Bầu Trời Đêm

Chương 34: Chương 34: Người quen cũ




Nòng súng điện trên màn hình máy giám sát Ba Ni Bảo hẳn là có điều tiết khống chế, hoặc người ban hành lệnh này không muốn ai được sống, cho nên khi lưới điện xanh trắng chói mắt bị loại bỏ rơi xuống, Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc và một trong những con dân của mình đều xụi lơ ở cửa máy bay, hoặc đơn giản là lăn xuống đất, trông như sắp chết nhưng còn lâu mới chết thực sự.

Một đời lừng lẫy!

Một đời lừng lẫy đó……

Tsk, Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc nghĩ thà chết còn hơn.

Gã muốn mở mí mắt để xem người chế giễu gã là ai, nhưng thực sự không có ý thức chống đỡ, chỉ có thể duy trì tư thế ngu ngốc khi bị nướng BBQ, không cần hình tượng như xác chết.

Đi luôn con mẹ nó Vua dân du cư!

Tát Ách · Dương đứng giữa chiếc máy bay đang đỗ, hai tay đút túi quần, rất thoải mái chiêm ngưỡng cảnh tượng khủng khiếp mà hắn tạo ra, một kiểu khốn nạn vừa giết vừa chôn.

Đường cách hắn gần nhất, nhìn quét một vòng, tấm tắc hai tiếng che lại mặt, giống như không đành lòng nhìn hỏi, “Tiếp theo làm gì đây? Xử lý những… À thì, xiên que này như thế nào?”

Tát Ách · Dương nghiêng đầu nhìn cậu uể oải nói: “Hỏi tôi?”

Đường: “…”

Cậu muốn nói, “Nếu không thì hỏi ai? Ngài gây ra một trận lớn như vậy chỉ để nghe tiếng ồn thôi à? Tôi không biết phải làm gì tiếp theo?” Nhưng nhìn bộ dáng Tát Ách · Dương kia giây tiếp theo có thể bật tiếng cười nhạo, liền yên lặng ngậm miệng, quay đầu tìm Sở Tư.

“Trưởng quan ——”

Sở Tư đối với thảm cảnh trước mắt không cảm thán gì. Anh đang nửa ngồi xổm trước một dân du cư đang xụi lơ. Duỗi tay banh mí mắt nheo nheo của đối phương, người nọ duy trì một bộ dạng mờ mịt mặc anh làm gì thì làm.

“Xem ra không mất nhiều thời gian.” Sở Tư đứng dậy, hất cằm với bọn Lặc Bàng, “Được rồi, rất nhiều máy bay bay giá trị không ít, đừng lãng phí, lấy tất cả chip lõi đi.”

Chip lõi tương đương với bộ não hệ thống của toàn bộ máy bay. Không thông minh bằng Thiên Nhãn hoàn chỉnh, nhưng nó cũng cực kỳ quan trọng. Sau khi bị loại bỏ, những dân du cư này có tỉnh cũng chạy không thoát.

Kiều Nhĩ và Cái Y không hỏi nhiều. Sau khi lên tiếng liền chạy đến các máy bay khác, còn thuận tiện tìm hiểu khu vực: “Cậu chọn bên này đi, tôi sẽ qua kia. Bím tóc…… Kim? Cái mông có ổn không? Nếu có thể, lấy vài chip lõi ở đây…”

Cái Y nói được một nửa, vừa như mẹ già hỏi Kim: “Anh có biết chip lõi ở đâu không? Đó là cái nằm dưới bàn điều khiển trong buồng lái.”

Cả ngày đều bị thăm hỏi mông, Kim gật gật đầu: “Tôi vẫn biết cái này. Thật ra, tôi là kỹ thuật viên bảo trì máy bay. Nếu không biết chắc tôi sẽ thất nghiệp mất.”

Kiều Nhĩ, Cái Y, cả Lặc Bàng, đều ngạc nhiên: “Nhìn không ra anh còn biết thứ này!”

Kim: “… Nhìn mặt tôi vô dụng lắm sao?”

Mọi người: “Ha hả.”

Kim: “…” Không đúng, ha hả là ý gì vậy?!

Mọi người từ Huấn Luyện Doanh ra đều có bản lĩnh giết thần diệt quỷ. Kim tay ôm ngực, một đường nôn máu chuẩn bị gia nhập đội gỡ chip.

Cây lau nhà nhỏ ban đầu ý đồ ăn vạ Sở Tư, nhưng không thành, bị Kim lấy lý do “Không gây phiền phức cho trưởng quan” lừa đi.

Khi Đường chạy đến, vừa vặn thấy Cây lau nhà nhỏ lưu luyến bước đi, nhịn không được cười khúc khích, hướng Sở Tư nói: “Trưởng quan, tôi phát hiện nhãi ranh kia rất thích ngài, đôi mắt đen lúng liếng nhìn không rời, tròng mắt cũng không chuyển.”

Cây lau nhà nhỏ theo Kim lên một chiếc máy bay, chạy vào cửa khoang.

Sở Tư liếc qua đó, “Có lẽ tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó, mỗi khi cô bé đó nhìn chằm chằm vào tôi, cảm giác quen thuộc rất khó nói.”

Khi anh nói, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đường, khịt mũi: “Những người khác đều đang lấy chip. Cậu muốn lười biếng sao?”

Đường vội vàng lắc đầu: “Không, không, tất nhiên là không, tôi mới từ… Kia, bên kia lại đây. À? Trưởng quan ——”

Cậu nhanh chóng liếc về phía Tát Ách · Dương, tiến đến bên tai Sở Tư, cẩn thận nói: “Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, vị kia Dương tiên sinh tính tình thật sự nhìn không thấu, có đôi khi ——”

Sở Tư bình tĩnh ngắt lời: “Đôi khi cậu nghĩ hắn rất nguy hiểm, nhưng hắn dường như đang giúp đỡ, đôi khi nghĩ hắn sẽ giúp, nhưng hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, đúng không?”

Đường chớp chớp mắt, gật đầu nói: “Vâng… vậy bây giờ hắn có giúp chúng tôi không? Tại sao tôi lại cảm thấy không chân thật vậy?”

Sở Tư giương mắt nhìn về phía Tát Ách · Dương, ánh sáng máy bay phản chiếu đôi mắt nâu của hắn, một màu sáng chói lóa. Anh dường như bị mê hoặc, nhưng nhanh chóng nheo lại, thu hồi ánh mắt nói: “Cứ xem như vậy đi, nhưng đừng mong đợi quá nhiều. Nếu có thể đoán hắn đang nghĩ gì, thì đó không phải Tát Ách · Dương…… Chuẩn bị tâm lý cho tốt, hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt thành đối thủ.”

Đường trước đó còn ở gật đầu, nghe được câu cuối nhịn không được cười một chút, “Trưởng quan, câu này là ngài đang nhắc nhở tôi sao? Tôi nên chuẩn bị tâm lý như thế nào? Chúng tôi không mong đợi hắn sẽ ở cùng mặt trận với chúng tôi, nếu không thì cảm thấy không chân thật được.”

Sở Tư “ừm” một tiếng, quay đầu nhìn chiếc máy bay bên cạnh.

Hơn một trăm máy bay có mặt không đồng nhất về kiểu dáng, xét cho cùng, nó không phải là một tổ chức chính thức, thậm chí không phân phối dụng cụ bay. Sử dụng quân sự xen lẫn dân dụng, một số thô sơ, một số xa xỉ, mới cũ không đồng nhất.

Cửa máy bay bên cạnh anh rất cao, thang đi lên cũng không có, đi lên còn phải trở mình, rất khó coi.

Cái khó coi, Sở trưởng quan từ trước đến nay có thể đẩy cho người khác liền đẩy luôn. Anh không nhẹ không nặng mà đá vào chân Đường một cái một, nâng cằm hướng máy bay: “Đi, tháo chip ra, tiện thể xem có tiêm thuốc gì không.”

“Hả?” Đường khuỵu gối, ôm lấy mông muốn leo lên cầu tàu bay, vừa trèo lên vừa hỏi, “Muốn tiêm thuốc làm gì? Ngài có muốn lấy một ít thức ăn không?”

“Cho đám người co quắp này một phần, để dễ hỏi. Phần còn lại, cậu xem rồi làm đi.” Sở Tư nói xong vẫy vẫy tay, liền nhấc chân đi.

Khi Đường bước lên cầu tàu bay, chạm vào cửa khoang, lại liếc nhìn một cái, phát hiện Sở Tư đang đi đến chỗ Tát Ách · Dương.

Cậu rít lên. Không biết tại sao, từ khi họ trở thành đồng bọn với Tát Ách · Dương bằng cách nào đó, mỗi lần nhìn thấy Sở trưởng quan đáng sợ và đáng kính đứng cùng Tát Ách · Dương, chẳng sợ họ đối địch lẫn nhau, chỉ thắp một dãy nến cho đối thủ: Các người ăn ngon uống tốt, lên đường hoà hợp.

Sở trưởng quan thoải mái phân phát vấn đề cho người khác, đi đến chỗ Tát Ách · Dương —— Vừa thấy chiếc máy bay đậu bên này, biết ngay là người dẫn đầu.

Không phải máy bay quá xa xỉ cao cấp, mà từ trên xuống dưới phảng phất mùi “Lão tử đã ở vũ trụ hơn một trăm năm, ai cũng không cản được”, kiêu ngạo xen lẫn những thăng trầm của cuộc đời.

Sở Tư thuận tay vỗ vỗ bùn dính ở cổ tay áo sơmi. Một bên dẫm lên thang, một bên hỏi Tát Ách · Dương đang đứng bên cửa khoang: “Đi thẳng đến máy bay này, anh biết hắn sao? “

Dân du cư nằm đó sắc mặt trắng bệch, nét mặt có chút méo mó, râu tóc xộc xệch, trợn mắt lên trời, thật sự không nhìn ra được gã vốn lớn lên là cái đức hạnh gì.

Tát Ách · Dương nửa quỳ bên cạnh gã, mang theo một ống tiêm điện tử, cắm vào ngực của dân du cư kia.

Sở Tư vẫn ở dưới đường băng, Tát Ách · Dương nheo mắt, nhưng biểu cảm trên mặt hắn vì ngược sáng có chút không rõ ràng, khác với bộ dáng ngày thường hay ngả ngớn lười biếng. Nhưng khi Sở Tư dựa vào cửa, Tát Ách khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nghiêm túc nhướng mày: “Đoán xem?”

“Tôi đoán anh cùng đám dân du cư này đã sớm thông đồng, gián điệp bên ngoài cài vào đây ăn cướp, lúc này đang bận giết người diệt khẩu.” Sở Tư thuận miệng nói bậy, nhìn chằm chằm vào chỉ số liều trên ống tiêm điện tử từng chút một giảm bớt.

Tát Ách cười một tiếng: “Trưởng quan nói đúng, thực ra hắn còn đang thoi thóp, tôi đâm một phát, hắn nên cảm thấy lạnh lẽ.”

Vừa nói, hắn rút ống tiêm ra, liếc nhìn màn hình, rồi ném nó đi.

Ống tiêm điện tử rơi trên mặt đất trong khoang phát ra tiếng kêu lách tách. Trước khi âm thanh biến mất, dân du cư nằm trên mặt đất thở gấp dữ dội, hít một hơi thật sâu: “Hô ——”

“Nhìn kìa, hồi quang phản chiếu(*).” Tát Ách · Dương bĩu môi.

(*)Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.Nguồn Wikipedia.

Dân du cư có lẽ đã nghe thấy, sau khi ho khan một tiếng, thở hổn hển hung tợn nói: “Hồi quang con mẹ mi! Cháu trai khốn nạn này, cư nhiên muốn ám sát ông đây!”

Khi gã mắng chửi, thanh âm suy yếu, khí thế lại không nhỏ, đôi mắt còn chưa mở, tay đã múa quay cuồng.

Tát Ách · Dương rũ mắt nhìn xuống ngón tay vùng vẫy trước mũi, lùi lại, không nói hai lời nắm ngón tay kia kéo.

Liền nghe răng rắc —— một tiếng

Những ngón tay gã dân du cư liền không thể động đậy nữa, “Ôi, ôi chết mất! Rột cuộc là kẻ nào không muốn sống——”

Gã nhe răng trợn mắt hạ tay xuống, vừa mắng vừa mở mắt ra, sau khi tập trung tiêu cự, ngơ ngác nhìn mặt Tát Ách · Dương.

Gã dân du cư lập tức rên rỉ, đem mấy câu tiếp theo nuốt trở vào, rồi lập tức trợn trắng mắt run rẩy nửa mặt, nằm xuống lần nữa, cổ vẹo một bên, giả chết.

Quá trình liền mạch lưu loát, gần như trở thành phản xạ có điều kiện.

Sở Tư vừa thấy bộ dáng này, hừ một tiếng: “Quả nhiên là quen biết.”

Tát Ách · Dương chỉ vào gã dân du cư, nói với anh: “Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, tôi nghĩ anh cũng có thể quen biết.”

Sở Tư sửng sốt, cau mày: “Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc? Kẻ được mệnh danh là Vua dân du cư một trăm năm trước?” Anh lại liếc nhìn khuôn mặt của Tạp Lạc Tư, rồi bình tĩnh hỏi Tát Ách · Dương: “Anh cảm thấy tôi rất dễ lừa à?”

Tát Ách · Dương nheo mắt nhìn anh, “Ừm” một tiếng, lười nhác nói: “Làm sao, Sở trưởng quan của chúng ta rất thông minh mà.”

Sở Tư ôm cánh tay dựa vào cửa, khịt mũi, “Anh nói đây là Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, quỷ mới tin.”

Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, kẻ đang giả chết, thành công bị chọc tức.

Gã được Tát Ách · Dương tiêm thuốc để làm giảm bớt các vết thương do điện giật, nhưng vẫn bị tê khắp người, về cơ bản không thể di chuyển bất cứ bộ phận nào ngoại trừ cổ. Sau khi bị Tát Ách · Dương và Sở Tư thay phiên lời qua tiếng lại chọc tức, cuối cùng gã cũng mở mắt không chịu nổi nữa, khàn giọng nói: “Ta con mẹ nó đã làm ra lỗi lầm gì mới gặp phải ôn thần này vậy!”

“Vận khí của ông rất tốt nha.” Tát Ách · Dương nói.

Sở Tư giật giật chân dài, buông cánh tay, cũng dứt khoát nửa ngồi xổm cạnh Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc. Anh nắm cằm Tạp Lạc Tư quay trái xoay phải nhìn một vòng như chọn thịt lợn, nói” “Ông thật là ——”

“Không, ta không phải, nhận nhầm rồi.” Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc phủ nhận ngay lập tức.

Sở Tư nhướng mày, lại nói: “Mục đích đến đây làm gì? Nhận nhiệm vụ từ hành tinh khác? Hay tới nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?”

Nhắc đến cái này Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc như ngụm máu cũ bị mắc kẹt trong cổ họng. Gã không muốn cùng người khác giải thích mọi thứ, có vẻ quá không tôn nghiêm, vì thế gã mặc cả, nói: “Nằm ở chỗ này ngay đơ toàn máu không thoải mái, nghĩ không ra.”

Tát Ách · Dương cùng Sở Tư nói “Ồ” gần như cùng một lúc, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên góc quần áo, quay người bước xuống đường băng.

Tạp Lạc Tư hét lên: “Ta đệt! Tụi bây đi đâu đó! Còn ta thì sao?! Không thể cứ trợn mắt nhìn trời được?! Tốt xấu gì cũng cho ta vào khoang chứ ——”

Tát Ách · Dương giơ tay lắc đầu không ngoảnh lại, “Không sao đâu, mười bảy hay tám giờ không có khác nhau lắm đâu. Chúng tôi đi trước ngủ một giấc, quay lại hỏi sau.”

Tạp Lạc Tư: “… ta cũng xem như một lần cứu cậu!”

Cứu? Sở Tư theo bản năng quay đầu lại liếc Tát Ách, lại thấy hắn vẻ mặt thản nhiên mà hướng Tạp Lạc Tư nói: “Ồ, cảm ơn.”

Tạp Lạc Tư: “…” Súc sinh!

Khi Sở Tư đi đến bậc đường băng cuối cùng, tiếng nói Tạp Lạc Tư vang lên từ phía trên: “Ta không nhận nhiệm vụ. Ta nghe về vụ nổ của hành tinh của cậu ba tháng trước, tình cờ bắt gặp một mảnh vỡ, thuận tay vớt, là như vậy đó.”

Chân Sở Tư lập tức dừng lại. Anh cau mày xoay người, hỏi: “Ông nói bao lâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.