chưa nhỉ?
Trần Dã cau mày dòm cái bánh bao đã được gói kín lại.
Xấu kinh hồn táng đảm.
Lục Tuần nhìn cái bánh bao như thể mọc gai của cậu mà không nhịn cười nổi. Trần Dã liền trừng mắt lườm hắn một phát.
“Nặn dày quá rồi, phải như này nè, cách nhau ra một chút.” Lục Tuần cầm bột và thịt lên, một tay giữ một tay gói. Chỉ trong tích tắc, một chiếc bánh bao trắng bự cũng xuất hiện trong tay hắn.
Trần Dã không phục, lại lấy một miếng vỏ bánh nữa, cho nhân thịt vào, bắt đầu nặn nếp.
“Không phải làm kiểu đó.” Lục Tuần chọt chọt ngón tay cứng ngắc của cậu, “Thu bớt lực lại đi.”
Trần Dã khó chịu: “Tôi đâu có dùng lực đâu.”
“Thả lỏng cổ tay ra.” Lục Tuần nói.
“Tôi thả lỏng rồi mà!” Trần Dã kêu lên.
Lục Tuần nhăn mày nhìn cổ tay cậu căng cứng đến độ nổi cả gân xanh, huyệt thái dương hắn giật giật, giơ tay vỗ một phát lên mu bàn tay cậu: “Đã bảo cậu thả lỏng cơ mà!”
“Moá!” Trần Dã kinh hãi nhìn hắn.
Ông ngoại nhìn hai thằng con trai chụm lại với nhau, cứ nhìn vậy một hồi, ông âm thầm nở nụ cười.
Trần Dã nặn nặn gấp gấp mãi, cuối cùng cũng tạo ra được mười nếp trên cái bánh này. Nhưng lúc cậu gói xong cái bánh chết tiệt này thì Lục Tuần và ông ngoại đã nhồi thịt với gói ghém xong hết cả rồi.
Sau khi đem bánh đi hấp, ông suy nghĩ một hồi rồi bèn vẫy tay gọi Lục Tuần: “Lục Tuần à, con biết ông với bà ngoại con cũng quen nhau từ hồi cấp hai nhỉ?”
“Dạ?” Lục Tuần không hiểu sao tự dưng ông ngoại nhắc chuyện này làm gì, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì ông đã nói tiếp.
“Đừng giấu diếm nữa, ông nhìn ra hết rồi.” Ông nhìn hắn bảo.
“Hả?” Lục Tuần sửng sốt.
“Yêu đương thì được.” Ông ngoại vỗ nhẹ tay Lục Tuần, rồi lại ngẩng đầu nhìn Trần Dã, “Nhưng hai đứa còn nhỏ, phải chăm lo học tập nghe chưa.”