Đằng Duệ Triết thấy cô chỉ bắt lấy tay anh ngăn cản không hề lên tiếng,
không đồng ý, cũng không cự tuyệt, rất hờ hững lạnh nhạt, anh hơi buông
lỏng thân thể mềm mại của cô ra, xoay người cô lại đối mặt với anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong cặp mắt long lanh kia không hề có có một chút
nhớ nhung tưởng niệm dành cho anh, cũng không hề có cảm xúc phập phồng,
trong lòng anh không khỏi có chút thất vọng. Nhưng anh không hề buông cô ra mà chậm rãi buộc chặt eo nhỏ của cô, cúi thấp xuống hôn cô.
“Không!” Cô vội vàng quay mặt đi, không muốn để anh ta hôn xuống.
Vì thế trái tim anh lúc này bỗng nhiên trầm xuống, trên gương mặt tuấn tú bao phủ ba tầng sương lạnh.
Anh giơ tay nắm lấy cằm cô xoay mặt cô lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt
cô, muốn từ trong ánh mắt đó bắt giữ lấy một tia lưu luyến si mê anh như ngày nào, nhưng mà, cô chỉ dùng đôi mắt long lanh nước của mình lạnh
lùng đáp lại anh, muốn anh buông tay.
Anh buông cằm cô ra, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn cô đứng dưới ánh đèn.
Ba tháng chia xa, thực sự làm kém xa so với lần chia tay ở trên núi Ôn
Tuyền kia. Đó mới là lần cô chân chính biểu lộ tình cảm của mình, đó mới chân chân chính chính là cô. Nhưng bọn họ lại một lần nữa lướt qua
nhau, khiến cho cả hai càng ngày càng xa cách, càng ngày càng xa lạ.
Hiện tại giữa bọn họ không chỉ có vách ngăn ba năm lao tù cắt ngang, còn có
vách ngăn một mạng của thị trưởng Tô, vách ngăn của mẹ Tiêu cùng Tiêu Tử nữa.
Hiện tại anh chỉ nhìn thấy trong mắt cô tia tưởng niệm dành cho Tiêu Tử cùng sự áy náy đối với người Tiêu gia.
Cô hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh, thực sự quên anh.
“Em có bạn trai mới rồi?” Anh lạnh giọng hỏi, đôi mắt thâm trầm từ đầu tới cuối vẫn không dời khỏi khuôn mặt cô.
Nếu cô đã có bạn trai mới, chứng tỏ cô đã dần dần quên Tiêu Tử, đây cũng không khỏi là chuyện tốt.
Chẳng qua là tên tiểu tử kia còn quá non, căn bản không có khả năng để bảo vệ cô.
Cô quay lưng lại, dùng bóng lưng mình đối điện với anh, nói: “Cổ Tuấn
không phải là bạn trai tôi, hiện tại tôi không muốn suy nghĩ gì mấy loại chuyện này, chỉ muốn hoàn thành chương trình học đại học trước.”
Đằng Duệ Triết nghe được đáp án như vậy, mày rậm nhíu chặt, nhìn thoáng qua
thấy thuốc tiêu hóa đặt trên bàn học của cô, môi mỏng hơi vén lên: “Gần
đây bệnh dạ dày sao rồi?”
“Vẫn tốt lắm.” Cô nhàn nhạt đáp lại,
luôn dùng bóng lưng đối mặt với anh, “Ngày mai tôi còn có bài kiểm tra
tiếng Anh, bây giờ muốn ôn lại....” Ý tứ chính là mời anh đi cho.
Anh liếc mắt nhìn đống bài vở trên bàn cô, không đi, nhếch miệng cười: “Em
tiếp tục ôn bài, tôi mượn nơi này nằm một lúc, hai ngày nay mệt mỏi quá
rồi.” Sau đó liền cởi áo bành tô ra, thân hình cao lớn nằm tựa trên cái
giường nhỏ của cô.
Tiểu Tuyết Cầu đứng bên 'ngao' một tiếng, nhảy đến bên cạnh anh, ủi đến trong lòng làm nũng.
Anh vỗ vỗ đầu 'con trai, để cho nó ngoan một chút, nhìn một chút cái thẻ
đeo trên cổ nó. Torn tốt lắm, lần này trở về tiếp tục thưởng thêm tiền
lương.
Đại Lận ở một bên như đứng trên đống lửa ngồi trên đống
than, đi ra kéo cửa phòng lại, không muốn để mọi người ở đây biết có đàn ông vào phòng cô, còn nằm trên giường cô nữa.
“Anh định ở đây
bao lâu?” Cô đem phần nước luộc mì chưa ăn xong thu dọn lại, nhìn người
đàn ông cường tránh chen chúc trên chiếc giường nhỏ của cô.
“Xem
tình huống!” Đằng Duệ Triết khẽ vuốt lông mao của Tiểu tuyết Cầu, nâng
hạ mí mắt, tựa hồ rất mệt, khẽ nhắm mắt lại, “Ngửi thấy mùi nước luộc
mì, bụng hơi đói.” Khàn giọng nói xong, người cũng thiếp đi, cặp mắt lợi hại được che giấu bởi hàng lông mi dày, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ngũ quan thâm thúy, gương mặt tuấn tú hơi thả lỏng.
Đại Lận vẫy Tiểu Tuyết Cầu qua, ôm lấy nó đi ra ngoài cửa.
“Mẹ đi mua cho anh ta tô mỳ, con ở bên cạnh anh ta, chờ anh ta ăn xong, thì dùng miệng của mình kéo anh ta ra ngoài, nghe chưa?” Cô phân phó nhiệm
vụ cho Tiểu Tuyết Cầu, có chút cố ý.
Tiểu Tuyết Cầu 'oa' một tiếng, hai cái lỗ tai nhỏ giật giật, tỏ vẻ nó thật khó xử.
Bắt nó dùng miệng tha baba nó đi sao? Đây quả thực là muốn chết! Huông chi, nó thích baba chủ nhân ở chỗ này, người một nhà thật náo nhiệt a.
“Nếu con không tha, tối nay mẹ không cách nào ôn bài được, ôn bài không tốt, ngày mai kiểm tra tiếng anh sẽ không qua, không qua thì không thể vào
đại học được...” Đại Lận lảm nhảm nói.
“Ẳng! ẳng!” Tiểu Tuyết Cầu lập tức gật đầu, tỏ vẻ con sẽ đứng về phía mẹ chủ nhân.
Mua xong tô mỳ, Đại Lận đặt bên cạnh rồi ngồi xuống bàn đeo tai nghe lên
luyện tập một chút, Tiểu Tuyết Cầu ghé vào ngực Đằng Duệ Triết muốn gọi
ba nó dậy ăn mỳ.
Mắt anh giật giật một chút, mới nhập nhèm mở ra, ngẩng đầu nhìn cái đầu chó con trước mặt.
'Con trai' đừng ầm ĩ, baba mệt muốn chết, ngủ đã.
Một tay đẩy tiểu gia hỏa kia ra, lật người, mặt đối diện bên ngoài.
Đại Lận đang tận lực nghe chợt xoay đầu qua, nhìn thấy gương mặt say ngủ của anh.
Mái tóc ngắn hơi hỗn độn, nhưng không làm mất đi hình tượng tuấn mỹ của
anh, ngược lại vẻ lười nhác còn làm tăng thêm sự gợi cảm, hai hàng lông
mày nhíu chặt đã được giãn ra, gương mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, chìm
sâu vào giấc ngủ. Lòng cô đột nhiên thắt lại, nhớ tới ba năm trước cô
cũng từng trốn vào phòng anh, lén lút ngắm nhìn anh ngủ.
Lúc đó,
cô si mê gương mặt này cỡ nào, bất luận là anh ngồi, đứng, ngủ hay ăn cô đều cảm thấy hoàn mỹ đến không thể chê vào đâu được, anh giống như một
vương tử cao quý.
Mà giờ đây, nhìn thấy gương mặt này, cô cảm thấy đường cong ấy quá mức lạnh lùng, vẻ tuấn mỹ phi phàm không hợp tình người.
Cô cứ ngơ ngác nhìn, hồn nhiên không phát hiện ra bản thân đã ngồi ở dưới
tấm đệm lót nhìn anh, động tác so với ba năm trước lén vào phòng nhìn
anh không khác nhau mấy. Nhất thời cô rơi vào trong hồi ức, không phát
hiện ra người đàn ông vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, vẫn còn ngái
ngủ, nhưng lại vui sướng nhìn cô.
Đại Lận đây là ghé vào trước
giường anh nằm muốn ngắm nhìn anh ngủ sao? Giống như ba năm trước, cô
gái nhỏ mềm mại mắt to ngập nước nhìn chằm chằm anh ngủ sao.
Anh kiêu ngạo cong khóe môi lên, đáy mắt cũng mang theo ý cười.
Đại Lận đang ngẩn người bỗng chốc chạm phải cặp mắt sâu hun hút kia, vội vàng hoàn hồn, cầm lấy bút vẽ vẽ vài chữ.
Đằng Duệ Triết thấy vậy, cũng coi như mỹ mãn, xoa xoa cặp mắt nhập nhèm toan đứng dậy, nhìn thấy bát mỳ cô đặt ở trên bàn.
Trên bát còn để sẵn một đôi đũa, hơi nóng từ bát mỳ tỏa ra, xông thẳng vào mũi anh.
Ánh mắt anh trở nên nhu hòa đi, nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu ớt kia, thật muốn ôm cô vào lòng 'hảo hảo' mà yêu thương một phen, hôn đến khi cô cầu xin tha thứ mới thôi, nhưng anh sợ mình sẽ khiến cô sợ hãi, sau đó chạy
trốn khắp nơi.
Vì thế anh chìa tay bưng bát mỳ nước vẫn còn nóng lên, húp từng ngụm từng ngụm, ăn thật ngon lành.
Đại Lận ngửi thấy mùi mỳ nước, biết anh đang ăn, liền tháo tai nghe xuống, nhìn tin nhắn vừa gửi đến trên di động.
“Darling, bạn tôi nói cậu đem xe đạp trả lại chỗ nhà xe rồi, vì sao không nể mặt như vậy?”
“Xe đạp kia bị mấy tôn hỗn đán đó bán cho tiệm ăn rồi, tôi sẽ mua cho cậu cái khác, Darling!”
“....”
Toàn bộ là tin nhắn của Cổ Tuấn, giống hệt như bông tuyết gửi hết cái tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Cô nhìn qua một lượt, sau đó xóa hết, cuối cùng nhắn lại cho cậu ta một
tin: “Cổ Tuấn, tôi và cậu cũng không tính là bạn bè! Không cần làm như
vậy, tôi thấy rất phiền!”
“A!” Cổ Tuấn lập tức nhắn tin trả lời, quả nhiên không khác gì bom nổ oanh tạc.
Đằng Duệ Triết ăn mì xong, liếc mắt lườm cái điện thoại của cô một cái, khóe môi nhàn nhạt mím lại, đem bỏ vỏ tô mì vào thùng rác. Anh cũng không
nói cái gì, ăn no xong tiếc tục lên giường nằm, chăm chú nhìn Đại Lận
dưới ánh đèn học.
Chuyện cô học ở trường, ở nhà trọ, anh sẽ không nhúng tay vào, anh sẽ tôn trọng cô, để tự mình cô phấn đấu lấy, thể
nghiệm giá trị của bản thân. Nhưng, chuyện cô kết giao với bạn khác giới và chuyện liên quan đến Tiêu Tử thì anh nhất định phải để bụng.
Lần cuối cùng anh và cô ôm hôn dưới mưa đó đã bị ba Tiêu túc trí đa mưu
phái người chụp được, đưa cho Tiêu Tử xem, khiến cậu ta mất hết cam đảm, dứt khoát từ hôn! Cho nên, khi đối mặt với kết cục này, trên phương
diện nào đó anh cảm thấy thật có lỗi với cô, cũng cảm thấy bản thân đang dần rơi vào trong thế giới của cô.
Anh đã nhúng tay vào quản rất nhiều việc của cô, từ lần đầu tiên đuổi theo cô đến Bắc Kinh anh đã
không thể vãn hồi, nhưng khi đối mặt với kết quả tìm kiếm khó khăn, anh
vừa bá đạo mà độc tài.
Đôi khi anh nghĩ, nếu sau khi ra tù Tô Đại Lận không gặp phải anh, có phải cô và Tiêu Tử đã thuận lợi bước vào
cung điện hôn nhân rồi không?
Nếu không có lần kích tình trong đêm mưa đó, trong lòng Tiêu Tử hẳn sẽ chẳng có khúc mắc gì đúng không?
Từ rất nhiều năm trước, giữa anh và Tô Đại Lận đã kết xuống một đoạn
nghiệt duyên, rối rắm bao năm như vậy, một khi gặp lại, tâm đã không
cònkhả năng lặng yên như mặt hồ. Cho dù là chán ghét hay căm hận cũng
được, một khi nhìn thấy gương mặt này, chuyện cũ giống như thước phim
không ngừng hiện ra trong đầu.
Anh đã từng nhục nhã Đại Lận, thậm chí ở lần cuối cùng bắt cóc cô, không muốn cho Tiêu Tử chiếm được tiện
nghi, đã đoạt đi lần đầu tiên của cô.
Nhưng đối mặt với gương mặt cuộn trào nước mặt của cô, anh thực bình tĩnh, cùng nắm tay cô đi trên
chiếc cầu treo, thế nhưng trong lòng lại đau đớn khi nghĩ tới việc sắp
phải đưa cô trở về bên người Tiêu Tử.
Bọn họ bởi vì cái gì ở
trong đêm mưa liều lĩnh ôm hôn nhau? Bởi vì, trong lòng bọn họ vẫn còn
sót lại một đóm lửa, trải qua căm hận tận xương tủy, cửa tan nhà nát, lẻ loi một mình, anh đối với cô có thương tiếc.
Một đêm ôm hôn kia, ở trong lòng mỗi người đều nổi lên biến hóa. Cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác yêu anh lúc xưa, vứt bỏ hết tất cả ân oàn đi yêu một lần, mà anh, đã
dần dần có thói quen có cô bên cạnh.
Nhưng mà, ôm hôn qua đi, việc phải đối mặt chính là triệt để thanh tỉnh cùng vĩnh viễn chia lìa.
Bọn họ đều không quên ở giữa vẫn còn một cái mạng của thị trưởng Tô, sẽ
không quên Đại Lận chịu bao nhiêu khổ sai trong 3 năm lao tù kia, tất cả những điều đó đều là anh hại cô.
Vì thế sau ba tháng anh tìm được cô, lúc anh nhìn thấy Đại Lận rạng rỡ thanh xuân trong nắng mai, anh thực lòng vui sướng.
Trên người cô gái này tỏa ra một cỗ khí chất cứng cỏi tận xương, tựa như ánh mặt trời sớm mai, chiếu rọi lên thân hình mảnh mai của cô, khiến cho vẻ tươi đẹp của cô càng rạng rỡ hơn.