Bất Yếu Bất Yếu Phóng Khai Ngã

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Âm thanh thanh thúy của trợ lý thứ hai của Khổng Văn vang lên bên ngoài cửa. Người này cùng ta chung một vị trí, nhưng thực sự là một người có năng lực a

“Tổng tài, hội nghị sắp bắt đầu. Các quản lý cùng trưởng phòng đã có mặt đầy đủ”

Hô… Ta cẩn thận nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Khổng Văn không cam lòng ngắm ngắm ta. Hừ hừ, ta đảm bảo là hắn đang nghĩ ra cái gìđó xấu xa để chỉnh ta.

“Đã biết. Ta lập tức đến ngay”

Giọng nói uy nghiêm nam tính truyền ra ngoài. Ta biết, cuối cùng cũng tránh được một lần. Tạm thời thếđã, tính sau.

Ta ngàn vạn lần mong Khổng Văn rời đi nhanh nhanh. Mắt to vẫn mở nhìn hắn không chớp mắt.

Khổng Văn lấy trên bàn lên một tập văn kiện, bỗng nhiên đi đến bên người ta, nắm lấy khuỷu tay ta kéo ta ra cửa.

“Ai! Khổng Văn”

Ta há to miệng. Hắn hắn hắn….. sẽ không chộp ta tới cuộc họp chứ? Ta mỗi lần họp đều ngủ gà ngủ gật, Khổng Văn đãđặc cách miễn cho ta tất cả các cuộc họp buồn ngủđó rồi cơ mà.

Hắn liếc ta một cách nghiêm khắc: “Hôm nay hội nghị tổng kết cuối năm, ngươi cũng phải đi nghe!”

Hội nghị tổng kết cuối năm với ta thì có quan hệ gì?

Ngươi chính làđang khi dễ ta!

Ta bám chặt lấy khung cửa, ai ai cầu: “Ít nhất….. Ít nhất ngươi để cho ta đi WC một chút chứ!”

“Muốn lấy nó ra?! Không được!” Khổng Văn tàác cười cười, cắn cắn vành tai ta, nhẹ giọng nói:

“Vì trong cơ thể ngươi có cái đó, nên ta muốn mang ngươi vào cuộc họp giải buồn ấy mà…..”

Ta ngây người một lúc mới hiểu rõ chủý biến thái trong đầu của hắn.

“Không đi! Ta không đi!” Ta cố sống cố chết bám chặt vào cánh cửa phòng tổng tài, mặc kệánh mắt của nhân viên công ty.

Hắn cư nhiên còn uy hiếp ta, ở bên tai ta hung tợn nói: “Cứ nháo nữa đi, tối nay về nhà sẽ không dễ chịu, lúc đó đừng có cầu xin ta tha thứ…”

Ta kinh sợ liếc hắn, hảo ủy khuất!

Rút cục ai nháo?

Thật đáng ghét!

Luôn khi dễ ta…..

Nhưng làánh mắt của Khổng Văn thật lợi hại, ta bị nhìn đến mức nội tạng trong bụng đập bang bang, đành không cam lòng buông cánh tay đang giữ chặt khung cửa ra.

“Ngươi… ngươi tổ chức nhanh nhanh lên một chút được không?” Ta giật giật ống tay áo hắn….. một trăm vạn lần….. hệt như con cừu non…..

Tựa hồ như bộ dáng cừu non này không còn tác dụng, hắn càng ngày càng phớt lờ ta.

Hắn không có trả lời, dắt ta bước đi. Bên ngoài nhìn thấy là hình ảnh một tổng giám đốc phong độ vô cùng quan tâm chăm sóc đến cấp dưới và trợ lý cùng nhau đi đến phòng họp đãđầy đủ người.

“Ngươi ngồi ởđây!” Không nói không rằng trừ câu đóđặt ta ở chỗ gần hắn nhất.

“Tổng tài..”

“Tổng tài..”

……………..

Cung kính chào Khổng Văn, cư nhiên cũng có người hỏi đến ta:” Trợ lýĐoạn, sắc mặt ngươi hình như không được tốt, không khỏe sao?”

Ta miễn cưỡng cười một cái, coi như câu trả lời.

Chết tiệt! Bị Khổng Văn đặt mạnh xuống ghế ngồi như thế càng làm cho cái vật trong cơ thể lập tức chôn sâu thêm một chút, cảm giác thật rõ ràng.

Ô…………… Khó chịu…………..

Cuộc họp cũng bắt đầu, lần lượt các trưởng phòng lên báo cáo tổng kết cuối năm cùng dự thảo các dựán mới.

Cái gì mà hoạt động thị trường cả năm quy hoạch, cái gì mà mạng lưới mở rộng phát triển tiền cảnh …..

Toàn bộ ta nghe không hiểu một chút gì hết, nhưng đành phải làm bộ hiểu tất, hiểu hết như mấy người bên cạnh, thỉnh thoảng gật gật cái đầu.

Toàn bộ khí lực dồn sức đểý dưới hạ thân, cái nọ cắm sâu bên trong làm ta rất khó chịu, không dám động đậy.

Hảo chán ghét!

Khổng Văn đêm qua cư nhiên còn làm ra vẻ rất lương tâm mà bảo loại này còn nhẹ nhàng nhất.

Khổng Văn đáng chết!

Ta tức giận hung hăng trừng hắn một cái.

Không ngờ Khổng Văn đang chăm chú nghe báo cáo mà phản ứng cực nhanh nhẹn, lập tức quay đầu đón ánh mắt của ta, làm ta sợ tới mức nhanh chóng cúi mặt xuống.

Ánh mắt trêu ngươi của hắn đảo trên người ta hai vòng, sau đó tiếp tục nghe báo cáo về sản phẩm mới.

Trong lòng âm thầm le lưỡi, thật may mắn!

A!

Không đúng ……………….

Bàn tay to của hắn đang tới tới lui lui sờ loạn trên đùi ta.

Đồ hạ lưu!

Dùng khóe mắt liếc Khổng Văn một chút, thấy hắn vẫn mặt mũi tư thế nghiêm trang nghe báo cáo.

Trên thế giới này sao lại có con người giả dối đến như vậy chứ?

Dối tráđầy khí phách như thế chứ?

Không cần sờ tới sờ lui như vậy chứ!

Ta vụng trộm đẩy tay hắn ra.

Vô dụng. Bàn tay to lại duỗi dài tới ngay, hơn nữa nghiêm trọng hơn lại đang tiến công về phía trọng yếu nhất.

Ta cũng thò tay xuống đấu lại bàn tay xấu xa kia. Trận đấu kịch liệt diễn ra dưới gầm bàn, lại không thểđể cho bất cứ ai biết, căng thẳng, căng thẳng a

A!

Hắn hắn hắn…… tránh được tay ta, cư nhiên còn ở chõđó nhéo ngắt một cái làm ta thiếu chút nữa kêu lên.

Thật quáđáng!

Cơn tức của ta cũng đang dâng lên đến cực hạn đây! Hừ!

Ta dựng thẳng ngón trỏ, trên mu bàn tay Khổng Văn tìm tìm rồi dùng sức ấn sâu một cái. Hừ, cái này còn không làm cho ngươi một lỗ thủng trên tay?!

Phản công thành công!

Địch nhân nhanh chóng lui xuống rồi ngồi yên, không động tĩnh gì.

Ta thở phào không đến vài giây, lại lo lắng dựng lên.

Không lẽ ta làm cho Khổng Văn đau quá?

Không xong, Khổng Văn sinh khí sẽ không có gì tốt đẹp.

Vừa định ngẩng đầu dùng ánh mắt ôn nhu an ủi hắn, bỗng nhiên ta lập tức chấn động toàn thân.

A a a a a a!

Cái vật trong thân thể cư nhiên chấn động đi lên.

Hảo hảo hảo khổ sở!

Ta lập tức ngẩng đầu, cắn môi trừng trừng nhìn cái tên đang nghiêm túc nghe báo cáo.

Hắn nheo nheo khóe mắt tà tà nhìn ta cười nhẹ, cái điều khiển trong tay hắn nhưẩn như hiện giương giương, tựa hồ muốn nói: Ngươi vẫn đấu không lại ta!

Tức chết ta! Tức chết ta!

Vì cái gì bị gắt gao ăn sạch sẽ luôn là ta?

Dừng lại ngay!

Ta trừng mắt nhìn hắn, Khổng Văn vẫn tỉnh bơ!

Cái vật kia vẫn còn đang lăn lăn lộn lộn, nước mắt ta đã chực ở khóe mắt chuẩn bị lăn a lăn a

Được!

Được lắm!

Ta mím môi, nước mắt lưng tròng nhìn khắp phòng hội nghị một vòng, quyết định …..

“Ô ô ô! Ô ô …………”

Ta vứt hết cả tôn nghiêm oa oa khóc lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.