Bất Yếu Bất Yếu Phóng Khai Ngã

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Ta nói đằng sau, vì Khổng Văn đãái muội đè ngửa ta ra mà hôn, không kiêng nể bất cứđiều gì. Hơn nữa, càng đáng giận hơn, hắn cư nhiên quần áo còn đầy đủ không sứt mẻ, còn ta quần đã bị hắn lột sạch!

Cho nên, khi ta ngửa đầu lại đằng sau, thấy một đôi mắt đang trừng lớn của một lão nhân, mắt ta lại càng trừng lớn hơn.

Khổng Văn cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Tự tôn đột nhiên tăng vọt, ta một cước đá văng Khổng Văn, lại bi ai phát hiện quần của mình đã đi đâu không thấy. Khổng Văn còn nằm trên còn hoàn hảo không nhìn thấy, hắn lại bị ta đá văng ngửa ra nền nhà làm cái gì cũng không che được nữa.

Oa oa oa, cảnh xuân của ta đã lộ hết toàn bộ, lại trước mặt một lão nhân đáng kính ——–

Từ trên bàn chật vật đứng lên, ta ôm tiểu đệđệđang hoang mang rối loạn vẫn còn hơi trương trướng nhưng đãỉu xìu rũ xuống, cả người lủi hẳn xuống gầm bàn, dù sao cũng không còn mặt mũi gặp ai.

Khổng Văn đã trấn định lại, đứng dậy một hơi kéo ta vào lòng, thoải mái ôm ta trong ngực. Ta nhắm mắt lại, đơn giản càng dụi sâu vào trong lòng hắn, kì thật không khác gì con đàđiểu rụt cổ.

“Bác hai, sao ngươi lại tới đây?” Khổng Văn kinh ngạc hỏi.

Là người nhà Khổng Văn!

Bên cạnh hắn lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ Khổng Văn đề cập đến người thân với ta. Hại ta cũng nghĩ hắn là cô nhi như ta.

May mắn không phải cha Khổng Văn. Ta mạnh mẽ an ủi tâm hồn nhỏ bé vừa bịđả kích.

Chuyện xảy ra nhưđiện cao thế lên xuống liên tục, ta không kịp ổn định được a

“Cha! Ngươi cũng đến đây?” Khổng Văn lại lên tiếng. Cơ hồ làm cho ta nhưđột nhiên phát bệnh nặng.

Không thể nào?

Ta sợ tới mức há hốc mồm không khép lại được, đả kích đả kích cực lớn!

Khổng Văn lại thản nhiên: “Nga, mẹ cũng đến đây a “

Trời đất chuyển dời …………….

Ta xác định mình muốn hôn mê.

Nhưng trước khi hôn mê, ta phải khẳng định xem Khổng Văn có lừa ta hay không. Nếu như hắn nói dối vài lời mà làm ta hôn mê chẳng phải rất mất mặt sao.

Không thể như thếđược!

Ta mở to mắt, quyết định chui ra nhìn xem, sau đó ngốc người ra ngây ngẩn.

Cửa phòng hiện tại đã là ba người.

Bác trai đầu tiên xuất hiện không tính, đã thêm một bác trai khác ngoại hình thập phần tương tự Khổng Văn, cuối cùng là một phụ nữ trung niên xinh đẹp – dường như là mẹ Khổng Văn –đều đang kinh ngạc trừng mắt nhìn ta.

Tới tới lui lui nhìn ba người mấy lần, đến khi chạm phải ánh mắt cha Khổng Văn, ta mới nhớ ra mình không còn mặt mũi nào gặp người nữa a

Thất thanh một tiếng, lại quay đầu lại rúc vào lòng Khổng Văn, tiếp tục làm đàđiểu.

Rất mất mặt! Ta muốn đi tự sát!

Khổng Văn đem ta ôm tới sô pha, cởi áo vest ra giúp ta che thân dưới, thong dong nói: “Mời ngồi, bác hai, cha, mẹ!”

Tuy rằng nhắm chặt mắt, ta cũng biết cả ba người đều vào tới sô pha, hơn nữa còn ngồi ngay trước mặt ta.

Ta tựa vào vai Khổng Văn, lợi dụng khe hở hé mắt ra một chút quan sát tình hình.

Cha Khổng Văn ngồi chính giữa, bác trai cùng mẹ Khổng Văn ngồi hai bên. Ba người đều không dời mắt chằm chằm nhìn ta, nhìn như thể ta là quái nhân ởđâu chui ra.

“Đây là Đoạn” Khổng Văn giới thiệu ta với ba người.

Hắn vẫn thực tiêu sái, tay ôm lấy thắt lưng của ta, vô cùng thân thiết nói: “Đây là cha ta” Hắn chỉ người ngồi ở giữa giới thiệu cho ta biết.

“Bác bác… bác trai” Cả hàm răng run lên, không thể trách ta nói chuyện không rõ ràng, lắp ba lắp bắp…..

Hắn cư nhiên còn tác quái, cười cười, cắn vành tai ta một chút, nói: “Ngốc, bác trai cái gì, ngươi phải gọi cha.”

Ta cơ hồ muốn phun máu!

Vụng trộm liếc cha Khổng Văn một cái, quả là luyện tập tốt a , cũng không thấy sắc mặt biến đổi chút nào. Nếu như ta có con trai như vậy ……… Ba ba, đầu tiên cho vài cái tát, rồi hảo hảo mắng mỏ một chút.

Gì chứ! Nam nhân lại muốn cùng một nam nhân khác cùng một chỗ!

Đang suy nghĩ đến chuyện nếu mình là cha Khổng Văn sẽ giáo huấn con như thế nào, cha Khổng Văn bỗng nhiên mở miệng nói:

“Mặc kệ nó gọi ta là cái gì, ta cũng nhất định không đáp ứng.” Tuy nói lời không tốt, nhưng thanh âm vẫn trầm thấp vững vàng hoa lệ, thật giống Khổng Văn a

Ta sợ hãi nằm trong lòng Khổng Văn, xem sắc mặt hắn.

“Cha, Đoạn là người ta yêu.” Hắn ẩn tình liếc ta một cái, cư nhiên lại bắt đầu buồn nôn nói:

“Ta thương hắn. Hắn là người duy nhất ta muốn bên cạnh suốt đời này. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã yêu hắn rồi. Cha muốn tách chúng ta ra, là không có khả năng.”

Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói thế càng làm cho thêm mâu thuẫn thôi! Ngươi cứ giả vờ nói sẽ cùng ta tách ra, chờ bọn họđi rồi lại cùng ta một chỗ. Ngươi hiểu hay không? Đồ không cóđầu óc!

“Nhưng hắn là nam nhân!” Cha Khổng Văn dường như cũng không có giận dữ, nhướng mày một chút.

“Ta cũng là nam nhân, ta yêu hắn. Nếu ngươi lo lắng ta ở cùng hắn có chỗ nào không ổn, ngươi cứ yên tâm, chúng ta ở cùng nhau rất tốt. Các phương diện cần đều ổn ……”

Ánh mắt hắn mang theo tán tỉnh liếc ta một cái, làm cho ta liên tưởng đến chúng ta đang ở trên giường hoang *** vôđộ. “Có thể thỏa mãn lẫn nhau.”

Tuy rằng hắn thâm tình nói ra những lời đó, nhưng ta vẫn muốn đấm vào mũi của hắn.

Cái gì kêu là thỏa mãn lẫn nhau? Vẫn đều là ta thỏa mãn ngươi!

……………………………..

Quả là một cảnh tượng đẹp mắt, như cảnh trong mấy quyển tiểu thuyết a Ta oa ở trong ngực Khổng Văn nhíu mày, nghĩ xem nhân vật chính trong đó giải quyết thế nào.

Khổng phụ nói: “Các ngươi cứ muốn như vậy cùng nhau xuống dốc?!”

Khổng Văn còn chưa trả lời, thanh âm trách cứ của Khổng mẫu đã vang lên. Bất quá nàng trách cứ không phải Khổng Văn, mà là———– Khổng phụ.

“Đều tại ngươi, suốt ngày nói đến cái gì mà giáo dục kiểu mới, tự do trưởng thành, ngươi xem xem trưởng thành ra cái bộ dạng gìđây?” Ta nghĩ nàng như thểđứng lên chỉ thẳng vào mặt Khổng phụ mà mắng, quả thật nàng đang rất kích động.

“Quan điểm giáo dục kiểu mới, không phải Khổng Văn đang rất tốt đó sao?”

“Ngươi cũng khen ngợi cảđây nữa đi!” Hay lắm, ngón tay nàng thiếu chút nữa thìđụng vào cái mũi nhỏ xinh của ta. Ta thấp đầu lại một chút, rụt sâu vào lòng Khổng Văn.

Khổng phụ quả là người tốt! Hắn giúp ta a

Hắn đối Khổng mẫu nhíu mi: “Ngươi bình tĩnh một chút được không? Bộ dáng này còn ra thể thống gì nữa!”

“Ta làm sao?” Có người hít một hơi thật sâu, mang theo tiếng khóc vào trong giọng nói: “Hiện tại ta không ra thể thống gì?” Nàng nhìn sang đứa con đang mang vẻ mặt thờơ, đau lòng nói:

“Tiểu Văn tốt? Ngươi làm cha như thế nào hả?”

Khổng Văn lại không còn tí lương tâm nào, thanh thanh giọng nói: “Mẹ, không cần gọi ta là Tiểu Văn.”

Tiểu Văn?

Tiểu muỗi?

??????

Ta ở trong lòng hắn cười một tiếng, bị Khổng Văn ở bên hông nhéo một cái.

Ta ủy khuất giương mắt liếc hắn một chút.

Khổng mẫu tức giận đến lợi hại, dung mạo xinh đẹp quý phái bị giảm hẳn đi một nửa.

Nàng nói: “Ngươi nói, bây giờ giải quyết thế nào?” Vấn đề này làđưa ra cho Khổng phụ.

Khổng phụ thẳng tắp nhìn hai chúng ta đã lâu, ánh mắt cùng Khổng Văn thập phần tương tự, ánh mắt mang ánh sáng lợi hại. Bịánh mắt ấy nhìn chằm chằm hồi lâu, ta không khỏi sợ hãi, lại càng rúc sâu vào ngực Khổng Văn.

Hô hấp dồn dập không biết bao lâu, Khổng phụ rốt cục cũng mở miệng:

Không sai ta dựđoán, hắn mở miệng ra là trời long đất lở

Tuy rằng biết lời hắn nói mang đến đả kích rất lớn, nhưng là———– vẫn không chuẩn bị kịp.

Bởi vì……….

Hắn nói: “Chúng ta li hôn đi.”

Ta thiếu chút nữa theo Khổng Văn ngã xuống. Thứ nhất bởi vì tự nhiên ngồi không xong, vạn vạn lần không thể ngờđược hắn lại nói ra những lời này, thứ hai Khổng Văn cũng thất thần, không cóôm vững ta nữa.

Chẳng lẽ Khổng phụ tự nhận thấy mình có lỗi với giáo dục mà tự nhận lỗi bằng cách ly hôn? Ta chỉ nghe thấy tự nhận lỗi bằng cách từ chức, chứ không thây có nhận lỗi bằng li hôn a

Trong văn phòng tổng tài đang có bốn đôi mắt trừng trừng nhìn Khổng phụ. Trong đó mắt Khổng mẫu là mở to nhất, làm cho ta – luôn lấy đôi mắt to làm điều tự hào – cũng thấy mặc cảm.

Khổng mẫu kêu to: “Ngươi nói cái gì? Ta vẫn biết, tâm của ngươi không ở nơi này, hôm nay ngươi đã nói ra. Ngươi ngươi …….” Ung dung đẹp đẽ quý phái bị phá hư hoàn toàn.

Oa! Đỉnh điểm mâu thuẫn gia đình a Ta nháy mắt cũng không dám, sợ mình bỏ qua màn phấn khích này.

So với Khổng mẫu đang tức giận, Khổng phụ lại lãnh tĩnh hơn rất nhiều. Qủa nhiên là phụ tử, đều là những người bình tĩnh, khôn khéo.

Khổng phụ quay đầu, đối mặt với bác trai đang ngồi trên sô pha nói: “Đại ca, ngươi sai lầm rồi! Ta cũng sai lầm rồi.”

Cái gì sai lầm rồi? Ta nghe mà không hiểu ra làm sao.

Khổng bá phụ ngẩn người một hồi trên ghế hồi lâu. Vẻ mặt tang thương thở dài, giống như muốn mang một điều gì nặng trĩu đã lâu trong lòng trút ra ngoài:

“Cho tới bây giờ ngươi vẫn còn trách ca, lúc trước bức ngươi kết hôn.”

“Chẳng nhẽ ngươi nghĩ rằng ta chưa bao giờ trách ngươi? Cái gì mà không có con nối dõi là bất hiếu. Ca nhìn bọn hắn xem xem….” Khổng phụ nhìn hai người chúng ta, cư nhiên lại làánh mắt từái, làm lòng ta bất giác nóng lên.

“Không có gì phải giải quyết, cứ như vậy tốt lắm.”

Khổng phụđứng lên, đối Khổng mẫu nói: “ Tất cả hãy trách ta.” Hắn chua xót nói: “Ta năm đó không đủ kiên quyết dũng cảm, hơn nữa …………” Hắn lạnh lùng nhìn Khổng bá phụ.

“Không nghĩ tới đồng tính luyến ái cũng di truyền ……”

Trầm mặc ………….

Có thể nghe thấy tiếng tim đập rất rõ trong phòng.

“A!!!!!!!!!!!!”

Khổng mẫu đứng ngơ ngác ở giữa phòng nhìn chồng, rốt cục hét lên.

Khổng Văn đem ta đặt ở sô pha. Đứng lên, ôm lấy mẹ.

‘Me, mẹ, ta ởđây..” Hắn nhẹ nhàng trấn an mẫu thân. Ta biết cái ôm của hắn có bao nhiêu ấm áp, ta biết thanh âm hắn có thể an tâm lòng người…….

Hệt như một trò khôi hài, một hồi khôi hài.

Lung tung, rối loạn, thét gào, chửi bới, mắng, khóc ….

Sau đó từng bước từng bước rời đi.

Trước hết lao ra khỏi phòng là Khổng mẫu, làm cho nàng tức giận rời đi thật có lỗi, nhưng thực sự trong mắt ta nàng thật giống nhưđộc xà sặc sỡ a

Sau đó là Khổng bá phụ, quả thật hắn ởđây cũng không cóý nghĩa gì.

Cuối cùng, là Khổng phụ, hắn đi tới gần ta, giống nhưđang nhìn con dâu mới, khiến ta không biết làm sao.

Khổng Văn nói: “Cha, thỉnh không cần nói gì nữa.” Hắn chìa tay, làm điệu bộ nhưđang tiễn khách, cũng có thể thấy rõý của hắn —— tiễn khách.

Vì thế, Khổng phụ cũng đi rồi. Lúc hắn đi, ta cũng mang ánh mắt con dâu nhìn bố chồng tương lai cung kính nhìn theo.

Phòng chỉ còn hai người chúng ta, ta hỏi Khổng Văn: “Đã xong rồi?”

Hắn hôn hôn lên mũi ta: “Đã xong!”

“Ta đã khóc lóc xin tự rút lui đâu?” Ta bắt đầu tưởng tượng “Hoặc là chưa xuất hiện tình địch mà?”

“Phải không?!” Hắn nhẹ nhàng mà cười.

Ta vẫn lo lắng: “Thật sựđã xong?”

“Thật sự”

“Thật sự thật sựđã xong?”

“Thật sự thật sự” Hắn không chút suy nghĩ, bình tĩnh đáp.

“Chúng ta đây là đã được song phương trưởng bối đồng ý.”

“Bên nhà ta là cha ta làm chủ, bên nhà ngươi là ai?”

Ta hì hì cười: “Đương nhiên là ta a trong nhà ta là lớn nhất mà.”

Khổng Văn cũng hì hì cười, dán sát lại cắn cắn tai ta: “Như vậy……… Chúc mừng một chút đi.”

Mặt ta đỏ lên: “Lần này…… Lần này ta muốn chủđộng.”

Hắn cư nhiên thản nhiên đáp ứng: “Không thành vấn đề.” Ta còn không kịp cười, hắn đã nói: “Ngươi chủđộng đón nhận ta.”

Ta mặc kệ ta mặc kệ!

Ngươi lại bắt đầu khi dễ ta!

PN1

“Rời giường!” Cực kì cực kì lạ nha bình thường đều là Khổng Văn kêu gọi dỗ dành ta dậy, hôm nay lại là ta đang hống hắn dậy a

“Rời gường! Dậy đi nào..” Không nhận được trả lời, ta nhẹ giọng, đáng thương hề hề cầu.

Không có phản ứng.

Ta trợn trắng mắt.

Chịu không nổi!!

“Dậy! Dậy! Dậy dậy dậy!” Cố gắng đấm đá quái vật trên lưng, ta muốn rời giường a

Ngoài cửa số nắng lên rồi, trời xanh mây trắng, bãi biển gió thổi thật tươi mát a

Vất vả mãi mới được mấy ngày nghỉ, hẳn là phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, rồi mua thật nhiều thứ về khoe mới đúng.

Vì cái gì ta chỉ có thể nhướng cái cổ ra nhòm bãi biển xinh đẹp xa xa kia vì ta bị cái tên chẳng biết lãng mạn là gì vật ra trên giường, thẳng đến hiện tại trời sáng bảnh mắt ra vẫn còn bị hắn đè trên lưng như thế này.

Khố a …………….

“Đứng dậy! Dậy!…..” Ta kêu to.

Thân hình Khổng Văn như thế, hất hắn ra thật không dễ dàng. Hơn nữa nếu thật sự hất hắn xuống ———- kết quả thật tệ a Ta le lưỡi.

“Khổng Văn, nguyên lai ngươi là tên đại lười biếng nha ” Ta bất đắc dĩ ghé người thừa nhận sức nặng của hắn.

“Ngươi cứ tiếp tục ngủ, nhưng phải tránh ra cho ta dậy. Ta muốn đi bơi.”

Thật vất vả, người trên lưng rốt cục đã có phản ứng.

Bàn tay thô ráp bắt đầu chạy dọc đùi trong của ta, âm thanh xấu xa truyền đến: “Không nghĩ ra ngươi vẫn còn sức lực bơi lội, đêm qua có phải ta còn chưa đủ cố gắng?”

“Không được sờ nữa!” Ta hét ầm lên, cái tay xấu xa kia sắp chạm tới khu vực nguy hiểm.

Như hưởng ứng, hắn nâng bộ vị trọng yếu của ta lên.

“Ô….” Ta khẽ hé miệng ———– tự trách mình sai lầm đãđi khiêu khích tính báđạo của Khổng Văn.

“Thoải mái sao?” Thanh âm trầm thấp phả vào bên tai ngưa ngứa.

Kiên quyết không trả lời vấn đề vô sỉ này!

Ta vẻ mặt đau khổ kêu lên: “Đứng dậy! Nặng quá!”

“Không có biện pháp. Ai bảo kêu ngươi ở trên ngươi không chịu, hiện tại lại chê ta nặng.” Hắn không biết xấu hổ còn nói như vậy, nhưng cái thắt lưng cũng trườn trườn rời khỏi người ta, cơ hồ không đè lên ta nữa.

“Bảo bối, trên đời không có cái đệm nào mềm mại tinh tế bằng ngươi.”

Thật sựđược ca ngợi mà cười không ra nước mắt!

“Nhưng là..” Tựa hồ như thoát khỏi sức nặng trên lưng, ta gian nan thở phì phò nói: “Nhưng là…đệm cũng không theo ngươi ra biển được.”

Khổng Văn ha ha cười: “Cũng sẽ không đi bơi được.” Hắn nhích lại, cắn cắn tai ta.

Cám ơn trời đát, hắn rốt cục cũng rời cái chân khỏi người ta.

Ta nhanh chân đứng lên mặc quần áo, sợ con sắc lang kia lại đổi ý. Thẳng người, bên eo truyền đến đại não cơn đau nhức như muốn cướp luôn cái mạng nhỏ của ta.

“A……” Chân mềm nhũn, mắt trừng lớn cắm xuống nền nhà.

Một cánh tay dài đúng lúc vươn ra ôm lấy ta.

“Chậc chậc, còn muốn bơi lội, hại ta tưởng ngươi thể lực vẫn tốt.” Vẫn trần trụi oa trong ngực hắn, người này vô lương tâm còn chọc ta.

Ta quay lại cho hắn mội cái liếc mắt sắc bén, muốn nói tất cảđều là tại ngươi.

Hắn lại liếc ta mộtt cái, xấu xa cười rộ lên.

“Ngươi học được cái liếc mẳt mị lực này ởđâu vậy?

Mị lực?

Muốn rớt cằm xuống đất!

“Ngươi như thế nào lại nhìn ra như vậy? Đây là sắc bén! Ánh mắt sắc bén! Mị lực cái đầu ngươi!” Ta hét lên, thật muốn lấy tay đánh vào đầu hắn xem hắn đang nghĩ cái gì.

Khổng Văn nháy mắt mấy cái, khổ sở nói: “Ngươi càng ngày càng ác! Ôn nhu dịu dàn ngày xưa đâu hết rồi?”

“Đều là do ngươi dạy?”

“Ta dạy? Ta không nhớ ta dạy ngươi trở thành chanh chua thế này bao giờ?!” Hắn lười biếng ngắm ta từ trên xuống dưới: “Ta chỉ nhớđã dạy ngươi rất nhiều công phu trên giường, môn này ngươi quả thực không phải trò giỏi nha ”

Tức chết ta!

Ta tiến đến “Ngao ô” trên vai hắn cắn một ngụm.

Vô luận “chanh chua” hay “không phải trò giỏi” hắn đều đáng bị cắn chết!

Bàn tay to đẩy đẩy đầu ta ra.

Ta mặc kệ! Ta còn cắn chưa đã!

“Như thế nào lại giống con cún như vậy?” Khổng Văn học ta lấp lánh đôi mắt.

Hắn làm sao có thể bắt chước đôi mắt long lanh ngập nước của ta? Hừ, bắt chước bừa.

“Rời giường. Chúng ta đi mua sắm.” Hắn bỗng nhiên kéo ta về giường.

Thật đáng ghét cứ như vậy mà kết thúc mọi chuyện, mọi chuyện đều tự mình quyết định.

Bất quá ta cũng thích đi mua sắm, ta giả vờ thôi.

Quên luôn chuyện muốn cắn hắn thật đau, ta vội vã chuẩn bị xuất môn.

“Mặc quần áo giúp ta.” Khổng Văn đang mặc áo, ta ngồi bên giường đáđá hắn: “Thắt lưng ta đau” Lý do quang minh chính đại.

Hắn xoay người, cảnh cáo liếc ta một cái, ta tà cười nói: “Cứđá nữa đi, ta cam đoan thắt lưng ngươi sẽ càng đau.”

Phần tử bạo lưc!

Thực mất mặt cúi đầu khuất phục, không cho hắn nhìn thấy sắc mặt ta, lặng lẽ làm mặt quỷ, rồi lại ngẩng đầu lên: “Chúng ta đi mua cái gì? Nơi này cóđặc sản gì a?”

“Đi rồi ngươi sẽ biết!”

Thần sắc cổ quái, định làm cái quỷ gì a?

Sẽ kinh hỉ nha? Ta nghĩ nghĩ, ngây ngô cười.

“Nói a! Rốt cục là cái gì?”

“Không nói cho ngươi”

“Nói đi nói đi! Hảo Khổng Văn”

Lại là một câu không cóý trả lời “Đi rồi ngươi sẽ biết”

…………………..

Vĩnh viễn không thể tin tưởng cái tên đại đại đại sắc lang này a đây là lần thứ tám trăm vạn ta nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo mình như vậy.

Đáng tiếc, dĩ vãng của bảy trăm chín chín vạn chín chín nghàn chín trăm chín mươi chín lần trước đã lặp lại ———– ta hiện tại hối hận đã không còn kịp.

Vẻ mặt cầu xin, ta cúi đầu cho rằng chính mình đang chọn quần áo mới.

Đem một nam nhân nhỏ nhắn nhã nhặn đáng yêu đến cửa hàng bán đồ dùng tình thú, thật sự không phải việc làm của con người!

Ta thực sinh khí!

Bất quá ta đành túm chặt tay Khổng Văn, nơi này thực đáng sợ. Muốn ta bỏ tay hắn ra mà chạm vào những thứ làm cho nam nhân mêđắm kia, ta thực không dám.

Khổng Văn nhất định cảm nhận thấy bàn tay nhỏ bé của ta đã lạnh toát, hắn cúi đầu nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao thế?”

Giả vờôn nhu chăm sóc.

Ta ủy khuất trừng mắt nhìn hắn.

Bá đạo, chuyên chế, không suy nghĩđểýđến cảm giác người khác, đại phôi phản!

Ta liếc xem còng tay, roi da, những món đồ chơi bằng điện ——— mấy thứ này rất đau a Rốt cục nhịn không được, ta oa oa khóc lớn:

“Ngươi……. ngươi định làm gì với ta? Ôô…..”

Nước mắt lạch cạch lã chã rơi.

Có người cuống quýt giúp ta lau nước mắt.

“Ngươi đừng khóc!” Khổng Văn nôn nóng an ủi: “Ta cũng không định làm gì với ngươi a “

Hỗn đản!

Loại lời dối trá này ta kiên quyết không tin.

“Hảo đáng yêu, chẳng trách muốn dẫn hắn đến mua đồ chơi…..”

Một người đàn ông đứng cạnh cửa ra vào, nhìn chúng ta ngả ngốn nói.

Ta lúc này cực kì giận dữ, ba một tiếng, cho Khổng Văn một cái tát.

Khổng Văn cũng giận dữ, trừng mắt nhìn tên ngoài cửa rống một tiếng: “Câm miệng cho ta!”

Vóc dáng hắn cao cao ung dung quý phái, giận dữ lên lại càng khủng bố, nam nhân ngoài cửa bị hắn dọa sợ, ngượng ngùng lủi đi. Ta cũng bị hắn dọa đên sửng sốt.

Ta khiếp sợ liếc liếc hắn, tiếng khóc tận lực thu nhỏ lạ.

Khổng Văn cúi đầu ôm ta vào trong ngực, dùng cằm vuốt vuốt cái trán phẳng của ta, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc! Có cái gì mà phải khóc?”

Làm sao mà khóc? Ta ngẩng đầu, nhưđem ủy khuất trong lòng tuôn ra, lại òa lên khóc lớn.

“Ngươi…………Ô……. Ngươi khi dễ ta!” Ta lên án.

“Nhưng mua mấy thứ này….. sao ta lại khi dễ ngươi?” Khổng Văn không hài lòng nói thầm: “Cũng không phải dùng trên người ngươi.”

Da?

Ta lập tức nín khóc.

“Không phải ta dùng? Chẳng nhẽ ngươi dùng?” Ta lung tung chùi nước mắt, hứng trí bừng bừng một phen đánh giá Khổng Văn từ trên xuống dưới.

Khổng Văn quả thật đối với ta quá tốt!

Quả thật ta cũng thích sm, bất quá ta sợđau, ngươi chịu khó hi sinh một chút là tốt nhất, hì hì.

Hình ảnh Khổng Văn yếu đuối thật gợi cảm trên giường hiện lên trước mắt.

A! Ta thích ………

“Đoạn Thiên” Khổng Văn không lưu tình đánh gãy ý tưởng của ta.

“Cái gì?”

“Giúp đệđệ ngươi mua.” Khổng Văn nhếch đôi môi gợi cảm quỷ dị cười cười, nhìn ta hoài nghi: “Hay ngươi muốn mua để chính mình dùng thử?”

Nhìn hắn đáng sợ như vậy, quả thật ta không dám nói thật ta đang nghĩ gì.

Ta nhảy dựng kêu to: “Sao ngươi lại mua những thứ này cho Đoạn Thiên?”

“Chính hắn yêu cầu.” Khổng Văn thản nhiên nhún vai.

“Cửa hàng này rất nổi tiếng, cóđầy đủ mọi thứ, hắn muốn ta mua giúp những thứ lợi hại nhất, ta đến đây giúp hắn a ”

Đoạn Thiên dùng những thứ này? Hắn từ bao giờ trở nên tàn bạo như vậy?

“Không không không!” Ta lắc đầu, xua tay phủ nhận: “Đoạn Thiên sẽ không dùng những thứ này đối với người khác, hắn không có hư như vậy!”

“Ta cũng nghĩ như vậy…………..” Thật hiếm khi Khổng Văn có cùng ý kiến với ta. “Xem đối thủ của hắn như vậy, xem ra những thứ này khả năng dùng trên người hắn khá lớn!”

Hai chân mềm nhũn, ta trực tiếp ngã vào lòng Khổng Văn.

“Vậy sao ngươi còn mua giúp hắn? Hắn tuy rằng lâu lâu cũng hơi hư, nhưng hắn làđệđệ ta a.” Ta hơi thở mong manh chất vấn.

“Không có biện pháp. Đoạn Thiên nghiến răng nghiến lợi muốn báo thù, ta lại nhận lời giúp rồi.” Khổng Văn nở nụ cười tuấn mỹ quen thuộc chết tiệt: “Con người ta rất trọng lời hứa.”

Nếu……….. Hắc hắc, nếu mấy thứ này không có quan hệ gìđến ta, vậy mua hay không mua đều không sao cả.

Ta đứng bên cạnh Khổng Văn, nhắm mắt nhắm mũi xem hắn chọn xong mấy món.

“Cái này được không?”

“Không nên hỏi ta.”

“Ngươi xem, cái này cùng với màu da của ngươi, có bao nhiêu mỹ cảnh a ”

Ta thiếu chút nữa hét ầm lên: “Ta không xem! Ngươi mau tập trung chọn đi!”

Thật vất vả mới tính xong tiền, Khổng Văn chầm chậm dắt ta ra khỏi cửa hàng treo biển “Lễ vật”.

Ra khỏi cửa, ta mới dám mở mắt thật to, từ từ thở ra.

Trên đường nắng vàng rực rỡ, người đến người đi, tấp nập, ồn ã tràn đầy phong tình.

“Hiện tại có thểđi chơi rồi sao? Có thểđi bơi được chưa? Ta muốn ăn hải sản.” Ta rốt cục thả lỏng tâm tình, thân thiết khoác tay Khổng Văn.

“Không được!”

Đồđộc tài tính tình cổ quái!

Ta mất hứng hỏi: “Vì sao?”

“Vì……” Hắn xoay người nhìn ta: “Không dưng ta vừa bịăn một cái tát.”

Năm đầu ngón tay đang hằn lên gương mặt anh tuấn.

Ta nhăn mặt, không nghĩđến lúc đó lại dùng sức như vậy.

“Nhưng là………. Người ta sợ hãi a, nghĩ ngươi dùng những thứđó với ta.” Ta cũng thực ủy khuất.

Ta uổng phí nhiều nước mắt như vậy.

Là tại ngươi không giải thích rõ ràng cho ta trước!

Không vừa lòng phóng ánh mắt sắc bén nhìn Khổng Văn, cũng vừa lúc hắn cũng không vừa lòng ánh mắt sắc bén nhìn lại ta, lại vọi vàng cúi đầu nhận lỗi.

Thanh âm Khổng Văn lạnh lùng, thực dọa người: “Ta vẫn nhớ ngươi đã từng nói với ta ngươi không thích những thứđồ chơi ấy.”

Đúng vậy. Ta điểm điểm cái đầu.

“Như vậy, ngươi cho là ta mặc kệ dù ngươi không nguyện ý vẫn dùng những thứ này trên người ngươi?” Càng ngày ngữ khí càng không tốt, dọa ta sợ thiếu chút nữa lại khóc lên.

Hăn lại thở nhẹ: “Nguyên lai ta lại là người như vậy a………”

Ta ngay cả hô hấp cũng không được nữa, nhắm mắt lại chờ hắn phát hỏa.

“Không đi chơi. Không bơi. Cũng không mua sắm nữa.” Hắn vô tình tuyên bố: “Cũng không có tiệc tùng hải sản gì hết!”

Ta thở mạnh một hơi, trừng phạt như vậy tuy rằng làm người ta khó chịu, nhưng rốt cục cũng không đến nỗi như ta tưởng tượng.

Hắn xoay người cầm tay ta bước ta, hại ta phải chạy chầm chậm theo hắn, còn không dám mở miệng bảo hắn đi chậm một chút.

Vào đến khách sạn, hắn kéo ta như thể muốn xuyên qua tường.

Nhanh nhưđiện giật, ta chỉ kịp nhìn thoáng qua gian hàng bán một đống vỏ sò màu sắc sặc sỡ.

“Vỏ sò!” Ta vui sướng kêu một tiếng, còn không kịp liếc kĩ một chút, đã bị Khổng Văn lôi vào thang máy.

————

Mặc dù có chút áy náy, nhưng trả giáđến như vậy, đãđủ rồi a

Nhưng là hiển nhiên, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Thắt lưng bắt đầu làđau nhức, sau đó là chết lặng, đã không còn tri giác nữa rồi.

Đợi Khổng Văn xong xuôi, ta nhỏ giọng khóc lên.

“Ngoan, không khóc!” Thanh âm cưng chiều mị hoặc bên tai, đôt tay vẫn đang trên đùi ta chạy tới chạy lui.

“Ta mệt quá!” Ta thề, so mới mèo con mới sinh, tiếng nói của ta còn nhỏ hơn.

Nếu hắn còn không dừng lại thì quả thật heo chó cũng không bằng.

Hắn hôn hôn, nhẹ nhàng nói: “Ta biết ngươi mệt lắm rồi. Vật nhỏđáng thương.”

Thanh âm thuyết phục như biển xanh rộng lớn ngoài kia: “Chúng ta ra biển ngắm mặt trời mọc, được không?”

Mặt trời mọc rồi? Hắn không nói ta cũng không biết.

Cư nhiên bịđại sắc ma này ép buộc suốt một ngày. Ta tự thương cảm cho chính mình.

“Muốn ngắm không?”

Hừ, hiện tại mới lấy lòng ta?

Đang định một ngụm từ chối, đáng tiếc ý chí không kiên định, dao động một lát: “Được” Ta nghĩđá hắn một cái, nhưng phát hiện ra đã nhấc chân không nổi, kiều miệng nói: “Ngươi ôm ta.”

Khổng Văn cẩn thận lau người sạch sẽ cho ta, mặc áo ngủ cho ta. Ta hoàn toàn xứng đáng được hắn phục vụ như vậy.

“Chúng ta đi nha ” Hắn đem ta ôm lấy, đặt ta trên hai cánh ta rắn chắc, thẳng một đường ôm ra khỏi khách sạn, tới bãi biển trước cửa khách sạn.

Nhỏ nhẹ hôn hôn ta trên đường đi. Không biết là hắn cũng lãng mạn như vậy

Ta có điểm say.

Đem ta đặt trên bãi cát, tìm một tư thế thoải mái, Khổng Văn nói: “Đợi ta một chút.”

Hắn vội vàng chạy đi, lại vội vàng chạy về, cầm trên tay một bọc căng phồng.

“Ta mua tối qua.” Hắn đắc ý dào dạt nói: “Thừa lúc ngươi mệt quá xỉu đi, ta lén ra ngoài mua.”

Ta tức giận liếc hắn.

Bọc to được mở ra, một bảo tàng vềđại dương hiện ra trước mắt.

“Oa……..!” Ta cao hứng kêu lên.

Đầy đủ bao nhiêu loại vỏ sòđầy đủ màu sắc, kiểu dáng độc đáo hiện ra.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều loại vỏ sòđẹp như vậy.

Khổng Văn đem chúng bày tới bày lui, ở quanh ta quyaay thành một vòng lớn.

Ta ha ha ngây ngô cười, nhìn hành động ấm áp nghìn năm có một của hắn.

“Đẹp không?”

“Đẹp!” Ta vui vẻ hớn hởđiểm điểm cái đầu.

“Rất mỹ diệu có phải không?”

“Rất mỹ diệu!” Ta tán thưởng nhìn vòng vỏ sò lớn vây quanh người. Hắn không phải đã mua tất cả những loại quý hiếm ở biển vềđây chứ?

Khổng Văn tới gần ta, đến cả ma vương còn kém…

“Như vậy….” Hắn nuốt một ngụm nước miếng, còn rất chân thật nhìn ta: “Chúng ta hiện tại làm chuyện cũng mỹ diệu không kém đi..”

Đầu óc ta đang không kết nối được đến. Nếu kết nối được, chắc chắn một hơi cắn lưỡi.

“Ngươi…. Ngươi ngươi….. Ngươi…………” Ngay cả chính ta cũng không xác định được mình muốn nói gì.

“Đến đây đi… Khung cảnh rất tốt, chắc chắn cảm giác rất mỹ diệu.”

Hắn lời ngon tiếng ngọt, lại linh hoạt chân tay đèép đi lên…………

Sự thật chứng minh, người này quả thật heo chó không bằng………

Vĩnh viễn không thể tin tưởng đại sắc lang này!

Ta tám trăm vạn linh một lần nghiến răng nghiến lợi tự cảnh cáo mình.

Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.