Editor: June_duahau
Tình huống hôm nay đích thực y hệt cô năm đó bị luật sư thẩm vấn kết tội trên tòa năm đó, một khi đã phạm tội, sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được...
“Cổ Tuấn, mày lập tức thu dọn tất cả rời khỏi đây ngay cho anh!” Cổ Ngao vội vàng chạy tới, thở cũng không kịp thở, chỉ tay vào mũi Cổ Tuấn, ánh mắt sắc lạnh: “Lập tức cút ngay! Nhà họ Cổ chúng ta không có loại kí sinh trùng như mày!”
Cổ Tuấn thấy anh cả chạy tới liền dừng chân đứng dậy, cầm lấy túi sách rồi quay lưng rời đi.
Cổ Ngao tức đến răng nanh cũng run lên, sắc mặt nín nhịn đến cực điểm, quay đầu ra hiệu xin lỗi với ban lãnh đạo nhà trường, vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, hỏi trường học có thể giữ lại được hay không.
Ban lãnh đạo trường học vốn là muốn cho Cổ Ngao chút mặt mũi, đối với chuyện Cổ Tuấn gây sự đánh nhau đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ, bọn họ ai cũng lắc đầu ngao ngán, nhất trí buông lời an ủi khuyên giải đại thiếu gia Cổ tìm trường cao đẳng khác nhờ cậy.
Cổ Ngao mang một bụng tức giận, sau khi hỏi rõ Cổ Tuấn chuyện đánh nhau, ánh mắt rét lạnh cuối cùng dừng lại trên người Đại Lận.
Cổ Tuấn vậy mà vì cô gái này mà kéo bè kéo lũ đánh nhau? Thằng nhóc thối này có biết hay không, một khi nó phạm lỗi, sẽ thực sự bị trường đuổi học?!
Thực con mẹ nó đại họa!
Đại Lận lẳng lặng nhìn Cổ Ngao, môi hồng khẽ mấp máy.
Đôi với chuyện này, cô thực có lỗi, nhưng cô không có cách nào ngăn cản Cổ Tuấn lại được, không biết làm sao ngăn chặn sự bồng bột của cậu ta, ngăn cậu ta quấy nhiễu cô.
“Tô tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút nhé!” Ánh mắt Cổ Ngao không còn rét lạnh sắc nhọn như vừa rồi, cũng không nói gì thêm, xoay người rời khỏi văn phòng.
Bên ngoài hành lang, Cổ Ngao ngược lại không hề tức giận, mà mang ý xin lỗi nói với Đại Lận: “Cổ Tuấn là do một tay tôi và chị gái nó nuôi lớn, từ nhỏ đã mang bản tính phản nghịch, chỉ muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi, nhưng tôi và chị gái nó bình thường đều bề bộn nhiều việc, không có thời gian để ý đến nó. Mãi cho đến khi nó không ngừng đánh nhau gây sự, tôi mới nhận thấy tình hình đã trở nên nghiêm trọng, ý thực được thằng nhóc này đã học không biết bao nhiêu thói hư tật xấu. Tô tiểu thư, chuyện lần này đã làm liên lụy đến cô, tôi thay mặt Cổ Tuấn nói lời xin lỗi với cô.”
Đại Lận cứ lẳng lặng đứng nghe, không lên tiếng.
Cổ Tuấn trưởng thành cần có một người dẫn đường thật tốt, chỉ bảo, nếu không sẽ giống cô năm đó, ngã một cái rất đau, chẳng những hủy hoại bản thân mình, còn hủy luôn gia đình luôn yêu thương cô.
Chuyện lần này, cô không trách Cổ Tuấn, chỉ hi vọng cậu ta biết ăn năn, hối lỗi, đừng phí phạm tuổi thanh xuân của mình đi làm chuyện sai trái, để rồi hối hận cả đời.
“Cổ tiên sinh, tôi còn có việc, xin phép đi trước!” Cô nhìn đồng hồ trên tay, nói với Cổ Ngao một tiếng rồi cầm lấy túi xuống lầu trước.
Cổ Tuấn kéo bè kéo lũ đánh nhau dù sao cũng đã xảy ra rồi, cô còn phải đi kiếm tiền trang trải học phí của mình.
Cô đã tự gia hạn cho mình trong hai tháng phải xoay sở đủ tiền, sau hai tháng nữa đoán chắc trường học cũng sắp nghỉ đông, đây chính là thời điểm nhà trường thúc giục học sinh giao nộp học phí, nếu chậm trễ sẽ không được thi cuối kỳ, không được nhận bằng cấp.
Trước khi thi cuối kỳ, có thể cố gắng thư thả một chút.
Cô cột mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa, sau đó ngồi lên chiếc xe đạp , một mình chạy xe xuyên qua vườn trường.
Cổ Ngao chạy xe qua, nhìn thấy bóng dáng cô trên chiếc xe đạp đang chạy xa dần, bóng lưng mảnh khảnh khoác trên mình chiếc áo khoác cũ in hình trái bóng xanh, nhỏ gầy mà yếu đuối, đi giữa đám sinh viên đại học trang điểm lòa loẹt trông đặc biệt nổi bật.
Cô đạp xe rất nhanh, giống như đang vội đi, không ngừng nhấn chuông xe, nhưng đám sinh viên phía trước lại xếp thành hàng lớn vừa đi vừa nói, dáng vẻ õng ẽo khoe khoang bản thân cùng quần áo mới trên người, căn bản không để ý đến nhường đường. Cô liền hô một tiếng rồi phóng qua bên người bọn họ, khiến cho mấy cô tiểu thư kêu la oai oái, vội vàng tránh ra, quay đầu lại còn mắng chửi người nào không có mắt!
Anh liền nhíu mày, liên tục bấm còi ô tô, nhắc nhở đám nữ sinh bọn họ đang cản đường đi của người ta! Còn có, so với các cô, Tô tiểu thư người ta không cần hóa trang son phấn cũng đã trời sinh có khí chất, so với từng tầng phấn son trên mặt các cô còn thanh thuần gấp vạn lần.
Đám nữ sinh nhìn chăm chú vào chiếc xe của anh, cười ngượng sau đó không tình nguyện mà tránh ra một bên, hai mắt tỏ sáng nhìn người đàn ông trong xe.
Cổ Ngao khẽ cong khóe môi, giữa một đám ánh mắt tựa như lang sói đang nhìn mình chằm chằm, chậm rãi đánh xe ra khỏi cổng trường học.
Đám con gái, thân là học sinh thì nên làm chuyện mà học sinh nên làm đi, cố gắng lấy cho được cái bằng, đừng có cười lẳng lơ giống như gái bao trong khách sạn vậy, giữa đường giữa cái khoe khoang pong tình, chỉ khiến bản thiếu gia thấy buồn nôn!
Anh cho xe hòa vào dòng người đi lại, nhìn Tô Đại Lận một mình đạp xe trên đường dành cho người đi bộ.
Cô gái này muốn đi đâu vậy? Chỗ ngoặt rộng như thế mà cũng dám phi nhanh?
Còn thằng nhóc Cổ Tuấn kia nữa, dù trời có sập xuống cũng chạy phía sau Đại Lận! Nhìn cái bộ dạng điên cuồng này, mới vừa rồi còn kéo theo bè đảng đánh nhau bị đuổi học, lúc này giống như chưa xảy ra chuyện gì chạy đuổi theo phía sau, luôn miệng gọi “Darling”!
Thằng nhóc chết tiệt này!
Anh nhấn ga tăng tốc, đuổi kịp hai đứa nhóc này.
Chỉ thấy Đại Lận dừng lại ở khu chợ buôn, giúp đẩy một cái cửa hàng tự động đi lên phía trước, sau đó hỏi han một chút, giống như muốn buôn bán cái gì; Cổ Tuấn treo túi xách trên vai, nhắm mắt theo đuôi phía sau, cười hì hì kêu 'Darling', giống y như một cái đuôi.
Anh nhìn thấy liền vội vàng xuống xe, chắn trước mặt Cổ Tuấn, gương mặt cười u ám: “Chúc mừng mày đã bị trường học cuối cùng trong nước đuổi học! Bây giờ, lập tức về nhà thu thập hành lý, ngày mai bay qua Mỹ!”
“Tự em sẽ đi, nhưng hiện tại em muốn giúp Darling!” Cổ Tuấn vung túi xách, kiêu căng quắc mắt nhìn ông anh trai mình.
Đại Lận buông cái gì đó trên quầy bán hàng xuống, nhìn hai anh em họ trước mặt, thấy Cổ Ngao nhìn em trai mình tràn ngập thất bại.
Một lát sau, cô nói với Cổ Tuấn: “Nếu cậu chịu nghe lời anh mình, về sau chúng ta sẽ là bạn bè.”
Cổ Ngao quay đầu, nhìn cô đầy cảm kích.
Cổ Tuấn vốn đang muốn ầm ĩ nghe thấy vậy liền ngoác miệng cười, lập tức bắt lấy tay Đại Lận: “Darling, cậu rốt cuộc cũng xem tôi là bạn rồi sao, cậu làm gia sư của tôi đi. Có cậu ở đây, tôi tuyệt đối sẽ học tập chăm chỉ. Tôi thề!”
Cậu ta quả thực đã giơ tay chỉ lên trời.
Đại Lận ngước mắt nhìn Cổ Ngao, mày ngài khẽ nhíu lại, đôi mắt đẹp ánh lên chút lúng túng. Cổ Ngao biết cô bị Cổ Tuấn quấn lấy rất phiền, chính anh cũng có lúc không quản thúc được mà buồn bực, cho nên lúc bốn mặt họ nhìn nhau, đều tự hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Cổ Ngao nhìn cô, phát hiện ra cô gái này có đôi mắt đặc biệt linh động, long lanh ánh nước, rất có linh khí. Nhất là lúc mải mê suy nghĩ, cái loại khí chất mỏng manh này khiến cho người ta dễ mềm lòng, đồng thời bị kích động.
Anh nhất thời nhìn nhiều thêm một chút, tóm cổ em trai mình lại, mềm mỏng nói với Đại Lận: “Tôi sẽ đi nói chuyện với trường học một lần nữa, xin cho Cổ Tuấn một cơ hội cuối cùng. Còn Tô tiểu thư, khoảng thời gian này làm phiền cô rồi, phí dạy phụ đạo tôi sẽ trả đầy đủ cho cô.”
Đại Lận khẽ nhếch môi, khổ mà không thể nói.
Nếu gặp gỡ Cổ Tuấn đã được định trước, vậy thì cứ bình tâm mà đối mặt đi vậy. Cô tin tưởng mỗi người đều sẽ phải trải qua những năm tháng tuổi trẻ khinh cuồng này, sau đó mới dần trưởng thành được.
---
Đằng Duệ Triết nói qua vài ngày nữa sẽ lại đến gặp Đại Lận, nhưng chưa tới 2 ngày, anh liền xuất hiện trong phòng riêng của nhà hàng.
Lúc đặt phòng anh không hề nói tên của mình, cho nên lúc truyền đồ ăn lên quản lý nhà hàng cũng không biết chuyện, cho nên sai Đại Lận một mình bưng tới.
Đại Lận bưng đồ ăn trên tay, vừa đẩy cửa ra đã bị anh chặn ngang ôm ngay vào lòng, đồ ăn nóng hầm hập rơi lạch cạch xuống đất.
Anh vội vàng ôm nhanh lấy cô, tay phải với lấy cánh cửa khóa lại, trực tiếp ôm cô ngồi lên trên bàn, tiếp đó là một nụ hôn triền miên nồng nhiệt.
Đại Lận bị hôn đến không thở nổi, nắm chặt lấy anh.
Có thế này anh mới chịu buông môi cô ra, khẽ vuốt ve mặt cô, trong đôi mắt có tia nhung nhớ, cũng có lo lắng.
Anh không hỏi cô chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, cũng biết mấy ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cho nên sau khi nghe nói tên nhóc Cổ Tuấn kéo bè kéo lũ đánh nhau, anh liền quay lại đây.
Lần này anh hỏi cô có muốn chuyển trường không.
Đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng đỏ, mềm mại căng mọng, hai mắt long lanh nước nhưng cũng đặc biệt rét lạnh. Cô không muốn anh quản bất cứ chuyện gì của cô, tự nhiên cũng sẽ không để cho anh chuyển trường học!
Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, tất cả đều dựa vào chính khả năng của cô, phong phú mà vui vẻ.
“Hiện tại đến chỗ của em.” Anh không cho cô trượt xuống khỏi chân mình, ôm chặt lấy cô, bờ môi khẽ mân mê vành tai mẫn cảm của cô, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp: “Tôi rất nhớ em, nhưng em hình như chẳng nhớ tôi chút nào cả. Chờ đến giờ em tan làm, chúng ta cùng nhau trở về.”
Hai giờ sáng, anh ôm lấy đồng phục làm việc của cô rời khỏi nhà hàng, lái xe trở về nhà trọ của cô.
Hết chương 98.