Bầu Trời Đêm

Chương 90: Chương 90: Giải thích




So với lần trước gặp nhau, ông không thay đổi nhiều. Chỉ là khí chất của ông luôn góc cạnh hơn khi so với khi ở nhà.

“Có phải chưa từng nghĩ sẽ tới đây nữa không?” Sau khi cởi bỏ mặt nạ, Tưởng Kỳ thản nhiên nói với người bên cạnh.

Người nọ cũng tháo mặt nạ bảo hộ, vừa vuốt tóc vừa cảm khái nói: “Cũng không thể nói như vậy, lúc trước bí mật xây dựng nơi này, tôi vẫn nghĩ rằng sẽ kết thúc mọi thứ ở đây, nhưng ai biết được thời điểm trở lại đã bị nổ chết rồi! Chỉ có thể trông cậy vào thế hệ sau kế thừa di chúc, nhưng không ngờ rằng sẽ có một ngày lại đứng ở đây.”

Đó là một người đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn mái tóc màu nâu đỏ, vẻ ngoài sắc sảo trên mũi có những đốm tàn nhang. Gã nhếch khóe miệng nhìn Tưởng Kỳ, nở một nụ cười bất đắc dĩ lại tự giễu.

“Nói chơi cái gì vậy?” Đường đào đào lỗ tai, cho rằng mình có thể bị ảo giác thính giác, “Bị cái gì? Nổ chết?”

Sở Tư không lộ ra vẻ kinh ngạc, cau mày, đem ánh mắt dời khỏi người Tưởng Kỳ, dừng trên mặt người đầy tàn nhang. Là một người được đào tạo đặc biệt, Sở Tư có trí nhớ rất tốt về khoản nhớ mặt người.

Khuôn mặt đầy tàn nhang này rất quen thuộc với anh. Chỉ mất chưa đầy một giây, đã nhớ ra gặp qua ở đâu——

“Sự cố Pháo đài Ba Ni Bảo…” Sở Tư nói.

Đường nhỏ tuổi hơn Sở Tư rất nhiều, có lẽ khi sự cố Pháo đài Ba Ni Bảo xảy ra cậu mới ra đời.

Thiệu Hành trạc tuổi Sở Tư, vì vậy khi nghe anh nói liền cau mày, “Người có liên quan đến sự cố Pháo đài Ba Ni Bảo sao?”

Sự cố Pháo đài Ba Ni Bảo năm 5667 đã khiến một số lượng lớn phần tử nổi loạn từ Quân bộ cùng Tổng Lĩnh Chính phủ thông đồng với các ngôi sao khác. Trong toàn bộ quá trình thanh lọc, hơn 400 người đã chết, bao gồm cả phần tử nổi loạn, quân trấn áp, những nhân sĩ vô tội bị liên lụy, v.v. Đây là sự cố gây thương vong lớn nhất hành tinh trong 35 năm.

Bởi vì Tưởng Kỳ chết trong sự việc này, nên trong một thời gian dài, Sở Tư đặc biệt quan tâm đến những thông tin liên quan đến sự việc Pháo đài Ba Ni Bảo. Một số tập đã được lật đi lật lại bao nhiêu lần. Cho nên anh sẽ không bao giờ nhớ sai khuôn mặt này, nó có trong danh sách tử vong của sự kiện Pháo đài Ba Ni Bảo.

“Không có biện pháp, ai bảo đối phương ánh mắt có độc? Chúng ta đều giả bộ không quen.” Một nữ sĩ cao gầy tóc vàng nhạt cũng tiếp lời bên cạnh.

Sở Tư có ấn tượng về nốt ruồi ở khóe mắt —— Vị này cũng có trong danh sách tử vong trong sự cố Pháo đài Ba Ni Bảo.

Anh bỗng có linh cảm…

Hơn phân nửa nhóm người trong video đều vén mặt nạ bảo hộ, Sở Tư nhìn qua từng người một…

Thiệu Hành liếc nhìn sắc mặt của anh liền nhận ra gì đó, mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ —— Có rất nhiều người trong sự cố Pháo đài Ba Ni Bảo sao?”

Sở Tư gật gật đầu, “Ước tính một cách thận trọng thì hơn 50 người đã chết trong sự cố Pháo đài Ba Ni Bảo.”

Trong số đó có những người từ Quân bộ, từ Tổng Lĩnh Chính phủ, từ Tòa nhà An ninh, một số tóc bạc, còn có một vài thanh niên, thoạt nhìn họ có thể xấp xỉ Sở Tư Thiệu Hành, nhưng trên thực tế là bởi vì tuổi tác bọn họ đều đã ngừng ở 50 năm trước.

“Tôi thấy ông già rồi!” Thiệu Hành chỉ chỉ góc bên kia màn hình, lão Thiệu đang dùng ngón tay cào lại mái tóc rối bù bởi mặt nạ bảo hộ. Trong số những người này, ông có vẻ thư thái hơn so với bình thường, không quá nghiêm túc.

Khi Tưởng Kỳ quay lại, ánh mắt tình cờ bắt gặp ông ấy, sắc mặt của hai người trong nháy mắt trở nên phức tạp, dường như có rất nhiều cảm xúc.

Lần trước bọn họ gặp nhau, Tưởng Kỳ vẫn đang giẫm lên cái đuôi của nhân sinh, còn lão Thiệu vừa bước vào cái đầu của tuổi trung niên, lần này gặp lại, Tưởng Kỳ vẫn đang giẫm lên cái đuôi của nhân sinh, nhưng lão Thiệu tóc đã xám trắng.

Có một vài gương mặt trong nhóm người đó có thể mơ hồ trùng lặp với những gương mặt trong bức ảnh tốt nghiệp của lão Thiệu, nhưng khí chất đã thay đổi rất nhiều, thành thục và trầm ổn hơn, không hề giống trên ảnh chụp vui đùa nháo thành một đoàn nữa.

Từ vài cuộc đối thoại ít ỏi vừa rồi, có thể nghe thấy rằng những năm đó những người này không hay giao tiếp với nhau. Dưới rất nhiều sự soi mói và ngụy trang, khả năng so với người xa lạ còn giống người xa lạ hơn, nhưng họ vẫn giữ bí mật này trong không gian ngầm, họ đều là bạn bè.

“Nếu ——” Thiệu Hành nói, “Nếu những người này đứng về phía chúng ta, tôi có một suy đoán rất đáng sợ.”

Anh ta không nói, Sở Tư cũng biết phỏng đoán đó là gì, bởi vì anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này ——

Liệu cái gọi là sự cố Pháo đài Ba Ni Bảo có phải là một sự che đậy không? Mục đích của toàn bộ vụ việc có thể là để quét sạch nhóm người này. Cái gọi là liên lụy, có lẽ căn bản không phải ngộ thương, mà là tinh chuẩn đả kích.

Nếu đúng như vậy, tình hình có thể tồi tệ hơn anh nghĩ. Bởi vì trong biến cố Pháo đài Ba Ni Bảo, thậm chí đã chết một vị thượng tướng Quân bộ. Sau cái chết của vị tướng đó, Mặc Đốn vốn là một trung tướng được thăng chức thượng tướng vì có công dẹp loạn và trở thành một trong ba đại nguyên thủ Quân bộ.

Khi đó, Mai Đức Lạp trong bức ảnh tốt nghiệp cùng cấp với Tưởng Kỳ và cũng là trung tướng. Mãi đến năm 5707, một vị thượng tướng nghỉ hưu do tuổi cao, Mai Đức Lạp được thăng cấp thượng tướng.

Vào năm thứ hai sau đó, Sở Tư được thăng chức thành chấp hành trưởng quan trẻ nhất của Tòa nhà An ninh.

Nói cách khác, nền tảng của thượng tướng Mai Đức Lạp có lẽ không khác nhiều so với nền tảng của Sở Tư trong Tòa nhà An ninh.

“Đến đây đi, đừng lãng phí thời gian, đem dụng cụ đều điều chỉnh thử một chút đi.” Tưởng Kỳ vung tay lên, ý bảo mọi người làm theo, “Trước tiên, tắt tất cả thiết bị liên lạc một lúc, thật vất vả mới đến bước này, đừng vẽ đường cho nơi này nổ, đến lúc đó chúng ta có lẽ chỉ có thể quay trở lại quan tài khóc thôi.”

Nói xong, ông vỗ vai lão Thiệu, dẫn ông ấy đi vào chỗ sâu hơn.

Những người đó thực sự trông nghiêm túc lấy ra tất cả các thiết bị liên lạc thông tin trang bị đều tắt hết đi. Tát Ách · Dương ngắn gọn mà ở bên tai gõ một câu ——

“Chờ một lát.”

Sau đó, hình ảnh và liên lạc bị đồng thời bị cắt đứt.

Thật tình cờ, ngay khi liên lạc bên này bị đứt, Lặc Bàng bên kia đã gửi tin nhắn sang, nói rằng đang chuẩn bị kết nối, Sở Tư ngay lập tức yêu cầu Kiệt Ngân mở cánh cổng đã chuẩn bị trước.

Đoàn người nhanh nhẹn đi qua nên chỉ trong hai ba phút, tiểu đội Huấn Luyện Doanh đã dẫn người vào Trung tâm Chỉ huy.

Không cần biết đó là Kim hay Cây lau nhà nhỏ, trên mặt đều không kinh hoảng hay nghi ngờ, tựa hồ đều biết rõ chuyện gì sắp tới.

“Nếu đã đến đây, tôi không cần thêm lời dạo đầu gì đó.” Sở Tư ý bảo bọn họ đều có thể ngồi xuống, bản thân thì dựa vào một bên bàn điều khiển, ôm cánh tay bình tĩnh nói, “Không biết Lặc Bàng tiểu thư có nói cho các vị suy đoán của tôi không, nếu không thì, tôi sẽ xác nhận lại một chút —— “

Ánh mắt anh rơi vào Kim, nói, “Ông biết cha nuôi của tôi là Tưởng Kỳ đúng không, Phí Cách Tư tiên sinh.”

Kim ngồi trên ghế mắt trông mong nhìn anh, cười gượng một tiếng, “Tôi biết, một ngày nào đó sẽ bị lộ mà…”

Sở Tư lại nhìn sang Cây lau nhà nhỏ, “Tôi có nên gọi cô là Tạp Bối Nhĩ nữ sĩ không?”

Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ nhìn Sở Tư bằng đôi mắt to đen láy thật lâu, rồi nở một nụ cười dịu dàng mà tươi sáng hiếm thấy, ngón tay linh hoạt gõ một chuỗi trên tay vịn ghế trả lời: “Đương nhiên có thể, nếu không cảm thấy khó xử khi nhìn tôi như thế này.” (Đang sử dụng mã Morse đấy, không đang nói bằng miệng)

Thiệu Hành bên cạnh rất thành thật nói: “Nói thật, rất khó xử.”

Tạp Bối Nhĩ lặng lẽ quay lại nhìn anh ta.

Thiệu Hành giơ tay lên: “Được rồi, không khó xử nữa, mời tiếp tục. Thật ra tôi chỉ muốn nói rằng từ khi còn nhỏ tôi đã rất ngưỡng mộ ngài.”

Tạp Bối Nhĩ lại gõ vài cái: “Cảm ơn.”

Một màn này thực sự rất kỳ lạ, tiểu đội Huấn Luyện Doanh đều xem đến choáng váng. Bởi vì khi Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ vẫn còn là Cây lau nhà nhỏ bị mất trí nhớ, cô căn bản phớt lờ mọi người, cười cũng cực kỳ hiếm. Thình lình trở nên sôi nổi, tất cả mọi người có chút khó có thể thích ứng.

Ngay cả Kim cũng nói một câu, “Khi mới vừa biết cô là Tạp Bối Nhĩ quả thực làm ta sợ muốn chết.”

Tạp Bối Nhĩ mặt vô biểu tình mà nhìn về phía gã.

Kim lắc lắc tay: “Coi như ta chưa nói gì đi.”

Sở Tư nhìn bọn họ một lát, mở miệng nói: “Được rồi, vì suy đoán của tôi là đúng, có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra bây giờ không? Ngay cả khi có mối quan hệ cá nhân, tôi vẫn cần xác nhận lập trường và tính uy hiếp của các vị, tôi phải chịu trách nhiệm với tất cả mọi người ở đây.”

Sau khi Kim do dự một lúc, Sở Tư nhìn ánh mắt gã lại bổ sung một câu, “Đội truy kích của chúng tôi bị chặn lại ở đường thời không, trên thực tế bất kể các vị nói với tôi cái gì bây giờ, người ở đường thời không phía bên kia đều không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Bọn họ tiếp tục làm công việc của bọn họ, tôi ngăn cản không được, nhưng nếu lập trường của chúng ta giống nhau, tôi tin rằng luôn có điều gì đó tôi có thể làm… Tôi hy vọng lập trường của chúng ta giống nhau.”

Lời này không biết chọc phải chỗ nào của Kim, làm gã có chút xuất thần, như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau khi im lặng một lúc, lại cùng Tạp Bối Nhĩ liếc nhau, sau đó hít một hơi thật sâu, nôn ra: “Được rồi, được rồi… Tuy rằng cậu không phải là con ruột của Tưởng, nhưng khi nói chuyện thần sắc ngữ khí thật đúng là giống nhau.”

“Tôi nghĩ cậu cũng đã có được một ít thông tin về thí nghiệm thời gian. Tôi nghĩ lại xem nên nói gì… Khi tôi cùng cha cậu lần đầu tiên tiếp xúc với thí nghiệm thời gian, vẫn còn đi học, ồ, chính là dự án thiết kế Thiên Nga Đen. Tất nhiên, lúc đó chúng tôi không biết về sự tồn tại của thí nghiệm thời gian, chỉ là đã tiếp xúc với một số manh mối trong quá trình thiết kế. Chẳng hạn như các yêu cầu thiết kế tập trung vào việc giảm trở ngại về dòng thời gian, v.v., nhưng dù sao thì dự án đó cũng được Quân bộ tổ chức, cho nên ban đầu chúng tôi không nghi ngờ gì cả. Nhưng sau khi dự án tiếp tục đào sâu hơn, chúng tôi thấy điều gì đó mà bản thân không thể chịu đựng được… “

“Ví dụ?” Sở Tư hỏi.

“Khi lô bán thành phẩm đầu tiên của Thiên Nga Đen được dùng để làm thí nghiệm ngụy trang, đối tượng tham gia thí nghiệm là một nhóm trẻ em từ 2-4 tuổi. Tôi tương đối cực đoan, trong mắt tôi, lừa đám tiểu quỷ tới làm sản phẩm thực nghiệm đều không phải thứ gì tốt.” Kim nói, “Lúc ban đầu thảo luận về chiều cao của Thiên Nga Đen, tôi đã nói rằng chiều cao không phù hợp để thực chiến, có quá nhiều nhược điểm và cần phải sửa lại, nhưng trưởng dự án bác bỏ, nói rằng đó không phải là vấn đề lớn. Lúc ấy không rõ lắm, nhìn thấy đám trẻ con, tôi đã có một suy đoán không mấy tuyệt vời —— Tôi nghi ngờ rằng đối tượng Thiên Nga Đen có thể là những đứa trẻ.”

“Khi đó trực giác quá mạnh, tôi đã lén thảo luận riêng với Tưởng, cảm thấy rằng nếu dự án diễn ra suôn sẻ, nó có thể phát triển theo một số hướng khó kiểm soát. Vì vậy khi hoàn thiện bản mẫu, chúng tôi đã làm một chút thay đổi nhỏ, Kết quả… Mấy người hẳn cũng biết rồi.”

Kết quả là Thiên Nga Đen đã trực tiếp về hưu.

“Sự việc này có thể coi là lần đầu tiên giới thiệu. Sau vài năm cho đến khi tốt nghiệp, chúng tôi chưa từng tiếp xúc với chuyện này, tôi ở lại Học viện quân sự Bạch Ưng với các dự án nghiên cứu, còn Tưởng thì đến bộ phận tác chiến của Quân bộ, ở nơi đó gặp hai cô gái có mối quan hệ rất tốt, một người là Tạp Bối Nhĩ trước mặt, hai là Ngải Lâm Na, sau đó Quân bộ cần thành lập một tổ chức đặc biệt để đào tạo những tài năng đặc biệt, Ngải Lâm Na bị điều qua, sáng lập Huấn Luyện Doanh đặc biệt. Mà Tạp Bối Nhĩ được chuyển đến Học viện quân sự… “

Hai cô gái tình cảm chị em đã đem lại sự khởi đầu cho một sự việc.

Đầu tiên, Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ bắt đầu thường xuyên mất liên lạc với người thân và bạn bè vì phải tham gia vào một số nghiên cứu có tính bảo mật cao. Sau đó, chính Ngải Lâm Na bắt đầu mất liên lạc thường xuyên vì một số nhiệm vụ mật.

Sau đó trong một lần trò chuyện nhỏ, qua một số thông tin không liên quan, họ mơ hồ nhận ra rằng một số việc họ làm với đối phương dường như có mâu thuẫn.

Nghiên cứu của Tạp Bối Nhĩ và nhiệm vụ của Ngải Lâm Na cùng thuộc Quân bộ, nhưng lại tồn tại một số mâu thuẫn khó có thể bỏ qua.

Lại sau nữa, Tưởng Kỳ theo ám chỉ của Tạp Bối Nhĩ cũng chuyển vào viện nghiên cứu, nguyên bản là muốn có thêm một người để thảo luận, ai biết được rằng các dự án mà hai người tham gia không giống nhau, cách nhau xa vạn dặm.

“May mà tất cả chúng tôi đều có đầu óc suy nghĩ lâu dài, nếu là lúc trước viện nghiên cứu Quân bộ chính là Phí Cách Tư, chỉ sợ là có thể sống được thêm hai năm không tồi rồi.” Trẻ nhỏ Tạp Bối Nhĩ gõ một chuỗi trên tay vịn.

Kim không biết giận gật gật đầu, nói: “Lúc ban đầu chính Tạp Bối Nhĩ tiểu thư đã nói rõ ràng với chúng tôi về thí nghiệm thời gian, đó là dự án nghiên cứu chính của cô ấy. Sau khi có thể đi vào nội dung cốt lõi, cô ấy cảm thấy phương hướng và phát triển của thực nghiệm quá khủng khiếp. “

“Mà làm chúng tôi ý thức được đó không chỉ là một nghiên cứu đơn giản, không thể tùy tiện dừng lại, chính là Ngải Lâm Na. Trong một nhiệm vụ bí mật, cô ấy đã phát hiện ra rằng thí nghiệm thời gian phức tạp hơn chúng tôi tưởng rất nhiều, Bạch Ngân Chi Thành là nguồn hỗ trợ kỹ thuật và tài chính lớn nhất của nó. Đồng thời, nó liên quan đến hơn một nửa số người trong hàng ngũ cấp cao của Quân bộ, cũng như một phần Tổng Lĩnh Chính phủ và Tòa nhà An ninh. “

“Điều này cho phép chúng tôi liên lạc riêng với nhau và trở thành một đội không rất không giống một đội. Mới đầu chúng tôi cũng nghĩ tới đánh thẳng một quyền, nhưng Ngải Lâm Na trong một lần đi Bạch Ngân Chi Thành làm nhiệm vụ đã mất tích, phải đến một năm sau chúng tôi mới xác nhận rằng cô ấy đã… Không lâu sau đó, cô ấy đã chết trên đường đến Bạch Ngân Chi Thành, và sau đó cấp trên trực tiếp của cô ấy trong Quân bộ được chuyển đến và chết đột ngột trong văn phòng vài tháng sau đó. Những việc này khiến chúng tôi không thể không tìm kiếm thêm đường an toàn… “

Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ đề xuất một ý tưởng mạo hiểm —— Vì không thể trực tiếp mở thí nghiệm thời gian từ bên ngoài, phải đào một con đường đường rút lui bên trong. Kết quả là những gì xảy ra trong video.

Lúc ban đầu, mọi người đều nghĩ rằng Tạp Bối Nhĩ không có thời gian để làm bất cứ điều gì. Cho đến một ngày, Tưởng Kỳ nghĩ mọi cách để liên lạc bí mật với một học sinh của Tạp Bối Nhĩ và nhận được một phần bản thảo nghiên cứu, từ những thông tin được mã hóa trong đó, ông biết rằng Tạp Bối Nhĩ đã thực sự đạt được kết quả.

Cô đã thiết kế một bộ “Cách Bàn” có thể kết nối các thí nghiệm thời gian từ xa.

Vì vậy, tuy vẫn duy trì tiếp xúc với thí nghiệm thời gian nhưng không chuyên sâu, để nắm được tiến độ và tin tức mới nhất, Tưởng Kỳ đã tiếp quản kế hoạch của Tạp Bối Nhĩ, âm thầm xây dựng một phòng thí nghiệm bí mật dưới Pháo đài Ba Ni Bảo để hiện thực hóa thiết kế của Tạp Bối Nhĩ.

Kết quả là hoàn thành được khoảng 80% thì sự cố xảy ra tại Pháo đài Ba Ni Bảo.

“Mà trong thời gian đó, chúng tôi cũng tìm thấy một mục đích ẩn sâu hơn đằng sau thí nghiệm thời gian.”

Tác giả có lời muốn nói: Bị mắc kẹt cơm chó rồi, ngày mai tiếp tục, thề sẽ phát đường orz

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.