Bắt Yêu

Chương 116: Chương 116: Chương 93




Editor: June_duahau

Anh thực sự lo lắng đám người đông đúc chật ních này sẽ ép cho thân mình mảnh mai của cô hỏng mất, nhìn người nọ chen lách người kia, quả thực đó là cái xe bus đông người nhất mà anh từng thấy.

Anh vừa định đẩy cửa xe ra, lo lắng có nên lôi cô xuống khỏi cái xe bus chết tiệt kia không.

Đúng lúc này.....

“Khoan, khoan, chờ tôi với! Đợi tôi với!”Bỗng thấy một nam sinh vác theo túi sách, một thân cà lơ phất phơ đúng kiểu công tử nhà giàu ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo chiếc xe bus kia, còn liên tục kêu 'Chờ với', rốt cuộc cũng đuổi kịp được nó, chờ đến khi cửa xe mở ra lập tức nhảy lên xe bus. Cậu ta vừa lên xe liền chen lách đi về phía Đại Lận, nhìn Đại Lận cười hì hì, bộ dáng thoạt nhìn rất đẹp trai.

Đại Lận nói với cậu ta cái gì đó, giống như có quen biết với cậu ta. Hai người đứng chung một chỗ, giống như một đôi học sinh cấp 3 hoặc sinh viên đại học đang yêu.

Đằng Duệ Triết ở bên ngoài nhìn thấy một màn này, trong lòng liền trầm xuống, lập tức lái xe đuổi theo.

Đại Lận đẹp như vậy, xem ra được rất nhiều người theo đuổi ah.

Trong khi đó, Đại Lận đứng chen chúc trên xe bus, vô cùng bất đắc dĩ nhìn nam sinh trước mặt, hỏi cậu ta đi đâu.

Mà nam sinh kia lần này lại không dẫn theo đám bạn kia của mình, chỉ cầm theo một cái cặp sách, một thân quần áo hàng hiệu, tóc ngắn được chải ngược lên, hình dạng khác thường, trên gương mặt khôi ngô tuấn tú đột nhiên nổi lên hai rạng mây hồng: “Mình tên Cổ Tuấn, cậu tên gì?”

“Đại Lận.” Đại Lận nhỏ giọng nói.

“Darling?” Nam sinh kia bật ra một tiếng cười lớn, thật là thích chết cái tên này rồi. Darling, thân ái? haha, thật sự là môt cái tên rất hay!

Mấy hành khách bên cạnh nghe thấy vậy cũng đồng loạt quay lại, liếc mắt nhìn hai 'tiểu tử' này một cái, đều nhất trí cho rằng họ là một tình nhân nhỏ.

“Đại trong mày rậm, Lận trong cỏ dại.” Đại Lận nhỏ giọng giải thích, hơi đứng cách xa Cổ Tuấn ra một chút. Cái tên tiểu tử này, đừng có lớn tiếng như vậy có được không? Một tiếng Darling này cũng quá to rồi!

“À, hóa ra là thế. Kế tiếp cậu muốn đi đâu chơi hả?” Tay cậu ta nắm lấy vòng treo, còn cố ý đung đưa theo nó giống như chơi rất vui, “Đi dạo công viên chơi sao?”

Đại Lận nhìn bên ngoài cửa sổ, đối với người bên cạnh thật không biết nói gì.

Hóa ra là cậu ta bám theo cô lên xe bus, còn luôn luôn 'lúc ẩn lúc hiện' ở bên cạnh cô, cười hì hì. Cô bất đắc dĩ nói: “Bây giờ tôi phải về nhà, có việc cần phải làm!”

“Ah, Darling này, tôi có thể đến nhà cậu uống chén nước được không? Trong nhà cậu có mấy người?” Tiểu nam sinh lại bắt đầu có hứng thú tra hỏi, rồi lại tự mình nói thầm, “Nhà tôi có một bà chị tham tiền lại keo kiệt, lúc nào cũng kè kè chiếc máy tính trên tay ấn ấn, ngay đến là tiền sinh hoạt của tôi cũng quản vô cùng sít sao, hại tôi mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bao nhân thịt, không thể mang đám anh em của mình đi ăn quán.”

Đại Lận nghe thấy vậy liền khẽ cười.

Tầm mắt cô xuyên qua tấm cửa kính phóng ra ngoài cửa sổ, nhưng cô không hề chú ý đến chiếc xe đang chạy ngay bên ngoài đó là của Đằng Duệ Triết, chỉ lẳng lặng nghe Cổ Tuấn nói.

Bà chị tham tiền keo kiệt? Còn lúc nào cũng cầm bên mình chiếc máy tính? Sao lại thấy giống Torn thế nhỉ?

“Mất mặt nhất chính là, lúc nghỉ đông và nghỉ hè bà già ấy không hề cho tôi lấy một xu tiền sinh hoạt, bắt tôi phải đi kiếm việc làm thêm, tự mình kiếm tiền sinh hoạt cùng học phí của kì sau. Cậu nói xem có chị gái như vậy sao, có thấy thực xui xẻo không? Đến cả cha tôi cũng chưa từng không cho tôi tiền!” Cậu ta lại tiếp tục lẩm bẩm ở bên tai Đại Lận, sờ sờ mũi mình, bộ dáng cực kỳ giống một cậu nhóc chưa lớn, “Ở nhà, người tôi bội phục nhất chính là anh cả tôi, chỉ cần quét vài cái, dùng nắm đấm để trừng trị kẻ ác, đánh cho lũ trứng thối kia đến 'hoa rơi nước chảy'!”

Cậu ta vừa nói vừa làm ra một động tác quyền, dường như đối với anh trai mình thực sự bái phục: “Anh cả tôi không chỉ có nắm đấm lợi hại, thiên hạ không có đổi thủ, mà còn đem đám trứng thối kia ra trước công lý, trong giới cảnh sát có biệt danh là 'Liệp Ưng', cậu đoán xem anh cả tôi làm nghề gì?”

Cậu ta ngoảnh đầu nhìn về phía Đại Lận, cả người còn lắc lư theo chiếc vòng treo, không lúc nào chịu yên tĩnh.

“Cảnh sát?” Chính cậu ta đã nói là trong giới cảnh sát, Đại Lận liền cho cậu ta chút mặt mũi.

“Cao hơn một chút.”

“Sở cảnh sát?”

“Thấp hơn.”

“Cảnh sát trưởng?”

“Cũng không khác lắm, anh ấy hiện tại đã bị điều về Viện Kiểm Sát nhậm chức rồi.”

Viện Kiểm Sát? Kiểm Sát Viên? Ánh mắt Đại Lận hơi suy sụp, lát sau lại nhìn về cậu nam sinh tên Cổ Tuấn kia. Nếu anh trai cậu ta là Kiểm Sát Viên, vậy cũng có thể là người năm đó niêm phong biệt thự Tô gia nhà cô sao?

Cổ Tuấn cười hì hì gật đầu: “Chuyên môn của anh tôi là niêm phong nhà ở cùng tài sản của đám quan tham ô, khiến cho đám tham quan đó không dám kiêu ngạo trên quan trường như vậy nữa. Vì dân trừ hại”

Đại Lận vội vàng dời ánh mắt đi.

Tham quan, tham quan, thời điểm ba cô qua đời lúc đó, trên lưng chính là gánh hai chữ tham quan này.

“Darling, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt lại tái xanh thế kia?” Cổ Tuấn cuối cùng cũng chịu buông tha cho chiếc vòng treo, đình chỉ việc lắc lư, sát mặt lại gần, lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt Đại Lận bỗng dưng lại ảm đạm xuống. Vì dân trừ hại là một công việc khiến cho người ta vui vẻ tự hào nha, vốn cậu ta cho rằng Đại Lận biết được cũng sẽ vì anh trai cậu mà kiêu ngạo, không nghĩ tới, sắc mặt Đại Lận liền trầm xuống.

Được rồi, lần này cậu sẽ kể chuyện cười, để Darling được vui vẻ: “Có một con chim ưng đậu ở trên cành cây cao, ăn không ngồi rồi nghỉ ngơi. Bỗng một con thỏ nhìn thấy nó bèn hỏi, 'Tôi cũng có thể giống như cậu ngồi được như vậy, có cái gì mà không làm được chứ?” Ưng trả lời: “Được ah, sao lại không được.” Vì thế, con thỏ ngồi trên đất phía dưới con ưng đang nghỉ ngơi. Đột nhiên, một con hổ xuất hiện, nó bổ nhào vồ chết con thỏ, ăn thịt nó.”

Kể xong chuyện cười, 'vạn vật' đều tĩnh lặng, vắng lặng đến không tưởng!

“Hắc hắc.” Cổ Tuấn cười ngặt ngẽo một tiếng, gãi gãi cái ót, vừa đánh mắt liếc xéo đám người xung quanh, vừa nói: “Chuyện xưa nói cho chúng ta biết, nếu muốn ăn không ngồi rồi, bạn phải ngồi ở vị trí vô cùng vô cùng cao, haha ~haha~~”

Đại Lận tâm tư nặng nề, không có tâm trạng nói giỡn với cậu ta.

Xe bus vừa đến trạm, hai người liền xuống xe, Cổ Tuấn vẫn còn mặt dày bám theo đuôi Đại Lận.

“Darling, sau khi làm bài kiểm tra tiếng anh xong, cậu giúp tôi bổ túc môn đó được không.”

“Tôi không có thời gian, tôi còn có việc phải làm.”

“Tôi sẽ trả tiền lương dạy kèm cho cậu đúng hạn! Mỗi giờ 50 đồng!”

Đại Lận ngừng chân, quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Cổ Tuấn: “Nếu cậu thực sự cần học bổ túc, tôi có thể giúp cậu tìm người dạy kèm tại nhà.”

“Thôi khỏi.” Cổ Tuấn bĩu môi, tiếp tục nhắm mắt theo đuôi.

“Đứng lại đó cho tôi!” Đại Lận lạnh lùng nói, quát cậu ta, không cho phép cậu ta đi theo cô nữa, trong đôi mắt đẹp tràn ngật không vui, giơ tay chỉ về phía trạm xe bus: “Ngồi xe trở lại trường học, cấm được đi theo tôi nữa! Trở về!”

Cổ Tuấn nhìn thấy tiểu mỹ nhân tức giận, quả nhiên đứng bất động tại chỗ, thiết tha mong đợi nhìn cô.

Đại Lận quay đầu bước đi, bóng lưng mảnh khảnh vừa mới rẽ vào trong con ngõ nhỏ có phòng cho thuê liền biến mất tăm không thấy đâu.

Mà một màn vừa rồi, đập vào mắt Duệ Triết lại chẳng khác gì cảnh đôi uyên ương đang giận dỗi nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.