Bầu Trời Đêm

Chương 49: Chương 49: Chữa thương




Vị Dương tiên sinh này có phải thực sự ngứa mắt không? Anh không biết, chỉ biết lớp ngoài của vật thể bay sẽ có kỳ tĩnh điện là 12 giờ. Về cơ bản là không thể lại gần, nhưng sau khoảng thời gian 12 giờ tĩnh điện, có thể đem từng người bên trong ra kiểm tra…

“Trưởng quan, hai người nhảy đi đâu vậy? Sao lại thêm vào lớp vỏ bọc tàng hình.” Giọng nói của Đường ngắt quãng một lúc rồi mới trở lại bình thường, hiển nhiên bên họ đã tạm thời ổn định.

Trong lòng Sở Tư thầm nói quỷ mới biết nhảy tới chỗ nào, Tát Ách · Dương người này không bao giờ ra bài theo lẽ thường, có lẽ chỉ tuỳ ý nhảy như vậy thôi, bắt được nơi nào thì là chỗ đó.

Anh nghĩ một lúc, nói, “Các cậu tạm lánh một chút, chuẩn bị chiến đấu lại bất cứ lúc nào nếu bên kia muốn đánh trả, nói với Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc——”

“Này, thật sự bắt được người rồi sao? Nếu thật sự là Bạch Ngân Chi thành, nhớ kéo bọn họ trở về, ta dẫn các theo anh em ở đây chờ.” Tiếng Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc chặn ngang truyền đến, tràn đầy tức giận, “Còn nữa! Đừng làm hỏng máy bay bảo bối của ta! Hạn chế dùng đi! Ta đã gắn bó với nó cả trăm năm rồi đó! “

Sở Tư: “…” Có Tát Ách · Dương ở đây thì đúng là không nên nói gì thì hơn.

Anh dứt khoát cắt đứt liên lạc.

Hai giây sau, Đường gửi một tin nhắn ——

Đệt!

Hai giây sau, Đường gửi tin nhắn thứ hai ——

Trưởng quan, cái vừa rồi không phải tôi gửi!!!

Sở Tư trả lời ——

Đã biết.

Anh trả lời tin nhắn và kết nối máy truyền tin với cổng cộng cảm của Thiên Nhãn, những thứ được quét trong căn hộ của Tưởng Kỳ đã được Thiên Nhãn thuận lợi tiếp thu tiến vào quá trình phân tích.

Đinh ——

“Tệp được mã hóa s cấp 9, thời gian cần thiết để bẻ khóa là …”

Thiên Nhãn im lặng đếm một lúc, nói: “20 giờ.”

Tát Ách · Dương gõ vào đĩa lõi, “Tốc độ quá chậm, có thể cân nhắc lui vào thùng rác.”

Đinh ——

Thiên Nhãn: “Nếu không thì sao?”

Tát Ách · Dương mỉm cười chạm dùng ngón cái chạm vào vùng cảm ứng của đĩa lõi, rất, rất nhẹ nhàng.

Đinh ——

Thiên Nhãn: “Ta sai rồi, câu vừa rồi ta muốn sửa lại. Ý ta là, ta sẽ cố gắng hết sức bẻ khoá càng sớm càng tốt.”

Sở Tư: “…” Hệ thống chấn động như vậy, thật đúng là ngàn dặm mới thấy được một cái.

Trong nháy mắt, hình ảnh trên màn hình đã chia làm hai phần, một phần lớn là giám sát an ninh trường sao xung quanh, phần nhỏ là thanh tiến trình bẻ khoá, đang bò chậm với tốc độ của một tiểu vương, hơn nửa ngày mới có thể thấy một lớp mỏng đỏ hiện lên, chắc đến một phần nghìn là quá sức.

Nhìn thấy nó đã tiến vào quá trình bẻ khóa, Sở Tư cũng không thèm nhìn nữa, cúi đầu mở hộp y tế ra.

Phong cách lưu trữ vật chất của nhóm người dân du cư này hoàn toàn khác với cư dân trên hành tinh. Cư dân trên mặt đất về cơ bản không phải lo lắng về năng lượng, hầu hết mọi gia đình đều chuẩn bị khoang y tế của riêng mình. Loại khoang y tế này dành cho bệnh và thương tích khác nhau dưới cấp 5. Những người trên cấp 5, Chỉ cần đến bệnh viện. Nhưng khoang y tế trong máy bay của dân du cư thì ngược lại.

Bởi vì họ du hành trong không gian quanh năm, ngay cả khi có nhiều năng lượng dự trữ, cũng sẽ cố gắng tiết kiệm hết mức có thể. Vì vậy, khoang y tế chỉ dùng để chữa trị thương tật từ cấp 8 trở lên, nói cách khác là dùng để cấp cứu tính mạng, đến khi sắp chết sẽ không được sử dụng, phần còn lại tùy thuộc vào các thuốc trong hộp y tế.

Đối với dân du cư, xung đột và tranh chấp là tiêu chuẩn, việc chữa trị lâu dài là một hành vi xa xỉ, một khi bị thương thì khả năng phục hồi càng nhanh càng tốt, các loại thuốc dự trữ về cơ bản là rất hiệu quả, thậm chí một số có hiệu lực rất mạnh.

Họ đã quen với những loại thuốc này quanh năm, về mặt sinh lý, đối với những người sống trên mặt đất, loại thuốc này đối với họ là quá sức.

Sở Tư dùng ngón tay mò bên trong, chọn một loại thuốc thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương và tăng trưởng da, rồi lấy ống tiêm điện tử cùng bông khử trùng bên dưới.

“Tay.” Anh nói với Tát Ách · Dương, rồi làm theo hướng dẫn của loại thuốc, nhập liều vào ống tiêm, cắm vào lọ thuốc.

Tát Ách · Dương nhướng mày: “Làm gì? Anh muốn đập tay à?”

Sở Tư ngước mắt lên, mặt vô cảm nhìn hắn.

Đôi mày nhướng lên của Tát Ách · Dương lập tức hạ xuống, hắn ngả người ra sau, đổi một tư thế lười biếng hơn, nói: “Tôi không dùng những thứ này.”

Sau đó, hắn xuay cổ hoạt động một chút gân cốt, mặc kệ vết thương ghê người bên trái, đưa cánh tay phải vẫn còn nguyên vẹn về phía Sở Tư: “Nhìn xem, vết thương do dây cuốn lần trước không còn dấu vết nữa nè. “

“Anh còn rất đắc ý phải không?” Bản thân Sở Tư thường chấp nhận rủi ro, nhưng anh vẫn không thể hiểu được Tát Ách · Dương loại này chuyên chọn nguy hiểm, còn có tật xấu tự tạo nguy hiểm.

“Không, tôi thật sự không cần.” Tát Ách nói, quay đầu lại, ánh mắt quét qua cổ Sở Tư.

Sở Tư thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục điều chỉnh ống tiêm.

Tất nhiên anh biết thể chất Tát Ách · Dương có chút khác biệt so với những người bình thường, thật ra thì không phải “có phần”, mà là rất khác. Anh từng chứng kiến ​​những vết thương kéo lê của Tát Ách · Dương xuất hiện đều được chữa lành trong vài phút. Không để ý một chút, liền tìm không ra vết thương rõ ràng.

Lúc đó, có người tò mò về chuyện này, lại bị ánh mắt vô cùng mất kiên nhẫn của Tát Ách · Dương làm cho hoảng sợ, hiển nhiên là không muốn thảo luận những vấn đề như vậy với người khác, nên Sở Tư không bao giờ hỏi thêm.

Nhưng lần này…

Sở Tư niết ống tiêm thuốc trong tay, xoay xoay hai lần, nhìn vào cánh tay Tát Ách · Dương: “Đến bây giờ vẫn chưa lành. Anh có chắc là không cần dùng không?”

“Đừng nhìn chằm chằm hoài, không cần.” Tát Ách · Dương ngồi thẳng dậy, rút ống tiêm ra khỏi đầu ngón tay Sở Tư, một đòn tấn công bất ngờ.

“Anh làm gì vậy?” Sở Tư hỏi.

Tát Ách · Dương xem xét liều lượng, đẩy ra mấy lọ thuốc rồi ngoắc ngón tay về phía anh, “Anh cũng đừng cọ tới cọ lui lọ thuốc hoài, sao không dùng đi. Dịch ra chút, áo sơmi xanh của anh gần như bị nhuộm thành màu tím rồi này.”

“Tôi tự làm.” Sở Tư với tay lấy ống tiêm, nhưng Tát Ách · Dương tránh ra.

“Đừng làm loạn trưởng quan, ngài là vượn tay dài sao, làm thế nào đâm kim ra sau được?” Tát Ách · Dương duỗi chân dài ra, từ trên bàn điều khiển xuống. Hắn cười một tiếng, chế trụ cổ tay Sở Tư, không nhẹ không nặng gập người về phía sau, tận dụng lợi thế một chút.

Sở Tư loạng choạng một bước, xương hông đụng vào bàn điều khiển: “Tát Ách · Dương!”

“Ở đây.” Tát Ách kéo dài giọng, đứng phía sau lắc lắc ống tiêm, hơi thở đều phả vào cổ, “Đừng nhúc nhích, cánh tay tôi đang ôm anh đầy máu luôn này.”

Cổ Sở Tư cứng lại, chuyển động muốn thoát ra thực sự dừng lại. Sau một lúc, cuối cùng anh cũng từ từ thả lỏng đôi vai căng thẳng của mình, bất đắc dĩ nói: ‘Hỏi anh một câu.”

“Ừm?”

“Anh cũng dùng cách đánh lộn này để giúp người ta sao?” Sở Tư nói.

Tát Ách · Dương cười nhạo một tiếng: “Trưởng quan, hình như ngài có hiểu lầm thì phải.”

Khi hắn nói, hơi thở ấm áp lại phả vào gáy Sở Tư, khiến vai anh lại căng ra.

Anh nghiêng đầu, cau mày hỏi: “Cái gì?”

“Tôi thường không giúp người.” Hắn không thừa tay, dùng răng nắm lấy chuôi ống tiêm, kéo vạt áo trên vai Sở Tư ra một chút, dùng bông vô trùng hút sạch máu quanh vết thương, lau sạch sẽ, cau mày nói: “Tôi chỉ giúp một vị trưởng quan nào đó, nhưng trưởng quan nào đó vẫn không chịu hợp tác. Anh xem có phải rất ngang ngược vô lý không?”

Ngang ngược vô lý sở trưởng quan trầm mặc một lát, cũng không nghĩ phản bác, chỉ có thể lạnh giọng nói: “Vậy làm phiền ngài động tác mau một chút, không ai muốn bị đè thế này đâu.”

Trên thực tế, Tát Ách ·Dương nói không sai, vị trí vết thương của anh hơi khó xử, dù vết thương ở phía trước vai hay phía sau thắt lưng, đều không thể tiêm thuốc tốt. Nếu người có mặt ở đây là Đường, Lưu, Cái Y … hay thậm chí là bất kỳ người nào khác, anh đều có thể thản nhiên để họ giúp đỡ, ngoại trừ Tát Ách · Dương.

Sự tiếp xúc giữa hai người họ thường không thể lý giải được, anh với tôi luôn có một cảm giác tràn đầy năng lượng, giống như thắp một ngọn lửa giữa đống củi khô, ngọn lửa sáng rực, chỉ cần không cẩn thận để củi gần ngọn lửa sẽ lập tức bị thiêu cháy.

Có lẽ cuối cùng anh cũng hợp tác, bàn tay đang giữ cổ tay của Tát Ách · Dương thả lỏng rồi buông ra, áp vào gáy anh, khiến anh hơi nghiêng sang một bên.

Cổ và vai cứng lại nổi đầy gân xanh, Tát Ách · Dương ấn một vòng quanh vết thương, đưa đầu kim vào. Khi thuốc được đẩy vào, da có cảm giác hơi lạnh, ngay sau đó là một cơn đau rát.

Đối với những vết thương như thế này, thuốc phải được tiêm đều theo mép.

Lần đầu tiên, anh phát hiện Tát Ách · Dương thực sự có loại “kiên nhẫn” này, đẩy đều đặn và chậm rãi, thậm chí anh có thể cảm nhận được một chút dịu dàng trong sự cẩn thận.

Nhưng Sở Tư không có tâm trạng để cảm nhận sự dịu dàng khó nhận thấy này, bởi vì tác dụng của thuốc quá mạnh, khiến vết thương nóng như lửa đốt.

Tát Ách · Dương dừng một chút, rồi đột nhiên nói: “Trưởng quan, ngài đỏ mặt.”

Sở Tư suýt chút nữa tức đến bật cười: “… Thử đem toàn bộ bả vai sau của anh để cho lửa đốt có đỏ mặt hay không?”

Giống như một vết thương bị viêm, cả một vùng da lớn xung quanh sẽ tấy đỏ hoặc thậm chí phát sốt. Đó là một phản ứng sinh lý thuần túy, nhưng rơi vào miệng của Tát Ách · Dương, nghe có vẻ sai sai sao ấy?

Màu máu lan tràn khắp vết thương trên vai sau, đến cổ, thậm chí cả gốc tai và hai bên mặt đều có chút đỏ lên, quả thực có chút tổn hại khí thế.

Anh lùi hai bước bước sang một bên, đi ra góc giữa Tát Ách và bàn điều khiển, giơ tay sờ gáy, thất thanh nói: “Chuyển sang chế độ bay đi, tôi đi ngủ một lát.” Sau đó quay đầu đi vào phòng ngủ ở khoang sau.

Loại thuốc kích thích vết thương này có tác dụng nhanh chóng, nhưng quá trình không dễ chịu như vậy, tốt nhất nên ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy vết thương gần như lành rồi.

Khi mở cửa phòng ngủ, ngón tay dừng lại, nghi hoặc quay đầu lại hỏi Tát Ách · Dương: “Thật sự không cần dùng thuốc sao?”

“Không cần đâu, tôi đi tắm.” Tát Ách đáp, rồi ung dung đi vào phòng ngủ, lật khăn tắm trong tủ.

“Anh tắm với những vết thương hở đó sao?” Sở Tư cau mày hỏi.

Tát Ách xua tay, “Tôi rất vui khi trưởng quan quan tâm đến tôi như vậy, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng da và thịt sẽ lành trước khi nước vào vết thương.”

Tác giả có chuyện muốn nói: chương sau sẽ vả thẳng vào mặt anh Dương 【x

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.