Bắt Yêu

Chương 108: Chương 108: Chương 90. (Tiếp)




Hẳn là cả tối ngày hôm qua anh vẫn luôn túc trực ở đây đi, lúc cô ngồi ở trước sảnh khách sạn chờ anh, thì anh lại đang canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu của mẹ mình.

Mẹ Tiêu là một người mẹ nhân từ, yêu thương cô giống như mẹ ruột của cô vậy, luôn dạy bảo cô, nhưng cô lại không biết bà bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Trong một đêm, toàn bộ sự nghiệp của mẹ Tiêu đã bị hủy, không còn một tia hi vọng.

Không có.

Đột nhiên cô thấy khó chịu, hơi ngửa đầu nhìn chiếc đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống.

Nếu nói lần đính hôn trước, Tiêu Tử vì cô mà từ bỏ mẹ ruột của mình, như vậy lúc này đây, anh tuyệt đối là không bỏ được a. Anh có thể trong hôn lễ 'lâm trận lùi bước', nhưng không thể chấp nhận được tin dữ mẹ mình đang nằm trên bàn phẫu thuật lạnh băng băng, ngay cả lần nhìn mặt cuối cùng cũng không được.

Anh không đủ khả năng chống đỡ Hồng Vũ, không thể từng giây từng phút chờ đợi trước giường bệnh, không hề quan tâm đến bênh tình của mẹ mình, cảm thấy hổ thẹn với mẹ, nhưng giờ đây đến cả cơ hội bù đắp cũng không có.

Trong một khắc kia, anh bỗng nhiên hiểu ra, người mà bản thân có lỗi nhất chính là mẹ mình.

Khi anh lần lượt hết lần này đến lần khác đối nghịch với mẹ, bỏ nhà đi, từ bỏ con đường mà ba anh đã trải sẵn cho mình, đi làm thư ký riêng, cưới người con gái mà anh yêu, mẹ anh lại lần lượt bao dung, rộng lượng mà hiểu và bỏ qua cho anh.

Nhưng cuối cùng, mẹ lại bởi vì anh, sai sót trong ngày an dưỡng cuối cùng này mà qua đời.

Đúng vậy, qua đời rồi. Đèn trên phòng cấp cứu phụt tắt, các bác sĩ từ bên trong đi ra, không một ai nói gì, chỉ vô cùng tiếc nuối mà lắc đầu.

Trái tim Đại Lận lộp bộp rơi xuống, nước mắt trào ra làm ướt đẫm bờ mi run rẩy, trong lòng đau đớn kịch liệt.

Đó là người mẹ đối xử với cô tốt nhất trên đời này, mà bây giờ ngay cả gặp mặt lần cuối cô cũng không thể. Giống như ba cô năm đó, luôn lấy phương thức này để rời xa cô, không bao giờ gặp được nữa.

Cô lấy tay che miệng lại, nước mắt chua xót không ngừng chảy ra, rớt xuống sàn, dù thế nào cũng không dừng lại được.

Lúc cô còn đang nghẹn ngào, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thì Tiêu Tử đang lảo đảo lùi lại sau hai bước, trên gương mặt tuấn tú là một mảnh tro tàn, chậm rãi buông tay bác sĩ ra, điền cuồng vọt vào phòng giải phẫu...

Đại Lận đứng tựa vào góc tường, ôm miệng nức nở chậm rãi ngồi xổm xuống.

Cô rất muốn gặp mẹ tiêu, nhưng mà nghĩ tới, lúc cô đang hạnh phúc mặc áo cưới chuẩn bị làm cô dâu, thì mẹ Tiêu lại một mình nằm trong phòng cấp cứu. Khi đó bà hẳn là rất tuyệt vọng, rất cô đơn, sẽ gọi tên Tiêu Tử, nhưng lại không quyết định được số mệnh của mình....

Các y bác sĩ sau khi chia buồn với gia đình liền dẫn nhau rời đi, lúc đi ngang qua nhìn thẩy vẻ mặt đau đớn của cô, liền hô một tiếng 'Tô tiểu thư', giống như là có chuyện gì muốn nói với cô, nhưng phía sau lại truyền đến âm thanh lạnh lùng của ba Tiêu, muốn ngắt lời bác sĩ.

Ba Tiêu vẫn đứng phía sau Đại Lận, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, làm cho các bác sĩ phải rời đi, trên gương mặt nghiêm khắc kia cũng hiện lên một mảnh tro tàn, gót chân run run, suýt chút nữa không đứng vững nổi.

Chợt, ông hướng về phía đám người đang đi tới, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi bi thống cùng căm giận đến mức tận cùng, sẵng giọng lạnh lùng nói: “Bác sĩ, cô ta không phải người của Tiêu gia, ngài có gì cứ nói với tôi!”

Bác sĩ nói một tiếng 'Nén đau thương' với ba Tiêu, sau đó lại gần nói chuyện.

Đại Lận nghe được một tiếng 'Không phải người của Tiêu gia' này, trong lòng rất khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn thấy thi thể mẹ Tiêu đang được đẩy ra ngoài, bên trên được che bởi một tấm vải trắng, Tiêu Tử một bên biến thành một xác chết biết đi.

Cô đứng lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tiêu Tử, gương mặt tuyệt vọng thống khổ mà ưu thương đó cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt ôn nhu kia che kín sự tro tàn dưới đáy mắt, không sóng không gió.

Đại Lận đi về phía anh, gọi một tiếng 'Tiêu Tử', nhìn mẹ Tiêu đang nằm trên giường bệnh đi vào giấc ngủ ngàn thu.

Mà cái nhìn này, khiến cho nước mắt Đại Lận tuôn trào như mưa.

Người mẹ tốt nhất trên đời này của cô, thực sự đã rời đi rồi. Khiến cho người ta rất đau lòng, trái tim cũng thật đau.

“Đại Lận, là anh có lỗi với em và mẹ.” Đôi mắt vô hồn của Tiêu Tử cũng đang rơi lệ, áy náy mà thất vọng nhìn cô: “Anh từng cho rằng bản thân có thể chăm lo phát triển Hồng Vũ để bù đắp lại cho mẹ, báo đáp mẹ, mà anh lại không làm được, anh cũng từng cho rằng anh có thể khiến cho em rung động, khiến em yêu anh, nhưng sự thực chứng minh, Đại Lận, cho dù em có kết hôn, cũng vẫn không thể quên được người kia. Đại Lận, đêm trước khi kết hôn anh vẫn còn mong chờ hôn lễ này của chúng ta, nhưng mà em....”

Anh khàn khàn nói ra câu nói cuối cùng, đau đớn nhìn Đại Lận, tự mình đẩy giường bệnh của mẹ đi, lẳng lặng lướt qua trước mắt Đại Lận, giống như một cái gặp thoáng qua.

Đầu gối Đại Lận mềm nhũn, máu trong người đều đóng thành băng.

Tiêu Tử, em vẫn tưởng là anh bằng lòng cho em cơ hội này để chuộc tội, để bù đắp, nhưng mà khi em khoác lên người bộ váy cưới, khoác tay anh đi đến cánh cổng hạnh phúc, anh lại dứt khoát đẩy em đi.

Em chỉ cách hạnh phúc một bước chân, nhưng cũng chính bước nhỏ này, sẽ thực khó quên trong cuộc đời này của em, đau cả đời.

Tiêu Tử, thực ra em có thể cùng anh gánh vác Hồng Vũ, cùng nhau phát triển công ty, cùng nhau chấp nhận chuyện công ty phá sản, cùng nhau nắm tay mẹ bước những bước đi cuối cùng, nhưng mà, anh đã không hề tin tưởng em, không muốn chúng ta cùng nhau đối mặt tất cả, ném em một mình ở buổi lễ kết hôn.

Cô quay đầu lại, nhìn bóng lưng đó càng lúc càng xa, có một số việc ở trong khoảnh khắc liền trở nên sáng tỏ.

Một lát sau, vệ sĩ của Tiêu gia đi tới đưa cho một một phong thư, nói là lão gia ra lệnh đưa tới, xin Tô tiểu thư hãy biết liêm sỉ, học lễ nghĩa.

Đại Lận mở phong bì thư ra, nhìn một màn ôm hôn kích tình dưới mưa trong ảnh, không có kinh hoảng, mà ngồi bệt xuống ghế bên cạnh, nhìn Đằng Duệ Triết trong ảnh.

Phía sau tấm hình còn kèm theo dòng chữ đánh máy: Tiêu Tử đã xem đoạn video clip đó, cho cô xem ảnh chụp này, là muốn để cho cô biết bản thân có biết bao nhiêu liêm sỉ, không biết xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.