Bắt Yêu

Chương 67: Chương 67: Đau thương ôm nhau




Tiêu Tử phong trần mệt mỏi nhìn một cảnh trước mặt, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy một đôi nam nữ trên giường lớn, drap giường nhăn thành một đoàn, hỗn độn không chịu nổi, rõ ràng hai người vừa lăn qua; Đại Lận nằm ở trên giường, thân thể yếu đuối, lộ ra cái đầu nhỏ, cái ót hướng về phía anh.

Tay áo sơ-mi Đằng Duệ Triết được cuộn lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay tráng kiện, tóc ngắn hỗn độn, tuấn nhan quyến rũ, một đôi mắt đẹp thâm sâu khó lường nhìn anh.

“Tiêu Tử?” Đại Lận nhìn thấy anh xuất hiện, vô cùng cả kinh, từ trên giường đứng lên, sóng mắt trong suốt nhìn anh.

Vừa rồi cô muốn chạy xuống giường, bị Đằng Duệ Triết kéo lại, mạnh mẽ bắt kịp cô, ôm trở lại giường, sau đó đi mở cửa. Cô nghĩ đó là người phục vụ hây bận bè của anh, liền chui vào chăn trốn, lại không ngờ rằng đó là Tiêu Tử...

Tiêu Tử, em và Đằng Duệ Triết chưa hề xảy ra chuyện gì cả, cái gì cũng không có, đừng xem em như loại phụ nữ dễ dãi. Em không hề có quan hệ mờ ám gì với đàn ông, trước kia với Xá Dật cũng không có, hiện tại cũng không có.

Là Xá Dật lừa em đến khách sạn, lúc đó đã gặp Đằng Duệ Triết, anh ta chỉ liếc mắt một cái, liền nghĩ em là loại phụ nữ ti tiện đi quyến rũ đàn ông.

Nhưng xin anh đừng, anh là người duy nhất thấu hiểu em, nỗi đau của em là Tiêu Tử, vì mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói của anh, đều có thể quyết định em sống hay chết.

Em có thể chịu được Đằng Duệ Triết hiểu lầm em, chịu được ánh mắt của anh ta chán ghét nhìn em, xem thường em, dù sao đó cũng là ấn tượng trước kia của em với anh ấy, làm cho anh ta đề phòng em như rắn rết; Nhưng Tiêu Tử không giống như thế, khi mà tất cả mọi người đều chán ghét em, chỉ có anh dẫn em đi khám bệnh, giúp em ăn cháo, giúp em nhổ cỏ trong viện, tin tưởng em có thể làm lại từ đầu.

Anh giống như tia sáng mặt trời trong thế giới u tối của cô, ấm áp nhất, khiến cho em chẳng còn cô độc và rét lạnh; Khi anh ở trong biệt thự Tô gia cùng em, cho em một bờ vai để dựa vào, ôm em ngắm sao, lúc đó em cảm thấy mình chẳng còn là Đại Lận bị nhốt vào ngục tù kia nữa.

Đại Lận ở trong nhà tù chỉ có thể chịu đựng bóng tối vô cùng tận, ngủ trên mặt đất lạnh như băng, nhận đủ loại hình tra tấn, kêu khóc thế nào cũng chả ai cứu; Biệt thự Tô gia tối như mực, lại tràn ngập bóng dáng cha và dì, khi cô dựa vào góc tường mà ngủ, giấc mơ sẽ biến nơi đó trở thành ngục tù tăm tối.

Trong nhà tù tăm tối chẳng có thứ gì, chỉ đơn giản là chiếc lồng sắt, tối như mực, đến mức không nhìn rõ lòng bàn tay; Vô luận cô la hét thế nào, đều không có ai đáp lời cô; Sau đó la hét đến cạn kiệt sức lực, nằm vô lực trên mặt đất, sẽ bị người ta bịt kín mắt đem ra ngoài tra tấn, sau khi nhận sự trừng phạt, họ lại thay cho cô một bộ đồng phục tù nhân sạch sẽ, vứt cô trở lại nền đất lạnh như băng.

Bởi vậy lần đầu tiên Tiêu Tử ôm cô, ngồi trong viện ngắm sao cùng cô, giúp cô nhổ cỏ trong sân, cô đã thực sự nghĩ rằng có thể mãi mãi ở trong lồng ngực kiên nghị ấm áp, làm vợ anh;

Cho đến lúc những kẻ khác xuống tay đánh cô, Tiêu Tử có thể bảo vệ, không cho bọn họ đánh vào đầu cô, tra tấn cô; Khi cô lẻ loi một mình, Tiêu Tử ở bên cô trong biệt thự nhỏ, cho đến khi đêm dài buông xuống, ác mộng quấn lấy thân, anh sẽ dùng lồng ngực ấm áp để ủ ấm cô; Khi những người thân và bạn học cũng dùng ánh mắt nặng nhẹ nhìn cô, cô lập, nhục mạ cô, cô vẫn có thể trở thành công chúa nhỏ của Tiêu Tử...

Mà, Tiêu Tử là đứa con một, anh còn cha mẹ đã kí thác vào anh biết bao hy vọng, có một gia đình lớn mạnh, là con trai của quan chức chính quyền địa phương, có một tương lai tốt đẹp, nhưng một kẻ tiền đồ đen tối, mồ côi lại có tiền án như cô sẽ hủy hoại đời anh!

Cô không thể, không thể làm cho thanh danh Tiêu Tử bị nhục vì cô, mặc kệ con đường trải nhựa mà cha mẹ anh đã dựng sẵn cho anh bước đi.

Bởi vậy Tiêu Tử, em rời khỏi thành phố Cẩm, không phải là vì anh không tốt, mà là vì em không xứng với anh, không thể khiến anh khó khăn trước mặt mẹ, không muốn Tiêu gia phải xấu hổ.

Xin anh đừng dùng ánh mắt khác thường để nhìn em, đừng xem em là loại phụ nữ không đứng đắn, như vậy lòng em sẽ rất đau, đau lắm.

Cô đứng dậy, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, khát cầu nhìn Tiêu Tử, một đôi mắt đẹp trong suốt, xen lẫn sự vui mừng khi nhìn thấy Tiêu Tử. Khóe mắt như mỉm cười, lại mang theo chua sót, mắt chớp chớp long lanh diễm lệ, nước mắt chực rơi xuống. Bởi vì, cô sợ Tiêu Tử hiểu lầm cô

Tiêu Tử im lặng nhìn cô, Đằng Duệ Triết cũng im lặng nhìn cô, nhìn cô gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao mà căng thẳng, đôi mắt to khát cầu nhìn Tiêu Tử.

Hầu kết Tiêu Tử lăn lộn một trận, ánh mắt vĩnh viễn là nhẹ nhàng yêu thương như vậy, mang theo một chút đau đớn vì cô, sau đó khéo cô vào vòng tay ôm sát, nói giọng khàn khàn: “Đồ ngốc, làm sao anh lại có thể hiểu nhầm em, trong tim anh em là đồ ngốc nhất, là Đại Đại thuần khiết nhất.”

Cái mũi Đại Lận đau xót, đột nhiên nước mắt tuôn như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao vùi vào vai Tiêu Tử, tham lam hút ấm áp trên người anh. Đây là hơi thở của Tiêu Tử, là hơi thở làm cho cô cảm thấy an tâm, là người đàn ông hiểu lòng cô nhất trong những năm gần đây, “Tiêu Tử.” Em rất nhớ anh.

Tiêu Tử đem cô ôm sát, gắt gao xiết chặt lại, đau lòng không thôi.

Đằng Duệ Triết ở một bên nhìn, khuôn mặt tuấn tú sớm đã lạnh lẽo, tàn bạo đến mức khiến người ta lo lắng! Mày kiếm khí phách như muốn xoáy sâu, đôi mắt đẹp nguy hiểm nheo lại, đôi môi cũng chẳng khác gì khuôn mặt, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ ôm nhau; Ánh mắt nham hiểm tàn bạo vẫn đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn cô từ căng thẳng, bất an đến thở vào nhẹ nhõm, kích động ôm Tiêu Tử, chôn vùi khuôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng cậu ta.

Giờ phút này, hai người trước mặt anh, giống như một đôi uyên ương đã chia rẽ rất lâu, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của anh! Cô quên anh, quên anh Duệ Triết! Trong mắt hay trong lòng chỉ có mình Tiêu Tử, nhắm thẳng đến trong lòng Tiêu Tử mà nhào đến!

Ba năm trước đây, người Tô Đại Lận đuổi theo là “anh Duệ Triết”, vô luận anh vứt cô ra cửa thế nào, cô đều cười hì hì bò đến, cất tiếng gọi ‘anh ơi’, ‘anh ơi’...

Đại Lận nằm ở trong lòng Tiêu Tử, khóc đến run lên, đôi mắt to xinh đẹp không ngừng tuôn lệ, tàn sát khuôn mặt cô; Cái mũi nhỏ hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn cũng đỏ au, đôi mắt sáng như trăng rằm, ngẩng đầu lên, nụ cười mang theo nước mắt nhìn Tiêu Tử.

Tiêu Tử, có anh bên cạnh, em không hề cảm thấy sợ hãi, không hề cảm thấy cô đơn lẻ loi ở Bắc Kinh này. Anh vẫn không quên em, cũng không hiểu lầm em, anh là Tiêu Tử, Tiêu Tử chạy từ Cẩm thành đến đây để tìm em.

Anh vẫn nhớ em, tìm em.

Tiêu Tử nhẹ nhàng nâng cô dậy, lau đi nước mắt nơi khóe mi, hôn nhẹ lên khuôn mặt ngây thơ cười chân thật, trong lòng lại đau thêm một phần. Giờ phút này thoạt nhìn Đại Lận giống như một đứa trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn, nụ cười ngây ngô chân thực nhất.

Cô lặng lẽ rời khỏi thành phố Cẩm, không nói một lời, trước đó còn cười với anh, bảo ‘Ngày mai gặp’, nhưng anh vừa bước đi, cô sau lưng đã chạy đến nhà ga.

Mấy ngày sống bên ngoài, nhất định cô đã rất khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi rất nhiều, gầy đến mức khiến anh đau lòng. Cô nhớ nhà, nhớ quê hương, lại không thể không tránh ánh mắt của người quen, bên ngoài dốc sức phiêu bạc, kiếm tiền, khát vọng muốn sống trên chính đôi tay mình. Tất cả đều do anh, trách anh quá vội vàng, an bài quá kém, để cho mẹ xúc phạm Đại Lận.

Anh giúp cô xách túi hành lí, nắm cô đi ra ngoài: “Đại Lận, bây giờ chúng ta trở về nhà. Mẹ của anh đã phẫu thuật xong rồi, bà ấy đồng ý cho chúng ta hẹn hò trước, ngày chúng ta đính hôn sẽ là ngày anh tiếp nhận thừa kế tập đoàn Hồng Vũ, ngày đó rất nhanh sẽ đến, Đại Lận.”

Ánh mắt anh sáng như đuốc, kiên định nhìn Đại Lận, “Hãy tin anh!”

Đại Lận nhẹ nhàng cười, gật gật đầu, khóe môi lại mang theo chút chua xót, hạnh phúc mà đau khổ. Bởi vì, niềm hạnh phúc đó cách cô rất xa, khó để thực hiện, không thể chiếm được, nhưng cô nguyện ý tin tưởng Tiêu Tử.

Cô nắm chặt bàn tay to lớn của Tiêu Tử, cùng anh bước khỏi cửa, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ảm đạm của Duệ Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.