Quả nhiên mặt cô trở nên biến sắc, bàn tay nhỏ gắt gao túm chặt ống tay áo anh, bắt lấy khuỷu tay anh không muốn để anh chạm vào người cô, đôi mắt đẹp nhìn anh cầu xin.
“Chỉ muốn cho em ngủ thôi.” Anh nhẹ giọng dỗ dành, trải thêm một tấm khăn lông ở bên người dưới rồi đắp chăn cho cô. Sóng mắt cô vẫn dao động không ngừng, rõ ràng là không tin lời anh nói, vội vàng trở người, cả người co rút lại thành một cục.
Anh đứng bên mép giường, nhìn bóng lưng mảnh khảnh lộ ra khỏi chăn, ánh mắt đầy đau lòng.
Cả người cô co rúc như vậy, đầu cũng trượt xuống khỏi gối đầu, cả người cuộn tròn như một trái bóng, bộ dáng rõ ràng đang rất đau. Cô gái nhỏ này sao đến kỳ lại đau đớn như vậy chứ?
“Tôi nằm nghỉ một lát là được, anh đi đi.” Cô đưa lừng về phía anh, cắn răng nói ra lời đó, đầu càng rụt vào bên trong, mắt nhắm tịt, trên trán lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Anh đưa em đến bệnh viện.” Anh càng nhìn càng thấy không được, vươn người tới ôm lấy cô, sờ sờ mới phát hiện cả người cô lạnh lẽo đến kinh người.
“Không đi bệnh viện.... Tôi nằm một lát là được rồi.” Cô giãy giụa trong lòng anh, kiên quyết không chịu đi viện.” Bây giờ cô không muốn làm gì hết, cũng không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm yên tĩnh một mình. “Tôi uống chút nước gừng, ngủ một giấc sẽ không sao.”
Đằng Duệ Triết không biết làm sao, thấy móng tay cô đâm vào cánh tay làm xước cả da anh rồi, liền đặt cô trở lại giường, đi chuẩn bị nước gừng cho cô.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ, sương mù đã dần dần tan đi, mọi người trong xóm đều đã thức dậy, vội vàng chuẩn bị đi làm.
Anh cho một ít gừng vào trong bình nước sôi, rót cho cô một cốc mang đến bên giường, đỡ cô ngồi dậy uống, cô uống từng ngụm nhỏ một cho đến hết, sau đó lại tiếp tục làm ổ trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dịu đi.
Bấy giờ anh mới biết cô đến kỳ lại đau lợi hại như vậy, chân tay cả ngày không thấy ấm lên.
Vì thế liền ôm cô vào lòng, bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên bụng cô, chậm rãi xoa nhẹ. Cô chẳng còn sức lực nào mà đi giãy dụa, chỉ biết ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cảm nhận xúc giác mềm mại mà anh mang đến, dần dần nhắm chặt hai mắt lại ngủ thiếp đi.
Anh khẽ vén lọn tóc dài của cô, ngắm nhìn dáng vẻ đoan trang khi ngủ của cô.
Vẫn là gương mặt đó, xinh đẹp thanh lệ, nhưng trên người đã rũ bỏ hoàn toàn dáng vẻ đại tiểu thư trước kia, trở thành một Tô Đại Lận dốc sức để bám trụ dưới đáy tầng lớp xã hội này. Chỉ là tương lai còn rất dài, dựa vào tấm thân nhu nhược này của cô, có thể chịu được bao lâu?
Đại Lận sau khi ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng dường như không thấy đau đớn nữa, mà cảm thấy có người dùng túi nước nóng chườm bụng cho cô, một lần lại một lần, vô cùng thoải mái, gương mặt ngủ say không tự chủ mà lộ ra ý cười, may mắn bản thân có thể chịu đựng được đến lúc này, sau khi ngủ dậy lại có thể lên lớp học, lại có thể đi làm, tiếp tục bôn ba.
Vừa ngủ dậy, kim đồng hồ liền chỉ 9 giờ, Đằng Duệ Triết thì không thấy đâu.
Tuy rằng cô vẫn chưa ngủ đủ giấc, nhưng bụng đã không còn đau như vậy, sau khi rời giường đi lại một chút, tất cả đều bình thường, chỉ là phải kiêng đồ ăn dầu mỡ, kiêng đạp xe đi xa.
Mà trên bàn học của cô có đặt một ít đồ ăn sáng chính là rau xanh và cháo, là bữa sáng của cô.
Đằng Duệ Triết để lại cho cô một tin nhắn, bảo cô ăn cháo trước, sau đó lại ngủ thêm một chút, không cần vội vàng đến trường, hôm nay trường học bọn cô khai mạc Hội khỏe Điền kinh cho sinh viên toàn trường, cả trường được phép nghỉ học trong ba ngày, cô không phải thí sinh dự thi nên không cần tham dự.
Cô xem xong tin nhắn thì nhớ đến danh sách vân động viên dự thi đã giao nộp lúc nào vậy hả, ngày khai mạc không phải còn một tuần nữa mới đến sao, thế nào mà hôm nay đã tổ chức rồi hả? Chẳng lẽ anh đã khiến cho nhà trường đẩy lịch tổ chức lên trước?
Vì thế, sau khi vài cái dấu chấm hỏi đi qua trong đầu cô vẫn không biết được câu trả lời.
Một lát sau, Cổ Tuấn gọi điện thoại tới, đầu bên kia lớn tiếng gào lên: “Darling, mình đang ở dưới lầu nhà cậu, mau xuống đây đi. “ Vừa gọi điện thoại vừa dựng chiếc xe leo núi của cậu ta lại, nói hôm nay cậu ta muốn theo đoàn đi đạp xe leo núi, buổi tối thì đến quán bar uống rượu.
Đại Lận kéo rèm cửa sổ nhìn xuống bên dưới, hỏi cậu ta, hôm nay trường học thực sự tổ chức hội khỏe sao?
“Đúng vậy, tên hiệu trưởng chết tiệt kia thông báo hôm nay khai mạc, nói cái gì mà sau khi thi giữa kì xong sẽ khai mạc hội khỏe, hôm nay chính thức khai mạc thi chạy, nếu đạt quán quân sẽ có thêm điểm ưu tiên. Chẳng qua những thứ này thì liên quan gì đến mình, mình đã không còn là học sinh trường này nữa rồi, hiện tại mình chỉ có hứng thú với chơi xe! Darling, cậu từng tới quán bar chưa? Mình là lần đầu tiên đến đấy, rất muốn có cậu đi cùng.” Cố Tuấn cà lơ cà láo nói oang oang qua điện thoại.
Đại Lận nhíu mày: “Nếu giành được quán quân có thể cộng thêm vào điểm thi giữa kỳ vài điểm, vậy cậu đăng ký tham gia ngay đi! Không phải cậu đã đăng kí hạng mục 100 mét sao? Nếu được quán quân, biết đâu cậu có thể quay lại trường.”
“Mình không muốn trở lại phá cái trường đó nữa.” Cổ Tuấn hừ một tiếng.
“Nhưng tôi muốn cậu tham gia!” Đại Lận mềm mỏng nói.
Khuôn mặt Cổ Tuấn chợt nổi lên 2 rạng mây hồng, hai mắt sáng như sao nhìn cô qua cửa sổ: “Darling, cậu muốn mình đi thật sao? Mình có thể làm bất cứ việc gì cho cậu, cậu nói mình làm cái gì mình sẽ làm cái đó.”
Sắc mặt Đại Lận tái nhợt, kéo rèm che lại, nhẹ nhàng nói: “Không phải là tôi muốn cậu làm, mà cậu phải có trách nhiệm đối với bản thân mình. Nếu cậu đi thi tôi sẽ cổ vũ cho cậu, buổi chiều trở về sẽ cùng nhau chúc mừng cậu. Tôi sẽ làm canh thịt bò cho cậu, hương vị đảm bảo ngon hơn rất nhiều so với rượu trong quán bar.”
“Darling, cậu nói làm gì đó cho mình sao?” Cổ Tuấn quá đỗi vui mừng, rướn cổ lên nhìn nhìn, cái gì mà đua xe, quán bar đều vứt hết ra sau đầu.
“Ừ, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu có thể tham gia thi đấu.” Đại Lận cho cậu ta một lời hứa.
“Được, bây giờ mình sẽ đi tham gia liền! Darling, cậu nhất định phải tới đấy! Hai giờ chiều sẽ diễn ra chung kết thi chạy, nhớ nhé!” Cổ Tuấn bay nhanh chạy đi quay đầu xe, vài giây sau liền biến mất không thấy bóng, đúng là một nam sinh ngây ngô.
Đại Lận vẫn còn ngồi bên bàn học, lẳng lặng nhìn hộp cháo giữ ấm trước mặt.
Xem ra, anh thật sự đã khiến cho hiệu trưởng đẩy lịch khai mạc hội khỏe lên trước dự kiến, vì để cho cô có thời gian tĩnh dưỡng trong thời kì kinh nguyệt, mà toàn trường được nghỉ phép 3 ngày. Mà anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô, không hề ép cô chuyển trường. Mỗi lần tới đều lẳng lặng không để cho người ta biết được hàng tung của anh, để cho cô có một cuộc sống an bình thầm lặng như hiện tại.
Anh làm vậy xem như đang tôn trọng cô sao?
Cô bưng tô cháo lên ăn, sau đó lại nằm lên giường, hưởng thụ giờ khắc thoải mái khó có được này.
Lúc đau dạ dày còn nặng hơn đau bụng kinh thế này, mỗi lần đều hành hạ cô đến chết đi sống lại, khiến cô thống khổ không thôi. Nhưng lần này, cô bỗng cảm thấy dường như có thêm một chút ấm áp, nhất là lúc anh làm túi ấm chườm bụng cho cô, cực kỳ thoải mái.
Cô nghĩ, nếu không có chuyện ngồi tù 3 năm này, giây phút cô được anh ôn nhu xoa bụng cho đó, có phải sẽ là thời khắc hạnh phúc nhất đời cô không?
Nếu như 3 năm trước anh đối với cô cũng như vậy thì hiện tại cô đã không có nhà để về, và trong lòng cô cũng đã không có người con trai tên Tiêu tử rồi.
Nhưng cô và anh giờ đã bị ngăn cách bởi một con sông lớn, cô đã không thể trở về, cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Cô lật người, vùi mặt ở trong gối, trong lòng chua xót không thôi.
Một giờ sau, cô lại tỉnh giấc, lần này tỉnh lại chân tay đã ấm hơn một chút, khí sắc cũng khôi phục được mấy phần. Cô vội vào nhà vệ sinh thay băng vệ sinh, phát hiện bên trên toàn màu huyết đỏ sậm, tình huống này còn tệ hơn so với lúc ở trong trại, hơn nữa bụng lại còn trướng đau.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ xong, cô rửa mặt qua, sửa sang lại đầu tóc rồi mới rời khỏi nhà vệ sinh.
Dì Lý bưng chậu quần áo đứng ngoài cửa, nhìn vào bên trong cười tủm tỉm, nói : “Tiểu Tô à, nhìn sắc mặt cháu hình như không được tốt, có phải lại đến tháng rồi không? Lúc dì còn trẻ cũng có tật xấu này, uống thuốc tây cũng không được, sau này đi khám đông y, cứ thế dần thấy khả quan đấy. Hôm nay đúng lúc dì muốn đến tiệm thuốc đông y đó lấy ít thuốc, sẽ mang cháu đi cùng, cháu mà cứ để như vậy thì không ổn đâu. Dì nhìn cháu sao với hai tháng trước, mặt mày càng ngày càng trắng bệch ra...”
Đại Lận yếu ớt đứng ở miệng cửa, lắc đầu từ chối khéo.
Dì Lý bất đắc dĩ nhìn cô, rồi đi vào trong giặt đồ.
Đến giữa trưa, phòng bếp bên kia truyền đến mùi thuốc bắc nồng nặc, hết trận này đến trận khác, cứ nhằm thẳng vào phòng của Đại Lận mà tạt tới.
Đại Lận nằm trên giường nghỉ ngơi, bụng đói đã bắt đầu kêu âm ĩ, nhưng cô không dám ăn cái gì, sợ ăn đồ ăn bên ngoài lại càng đau hơn. Ai biết được lát sau, dì Lý tốt bụng đã bưng cơm trưa đến cho cô, hạt cơm tẻ trắng mềm thơm ngào ngạt, toàn bộ đều mới nấu, đặc biệt tươi ngon.
“Tiểu Tô à, cháu đang bị bệnh, thừa dịp ăn nhanh cho nóng, chúng ta là hàng xóm cách vách, đừng ngại. Thuốc bắc hầm một chút nữa xong, cháu cứ thử uống thuốc này mấy bữa xem sao, nó giúp điều hòa kinh nguyệt, trừ bỏ khí hư đấy.” Dì Lí cầm tạp dề lên lau tay, trên mặt tươi cười như hoa, giống như người làm cũ nhà cô, lại giống như cụ bà tốt bụng có lòng giúp đỡ cô.
Tóm lại, vô cùng nhiệt tình.
Đại Lận khéo léo từ chối không ăn, Dì Lí buông đũa xuống rồi quay người đi, cười nói một hồi rồi bưng chén thuốc bắc trở lại.
Đại Lận ngồi nghĩ một hồi, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, rất khó tiếp nhận. Cuối cùng cũng và mấy miếng cơm vào miệng, cảm thấy tài nghệ nấu nướng của dì Lý cũng không tệ.
Ngoài cửa, Dì Lý lại cố ý tránh mặt cô gọi điện thoại, nét mặt già nua cười như hoa: “Ngài yên tâm, tôi nhất đinh sẽ chăm sóc tốt cho Tô tiểu thư, ngài trả lương cao như vậy, so với việc mỗi ngày tôi ngồi nấu rượu bán lương còn cao hơn nhiều. Về sau, ngài có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi nhất đinh sẽ coi Tô tiểu thư như con gái mình mà chăm sóc.”