Bầu Trời Đêm

Chương 18: Chương 18: Căn cứ trong rừng






Cuộc đời của Sở Tư không được tính là dài.

Luật hành tinh quy định trách nhiệm hình sự đầy đủ bắt đầu ở tuổi 30, 35 là độ tuổi trưởng thành đầy đủ. Theo cách tính này, 60 tuổi hẳn là đang độ tuổi xuân.

Nếu anh được sinh ra ở một nơi nhỏ như Hồ Diệp Đảo hay Thị Phí Gia Thành, tuổi này có lẽ chưa đầy 6 năm đã ra trường rồi.

Trong 6 năm, tuổi thọ của hành tinh là 200, thật sự quá ngắn ngủi như chỉ trong chớp mắt, rất có khả năng không thể làm mất đi hoàn toàn vẻ ngây ngô do trường học mang lại.

So với cuộc sống như thế, trải nghiệm của Sở Tư quả thật quá ngoắt ngoéo ——

Nơi anh sinh ra là ở Tây Tây Thành, được mệnh danh là Mắt Địa Ngục. Đó là trung tâm cũ đã chứng kiến ​​sự phân tách và thống nhất các thế lực của hành tinh, từng là thành phố có dân cư lưu động và cấu trúc phức tạp nhất. Khi sự di cư giữa các ngôi sao diễn ra trong một trăm năm hỗn loạn bùng nổ, nơi đó cũng là nơi có nhiều xác chết nhất.

Năm mà Sở Tư được sinh ra, tình cờ là năm thứ 20 sau khi hỗn loạn kết thúc, di dân giữa các ngôi sao bị cấm. Sau 120 năm thành lập, Tổng Lĩnh Chính phủ của hành tinh này cuối cùng đã dọn sạch cục diện lộn xộn, ổn định phát triển trở lại.

Tuy nhiên, các thế lực hỗn loạn không biến mất, hết lần này đến lần khác thông đồng với Chính phủ ngôi sao khác châm ngòi chiến tranh từ hai phía, giống như con chuột đất đánh mãi không xong.

Là thành phố có nhiều vấn đề nghiêm trọng nhất còn sót lại trong lịch sử, Tây Tây Thành mỗi ngày đều có những đứa trẻ mới chào đời trở thành trẻ mồ cô.

Sở Tư chính là một trong số đó.

Nếu nói bản thân Tây Tây Thành là Mắt Địa Ngục, thì trại trẻ mồ côi của thành phố rơi vào con mắt đen tối không đáy đấy.

Nhưng Sở Tư không phải người đau khổ nhất, bởi vì anh được nhận nuôi khi mới 8 tuổi trong trại trẻ mồ côi.

Người nhận nuôi anh tên Tưởng Kỳ, một trong ba chuyên gia vũ khí lớn của Quân bộ lúc bấy giờ. Tưởng Kỳ học và nghiên cứu cả đời, không vợ không con, là cuộc sống của một ngôi sao cô đơn. Chỉ khi đi ngang qua Tây Tây Thành dự hội nghị Quân bộ năm 5661 gặp được Sở Tư, lúc này mới xem như có con trai.

Nhưng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, vào năm thứ bảy kể từ khi Sở Tư được nhận nuôi, sự kiện Ba Ni Bảo bùng nổ, Tưởng Kỳ và các thành viên quan trọng của Quân bộ và Chính phủ đều mất tích trong sự cố đó.

Vào năm 5668, Sở Tư 15 tuổi được đưa vào Viện điều dưỡng Quân sự Bạch Ưng, nơi anh gặp Tát Ách · Dương, cũng 15 tuổi.

Tát Ách · Dương khi có thể mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng sau này, nhưng ở cái tuổi kia, chỉ tỏ ra vô cùng nổi loạn. Ngược lại, vào thời điểm đó, Sở Tư có vấn đề tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, tính cách u ám, ít lời, độc lai độc vãng, so Tát Ách · Dương càng giống đội quân dự bị nhà tù hơn.

Họ đã trải qua 12 năm trong Viện điều dưỡng Bạch Ưng, trong thời gian đó họ hoàn thành các khóa học của Học viện Quân sự Độc lập Bạch Ưng, khi tốt nghiệp họ mới bước sang tuổi 26, còn xa tuổi trưởng thành.

Năm 27 tuổi, một nhóm 9 người cùng nhau bước vào Huấn Luyện Doanh.

Vào thời điểm đó, Huấn Luyện Doanh vẫn có cờ hiệu của Quân bộ. Logo giống hệt Viện điều dưỡng và Học viện Quân sự Độc lập, vẫn là đại bàng trắng.

Hầu hết mọi người phải ở lại Huấn Luyện Doanh đủ 5 năm mới có thể rời đi, sau đó đi theo con đường của riêng họ. Đổi thân phận gì, nhận nhiệm vụ gì, cũng không liên quan đến nhau, trừ khi được tập hợp thành một đội chung để thực hiện nhiệm vụ nhiều người.

Sở Tư trải qua thời gian ngắn chưa từng có, chỉ sau hai năm đã rời trại.

Nhưng Tát Ách · Dương so với anh càng ngắn hơn, chỉ ở lại một năm.

Năm 5681, Sở Tư 28 tuổi nói lời “Tạm biệt” với Tát Ách trước khi hắn rời trại. Đó là một trong số rất ít cuộc đối thoại bình tĩnh và vô cảm giữa họ, đó cũng là cuộc trò chuyện cuối cùng.

Hai năm sau, Huấn Luyện Doanh thuộc về Tòa nhà An ninh.

Lại hai năm sau, bọn họ phân chia thành hai phe đối lập, Tát Ách · Dương bị toàn cầu truy nã.

Trong 17 năm tiếp theo, Sở Tư đã nghe được đủ loại tin tức về Tát Ách · Dương, hoặc trong thông tin nhiệm vụ mà anh nhận được, hoặc trong các tài liệu chung khác nhau do Tổng Lĩnh Chính phủ, Quân bộ, Tòa nhà An ninh cùng với Thái Không Giam Ngục ban hành các loại công văn liên hợp.

Mãi đến năm 5702, Sở Tư mới rút lui khỏi vị trí huấn luyện trưởng quan của Huấn Luyện Doanh vì nửa thân trái tổn bị tổn thương nặng. Tài liệu chính thức đầu tiên khi anh chuyển đến văn phòng số 5 với tư cách là người xử lý hậu kỳ, chính là về Tát Ách · Dương ——

Kẻ liều lĩnh này đã chơi trò mèo vờn chuột với Chính phủ trong 17 năm cuối cùng cũng phải vào Thái Không Giam Ngục.

Hồi tưởng lại như vậy, mọi điểm nút quan trọng trong 60 năm cuộc đời của họ dường như đan xen vào nhau, có thể coi như là nghiệt duyên độc nhất.

Tuy nhiên, những chuyển biến cùng liên quan trong này không thể giải thích rõ ràng được chỉ trong một hai câu.

Sở Tư không buồn giải thích chuyện này với người không liên quan, cứ thế vẫy vẫy tay với Kim, “Bớt nói đi, đuổi kịp là được, anh sẽ không mất mạng đâu.”

Với lời đảm bảo như vậy, Kim ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, không hỏi nhiều nữa, nắm cổ tay nhỏ gầy của Cây lau nhà nhỏ, yên tâm đi theo phía sau.

Vị trí của Pháo đài Ba Ni Bảo rất lệch lạc, rời xa dân cư, khu vực xung quanh hầu như chỉ là rừng nguyên sinh chưa phát triển.

Nếu không có người dẫn đường, không cách nào đi vào loại rừng rậm này, có lẽ cũng không có chỗ để duỗi chân.

Nhưng ngay cả khi có Đường dẫn đi, họ vẫn phải trải qua một chặng đường vô cùng gian nan.

Kim đẩy đám cỏ khô cao bằng người, thở hổn hển nói, “Mấy cọng cỏ chết tiệt này toàn là gai, nắm tay trái tôi bây giờ có thể ngụy trang thành con nhím luôn rồi này.”

“Tiếc quá, bây giờ không có thứ gì giống như con nhím để anh ngụy trang đâu.” Đường nhảy lên, nhảy qua một chướng ngại vật trên mặt đất, quay đầu lại nhắc nhở, “Nhìn dưới chân.”

“Trừng mù hai con mắt vẫn thấy không rõ.” Kim tức giận nói.

Sở Tư ngẩng đầu, giữa khe hở của cành khô lá úa, biển sao xa xôi không thể với tới lại gần trong gang tấc, lan từ mặt đất này sang mặt đất khác.

Giống như đêm đen này, không có điểm cuối.

Anh bước chính xác bước đi của Đường, bước qua chướng ngại vật. Kết quả là chỉ mới đi được hai bước, tôi đã nghe thấy âm thanh trầm thấp của một vật cùn nện xuống đất.

Kim kêu lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất.

“Shh ——!!” Đường đột nhiên quay đầu, trừng mắt cảnh cáo gã.

Kim đang kêu thảm đột nhiên im bặt, gã nuốt trở vào, “Tôi nhảy qua cái cây đổ này, nhưng không ngờ rằng còn có một cành cây tròn đang phục kích nơi tôi đứng, tôi trượt chân… “

Một nửa khuôn mặt của Đường nằm trong mặt nạ dưỡng khí, biểu cảm không rõ ràng, nhưng mười phần có đến tám chín phần vui sướng khi người gặp họa, cậu nhướng mày: “Anh ngồi ở chỗ nào rồi?”

Kim sa sầm nét mặt nói: “Ngồi trên cọng cỏ rơi trên mặt đất, tôi nghĩ chắc mình sắp chết rồi.”

“Không có đâu, nhiều nhất là cái gai ở mông, trong căn cứ có thuốc.” Tiếng nói của Đường không giấu được ý cười.

Kim nhìn cậu âm thầm song song giơ hai ngón tay giữa.

Cây lau nhà nhỏ vẫn đứng sau thân cây, giơ chân ra hiệu rồi im lặng rút lại. Với đôi chân ngắn của mình, ước tính cô không thể vượt qua. Nếu chẳng may không cẩn thận ngồi trên thân cây, sẽ phải chịu sự tra tấn giống như như ba ba thân yêu của cô.

“Anh thật đúng là một nhân tài.” Sở Tư tức giận mà nói một câu, đem tứ chi cứng đờ của Kim đỡ lên, lại băng qua thân cây ôm cây lau nhỏ, “Được rồi, đi nhanh lên.”

“Tôi phát hiện anh dịu dàng với trẻ con hơn nhiều so với tôi.” Kim bĩu môi, lúng túng nhìn theo hai người.

Sở Tư không nói gì, Đường lại ở phía trước cười một tiếng, thản nhiên đáp: “Anh nên cảm thấy may mắn vì chưa đến Huấn Luyện Doanh đi, nếu anh được trưởng quan của chúng tôi đào tạo trong 5 năm, đảm bảo khi thấy ngài ấy chân liền mềm nhũn, ngài ấy đối với oắt con còn hơi kiên nhẫn một chút, nhất là oắt con có vẻ lớn lên rất thê thảm. “

Kim:”……”

Sau khi đi khoảng mười phút, cuối cùng họ cũng nhìn thấy một chút ánh sáng.

Đó là một ngôi nhà mô-đun lắp ghép(*), từ cửa sổ lộ ra ánh sao, có khoảng bảy phòng, được bao quanh bởi một vòng tròn, bao quanh một sân, nhưng trời tối chỉ nhìn thấy một màu đen sì, không thể thấy rõ trong sân còn có gì.

Nơi vòng tròn mở ra, trở thành cổng sân.

Phải nói rằng……căn cứ này có chút quá đơn sơ.

Ngay khi họ đến gần căn cứ, một vài cửa sổ được đẩy ra, mấy cái đầu thò ra hỏi, “Đường! Tìm được mắt ruồi(**) không —— Đợi đã! Sao còn mang người về??! “

“Gặp quỷ ở đâu vậy?!”

“Dưới đất đào lên à?”

Mồm năm miệng mười hỏi chuyện chẳng có chút vui vẻ nào, chẳng biết tại sao nhưng lại khiến người ta đột nhiên thả lỏng.

Từ khi ra khỏi khoang đông lạnh, lần đầu tiên Sở Tư thực sự nhận ra bọn họ đang sống, còn sống rất tốt, có lẽ nếu sống lâu hơn một chút, họ có thể trở về nhân gian.

“Chuyện mắt ruồi để sau đi, các cậu không muốn biết tôi đã tìm thấy ai đâu.” Đường nói với họ, “Chuẩn bị tới xếp hàng kêu ông nội đi.”

Tất cả mọi người: “…”

Sở Tư: “…”

Thời điểm cả ba người hoàn toàn di chuyển vào căn cứ, Sở Tư nghe thấy âm thanh của tin nhắn hết đợt này đến đợt khác vang lên “Đinh” nối tiếp.

Một trong số họ lẩm bẩm: “Trời ơi, cậu có thể mở rộng phạm vi ra một chút được không? Người đều vào căn cứ rồi máy truyền tin mới nhắc nhở, còn mẹ nó phòng ngự cái rắm!”

Nghe thấy ba từ “Máy truyền tin”, Sở Tư vô thức cúi đầu lấy máy truyền tin ra, lướt ngón tay vài lần, nhấn vào giao diện tin nhắn. Tin nhắn anh gửi cho Tát Ách · Dương do nhầm lẫn vẫn nằm lặng lẽ trên đỉnh, không hề nhận được phản hồi.

Sở Tư: “…” Chà, thời gian dài như vậy không động tĩnh, phạm nhân vượt ngục Dương tiên sinh căn bản là tức điên rồi.

*****

Mean: Đến đây nhiều người sẽ bị mắc lừa, thời gian phía trên là do Sở Tư nhận định nên sẽ có sai sót vì chính thời gian của Sở Tư có vấn đề, nếu mọi người để ý, mấy chương trước Tát Ách có nói họ đã quen biết nhau được 45 năm mà 15 tuổi hai người gặp nhau nên tuổi chính xác là 60, tôi spoil trước đó nha

À để chứng minh thời gian Sở Tư có vấn đề vài chương trước đã nhắc rồi, lúc ở trên Thái Không Giam Ngục Tát Ách có nói mình vượt ngục được vài ngày nhưng Sở Tư lại nghĩ hắn vượt ngục 27 năm rồi, không biết các bạn có nhớ không nhỉ

(*)Nhà mô-đun lắp ghép



(**)Mắt ruồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.