Bầu Trời Đêm

Chương 87: Chương 87: Cây lau nhà nhỏ




Một người có bối cảnh Quân bộ, đã từng ở trong đầu đạn có mối liên hệ sâu sắc với Thiên Nga Đen, có thể liên quan đến thí nghiệm thời gian, đồng thời có liên quan đến lão Thiệu…

Những điểm này, Tưởng Kỳ hoàn toàn phù hợp.

Chỉ huy của lữ đoàn Thiên Nga Đen có khả năng là Tưởng Kỳ…

Tưởng Kỳ vẫn còn sống.

Khi ý nghĩ này xuất hiện, Sở Tư cảm thấy mờ mịt, ngay cả sau khi nói câu đó với Tát Ách · Dương, anh cũng không nhận ra rằng mình đang nói. Sau đó là một trận không lý do khẩn trương cùng phấn khởi, tâm tâm niệm niệm mong đợi hàng chục năm nay đồng loạt trở thành sự thật, không ngờ lại đập đầu vào mặt anh, dù lý trí phản ứng không kịp, tình cảm đã phản ứng trước.

Bất quá sự chậm chạp của lý trí chỉ diễn ra trong chốc lát, chỉ vài giây, anh liền nhớ ra nhiều vấn đề ——

“Tưởng Kỳ còn sống” … Còn sống nghĩa là gì?

Nếu Tưởng Kỳ không chết trong sự kiện Pháo đài Ba Ni Bảo, mà vẫn luôn sống trong tối đến bây giờ, thì chắc ông ấy đã gần đến tuổi nghỉ hưu rồi, không nói đến chuyện khác, ít nhất sẽ có sự thay đổi rõ ràng về tướng mạo. Nhưng Tưởng Kỳ nhìn thấy ở chung cư vẫn là dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề trong trí nhớ của anh, như thể bị phong ấn trong khoảng thời gian năm đó.

Điều này tuyệt không phải bộ dáng vẫn luôn tồn tại.

Sở Tư lại lần nữa nghĩ đến danh sách các kế hoạch hồi sinh mà anh đã thấy ở căn cứ Hồng Phong, một khả năng xuất hiện trong đầu anh ——

Có thể cái gọi là kế hoạch hồi sinh cũng liên quan đến thí nghiệm thời gian, có thể ai đó đã thử nó trên một người đã khuất, giống như đã làm với Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ trong đoạn video. Không ngờ là do trùng hợp, lại thực sự kéo người đó trở lại.

Đánh giá theo dáng vẻ của Tưởng Kỳ, hoặc là gần đây phục sinh thành công, cho nên không kịp già đi. Hay là… Cái gọi là sống lại cũng không phải là sống lại thật, cho nên vẫn luôn dừng ở tuổi kia.

Nhưng cho dù thuyết minh nào đi nữa, thì Tưởng Kỳ quả thực đã chết trong vụ nổ.

Nếu vậy, có nghĩa ——

Tưởng Kỳ vào năm 5662 đã không trở về giữa chuyến công tác của mình, đó là Tưởng Kỳ đã xuất hiện trong chung cư sau khi ông sống lại. Có thể có một số thông tin quan trọng được giấu trong bản dự thảo đó, mà năm đó ông không phát hiện, nhưng bây giờ đã nhớ ra, vì vậy đã quay lại thời – không gian đó để lấy nó.

Lúc đó Sở Tư nghĩ mình chỉ chụp bản scan, tài liệu thật vẫn nằm trong tay Tưởng Kỳ bình an vô sự, còn tưởng rằng mình đã thay đổi quỹ đạo quá khứ. Nhưng trên thực tế vẫn không thay đổi, sở dĩ năm 5662 Tưởng Kỳ đánh mất bản dự thảo mà không bao giờ tìm thấy là do sau này bị chính mình lấy đi.

Giống như đi bộ một quãng đường dài quanh một vòng tròn khép kín, cuối cùng quay trở lại điểm ban đầu.

Thiên Nga Đen vây quanh khu thời – không gian của chung cư không phải bất lực trở về, họ đợi Tưởng Kỳ, khi khu thời – không gian sụp đổ, Sở Tư và Tát Ách · Dương rời khu chung cư, lúc đó Tưởng Kỳ cũng quay lại Thiên Nga Đen, cho nên bọn họ mới không ham chiến, bị đám người Đường vây quanh, cũng không đánh trả mà trực tiếp chuyển tiếp rời đi.

Sở Tư cuối cùng cũng hiểu tại sao Tưởng Kỳ lại im lặng nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng buồn bã như vậy khi nghe anh nói “Đừng ra ngoài vào ngày 14 tháng 11 năm 67” ở dưới chung cư.

Bởi vì ngay cả khi nghe lời anh cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, bởi vì ông ấy đã sống lại. Ngày 14 tháng 11 năm 67, đối với ông ấy đã là quá khứ, và điều đáng lẽ phải xảy ra đã xảy ra rồi.

Viện nghiên cứu vẫn sẽ nổ mạnh, ông ấy vẫn sẽ qua đời, và Sở Tư vẫn sống lẻ loi mấy chục năm…

******

Khi mọi người trong Trung tâm Chỉ huy dây dưa với lữ đoàn Thiên Nga Đen, Lặc Bàng đang ngồi trên bậc thang sắt cạnh một chiếc máy bay bên bức tường của Pháo đài Ba Ni Bảo trong khi sử dụng máy truyền tin để liên lạc với Đường, người đang ở rất xa trên Bạch Lang Hạm, dùng dư quang liếc nhìn hai bóng người đang tiến gần phi thuyền.

Một trong hai người có mái tóc vàng, sau đầu thắt bím tóc tùy ý, và một người hơi gầy nhưng rắn chắc, cái đầu không quá cao.

Đó là Kim và Lưu.

“Sửa được chưa?” Lặc Bàng di chuyển ngón tay xung quanh máy truyền tin, hướng hai người kia nâng cằm.

Kim cười, giơ tay ra hiệu OK với cô: “Chỉ là hai chiếc máy bay quân sự thôi mà, hệ thống và kiểu dáng cổ điển nhất, cũng không có công nghệ quá độc đáo, sửa chữa nó cũng không tầm thường!”

Lưu ở bên cạnh hiếm khi phụ họa khen một câu: “Hắn rất lợi hại.”

Lặc Bàng nhướng mày: “Ồ? Thật sao? Tôi hơi hối hận vì không đi theo xem một chút.”

Kim cười hắc hắc, chỉ vào máy bay của bọn họ nói: “Nếu không thì làm nó trục trặc đi, tôi sẽ sửa cho xem!”

Lặc Bàng khịt mũi, chỉ vào mũi mình trợn mắt: “Tôi bị ngu sao?”

“Nhưng mấy người nói quá à, tôi tốt xấu gì cũng chuyên nghiên cứu về… máy bay, bộ dụng cụ sửa chữa là dụng cụ tùy thân. Dù tôi thoạt nhìn không có nhiều cơ bắp như vậy nhưng sức mạnh cánh tay vẫn rất đáng kể, không đến nỗi cái hộp xách không nổi, hà tất gì để Lưu đi riêng theo tôi vậy.” Kim lải nhải lẩm bẩm đi đến góc tường, vận động gân cốt một chút, ngồi ở bậc thang dưới cùng.

“Vậy có bản lĩnh thì đừng về đã ngồi liệt dưới đất nhìn như không muốn động nữa đi.” Lặc Bàng cười chặn sau lưng hắn, đồng thời lướt qua lưng Kim, liếc mắt nhìn Lưu, Lưu bất động thanh sắc mà nhẹ nhàng lắc đầu.

Trên thực tế, bọn họ đi đâu đều giúp gã xách hộp, cho nên đi theo chỉ là bởi vì thân phận của gã luôn có phần nghi hoặc.

Sở Tư dặn riêng đừng để gã một mình, bọn Lặc Bàng đã làm như vậy, không hơn.

Nhưng sau khi quan sát lâu như vậy, thực sự không có hành động khả nghi gì.

Thành thật mà nói, một đường gã chưa thực sự trọng dụng gì, hoặc trên chấn kinh trên đường, hoặc trên con đường được cứu. Cũng may gã gặp đúng người, cho dù là Sở Tư xuất thân từ Huấn Luyện Doanh, hay bọn Lặc Bàng vẫn còn trong Huấn Luyện Doanh, giống như thói quen làm nhiệm vụ giải cứu, cho nên sẽ không ngại vướng bận. Nếu gã gặp người khác, chưa biết chừng bị chán ghét mà nói một câu “Phế vật”.

Nhưng kể từ khi tạm thời ổn định cuộc sống ở Pháo đài Ba Ni Bảo, gã đã dần chấp nhận lá gan to bằng con chuột, thể hiện một số phẩm chất dễ chịu —— Tố chất thân thể không thể so sánh với tiểu đội xuất thân Huấn Luyện Doanh này. Hàng ngày, nghe bọn Lặc Bàng nói về tin tức trên Bạch Lang Hạm. Sau khi nghe tin mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp với mấy người Sở Tư, họ đi giúp những người khác, có cái gì giúp cái đấy, chưa bao giờ oán giận.

Mà khả năng kỹ thuật của gã về những thứ như máy bay đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Gã nâng cấp tất cả các máy bay cũ của đám dân du cư, mở rộng phạm vi phòng thủ, tăng số lượng thiết bị hỏa lực để tấn công đồng thời, và cải thiện tốc độ nhảy của một số máy bay cổ nhất định.

Đội tuần vệ do Thiệu Hành cử đến Pháo đài Ba Ni Bảo đã có hai chiếc máy bay bị trục trặc ngay khi hạ cánh, không thể truy tìm nguồn gốc và gã đã sửa chữa nó.

Lặc Bàng trước đó bận rộn tổ chức các cuộc giải cứu ở thành phố Cảng Phỉ Thúy, số lần nhìn chằm chằm gã không nhiều lắm, ngẫu nhiên nhìn vài lần, gã đều giải quyết xong vấn đề, đang đi ra từ đầu hoặc cuối máy bay.

Gã thoạt nhìn cao, gầy, nước da xanh xao, không già lắm vì nói năng hay giật mình và luôn có hơi thở của một đứa trẻ kém may mắn. Nhưng không có bất kỳ biểu hiện nào dư thừa trên khuôn mặt khi làm việc nghiêm túc, kia nghiêm túc bên trong lại lộ ra cảm giác nói không nên lời, cùng Đường hoặc bọn Cái Y ngẫu nhiên lộ ra nghiêm túc cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Lúc đầu Lặc Bàng không thể diễn tả được cảm giác đó, sau đó, vài người trong đội Huấn Luyện Doanh chèn ép nhau, Kim ở một bên quan sát, cô đột nhiên nhận ra sự khác biệt —— Kim thỉnh thoảng để lộ ánh mắt có chút giống… Trưởng bối.

Đây là một cảm giác rất lạ, từ “Trưởng bối” chẳng liên quan gì đến Kim mang lá gan của loài chuột.

Cho nên lần đầu tiên dâng lên loại cảm giác này Lặc Bàng cảm thấy tâm trí của mình hẳn đã xuống biển.

Nhưng cảm giác này lại nổi lên nhiều lần, Lặc Bàng đột nhiên tò mò về Kim, không chỉ vì mệnh lệnh của Sở Tư.

“Mấy người đội tuần vệ đã đến điểm quan sát chiến lược rồi?” Lặc Bàng hỏi.

Lưu gật gật đầu, “Tôi vừa nhận được chỉ thị, chúng ta có nên đi vòng quanh giúp đỡ không?”

Lặc Bàng lắc đầu, nắm chặt máy truyền tin trong tay nói: “Tôi vừa hỏi Đường rồi, Đường nói trưởng quan yêu cầu chúng ta tiếp tục nhìn chằm chằm Trung tâm Pháo đài Ba Ni Bảo.”

Khi nói lời này, ánh mắt cô lại rơi trên người Kim, liền thấy gã ngửa nửa đầu nhìn lên bầu trời xa xa, trong nháy mắt kia lại lần làm Lặc Bàng có cái loại cảm giác này.

Cuối cùng cô không nhịn được dùng ngón chân nhẹ nhàng chạm vào lưng gã, tìm cớ hỏi: “Mấy ngày nay xem ra tâm tình anh rất không tồi, gặp chuyện gì tốt sao?”

Kim hơi nhột nhột nên co người lại khi bị đá, sờ má nói: “Nhìn ra được sao? Rõ ràng tôi biểu hiện rất kiềm chế mà.”

“Xem ra thật sự có chuyện tốt sao?”

Kim cười một chút, “Hai ngày qua tôi có liên lạc với một người bạn cũ.”

“Anh mới bao lớn, bạn bè có bao nhiêu già đâu.” Lặc Bàng nói đùa.

“Có thể làm cha cô luôn đó.” Kim cười gượng một tiếng, lại giải thích: “Bạn của tôi đã quen từ khi còn đi học, đã lâu rồi”.

Lặc Bàng nghĩ đến Cây lau nhà nhỏ, tự nhủ lòng mình: Thực sự là một người cha.

Cô lộ vẻ ghen tị, quơ quơ chân: “Bạn bè trong trường liên lạc được đến giờ, rất không tồi nha. Bạn học chúng tôi có một số người rất ít khi liên lạc, lâu dần sẽ mất. Mấy người là bạn cùng lớp à? Ở chung? “

Kim lắc đầu, duỗi tay so một khe hở nhỏ, “Tôi nhỏ hơn một chút so với học sinh cùng cấp, hắn cũng vậy. Chúng tôi có một số sở thích chung và đã thực hiện một số dự án cùng nhau, lại ở cùng một câu lạc bộ, rất hiếm thấy, cho nên quan hệ rất tốt. “

Lặc Bàng khóe miệng giật giật, tựa hồ mới quen biết gã ngày đầu tiên: “Tuổi còn nhỏ hơn? Nhảy lớp sao?”

Kim làm bộ làm tịch mà khiêm tốn một chút: “Ai —— Không đâu, cứ nhảy lung tung thôi.”

Lặc Bàng: “…”

Nhìn thấy Lặc Bàng muốn đánh vào mặt của mình, gã mỉm cười lấy tay bảo vệ mặt, “Có thể động thủ, đừng đánh mặt.” Có thể thấy kinh nghiệm rất phong phú, ước chừng đi học hay bị đánh lắm.

“Nói gì với bạn bè vậy? Đừng nói là nội dung bí mật gì đó đấy?”, Lặc Bàng nhắc nhở.

Kim quay đầu lại, tiếp tục chống bậc thang nhìn về phía chân trời, nói: “Thật lâu trước kia chúng tôi đã đánh cuộc với nhau một lần, tôi thua tương đối thảm, cho nên đáp ứng hắn, nếu về sau vạn nhất hắn tuổi trẻ chết sớm do lao lực, tôi phải thay hắn chăm sóc gia đình”.

Lặc Bàng: “… Thứ lỗi cho tôi vì đã không thể hiểu được lạc thú của mấy người.” Đặt cược cho “Tuổi trẻ chết sớm do lao lực”? Có bao nhiêu hận thù với chính mình vậy?

“Cũng may cả nhà hắn chỉ có một đứa con nên quan tâm quan sát vẫn tốt, tuy rằng tôi tương đối vô dụng cũng không làm được gì.” Kim nói, “Bất quá đương nhiên việc đầu tiên khi liên hệ là phải nói cho hắn biết mọi chuyện đều khá tốt, đứa trẻ đã lớn rất nhiều và ngày càng giống hắn… “

Lặc Bàng nhất thời không kịp phản ứng với lượng thông tin này, chỉ theo bản năng hỏi một câu: “Vậy cô bé là con của bạn anh sao?”

Kim xua tay, “Không phải, con của hắn là trai.”

Lưu bên cạnh rốt cục chậm rãi nói ra câu chuyện phiếm đầu tiên: “Không phải nói chờ hắn tuổi trẻ chết sớm do lao lực thay hắn trông con sao? Cho nên anh đang liên hệ với người hay quỷ vậy?”

Kim chim cút dường như “Ách ——” một tiếng, “Chuyện bên trong còn khúc mắc và phức tạp hơn, về sau từ từ nói, nếu… có cơ hội. Ai —— Con gái tôi đâu rồi?”

“Vừa rồi hơi buồn ngủ nên quay lại máy bay để ngủ rồi.” Lặc Bàng nói.

Nhắc mới nhớ, Cây lau nhà nhỏ trông đáng tin hơn Kim nhiều, có lẽ là vì không nói lời nào.

“Cô bé của anh làm sao mà đau cổ họng vậy?” Lặc Bàng nghĩ nghĩ lại kiến nghị nói, “Rốt cuộc thì thiết bị y tế ở đây không tiện bằng trên Bạch Lang Hạm. Hay là chúng ta nên tìm thời gian đưa anh và cô bé đến Bạch Lang Hạm đi, thử chữa giọng cô bé. “

Kim không gật đầu cũng không lắc đầu, nói: “Lúc mới nhặt đã như thế này rồi, khoang y tế không chữa được, tôi đưa đi kiểm tra. Cô bé bị thương rất nhiều, phần đầu còn có nội thương, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, tôi đã mất một thời gian dài để cô bé không đánh người bố này.”

Lặc Bàng cười rộ lên, “Cô bé đúng là không quan tâm đến người khác, nhưng có vẻ rất dính trưởng quan.”

“Cô bé có ấn tượng tốt với những người đàn ông có diện mạo khí chất như vậy.” Kim nói với vẻ buồn bã.

Khi đang nói chuyện, một bóng người nhỏ bé đột nhiên từ phía sau bức tường Pháo đài Ba Ni Bảo quay lại, không nói một lời bước đến máy bay bên này.

Lặc Bàng và Lưu: “……………………”

“Bé con, con không phải nên ngủ trên máy bay sao?” Lặc Bàng quay đầu liếc nhìn khoang máy bay, trước đó Cái Y rõ ràng đã nói đưa cô bé trở lại khoang trước mà!

Mấy người còn chưa giật mình xong, Cái Y, người đã bị tụt lại phía sau một khoảng cách nhất định, cũng từ trong góc quay lại, chạy chậm vài bước, “Suýt chút nữa tưởng mình bị lạc rồi chứ.”

Cây lau nhỏ không thèm nghe, chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó đứng trên bậc thang nhìn về phía chân trời xa xăm.

Trong khoảnh khắc, một chút ánh sao nhỏ vụn phản chiếu trong đôi mắt đen của cô bé, cực kỳ thấu triệt và có cảm giác yên tĩnh sâu sắc. Lặc Bàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của một đứa trẻ như vậy, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác phức tạp không thể giải thích được.

Nó khiến người ta tự hỏi không biết có phải lúc đó cô bé đang nghĩ về điều gì đó bị lãng quên, hay đang nhớ một ai đó qua biển sao mênh mông cùng dòng thời gian gấp gáp.

Ngay khi mọi người đang bối rối trước hành động của cô bé, bầu trời cô bé đang nhìn đột nhiên có chút thay đổi.

Lặc Bàng nhìn ngọn tóc nâu sẫm của cô, chợt nhớ ra một điều —— Mọi nhất cử nhất động của những người trên Pháo đài Ba Ni Bảo, bọn họ xác thật đều nhìn chằm chằm, vì vậy rất khó để thực hiện một động tác nhỏ dưới mí mắt họ, bọn họ đề cao cảnh giác với tất cả mọi người… ngoại trừ Cây lau nhà nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.