Bầu Trời Đêm

Chương 63: Chương 63: Phạm nhân bắt cóc




Mặc dù Thiệu Hành bị trói… À không, được mời đi, nhưng việc cử lực lượng an ninh sẽ không bị ảnh hưởng.

Lực lượng an ninh ban đầu thuộc về Quân bộ. Sau khi kiến thành Tòa nhà An ninh, 200.000 quân tinh nhuệ bên Quân bộ được chuyển đến đây, trong quá trình phát triển độc lập sau đó, quy mô dần lớn mạnh, cũng trở thành độc quyền thuộc về Tòa nhà An ninh.

Thông thường, lực lượng an ninh được chia thành hai nhánh, phân biệt dùng để ngoại giao liên hành tinh nhằm duy trì sự ổn định và duy trì sự cân bằng giữa trụ sở Quân bộ cùng Tổng Lĩnh Chính phủ. Sáu đội trưởng dự phòng chịu trách nhiệm cho các nhóm khác nhau như duy trì sự ổn định và cứu hộ. Tổng chỉ huy của toàn bộ lực lượng an ninh được đảm nhận bởi cấp cao nhất của Tòa nhà An ninh —— Liên minh chấp hành trưởng quan.

Là một thành viên của Liên minh chấp hành trưởng quan, Sở Tư là người duy nhất đã tỉnh, anh có độc quyền sở hữu quyền hạn tối cao của Tòa nhà An ninh hiện tại, và đương nhiên cũng bao gồm quyền điều động cao nhất của lực lượng an ninh.

Tuy nhiên, hiện tại số lượng lực lượng an ninh thực sự có hạn, không thể đưa toàn bộ người trên Bạch Lang Hạm rời khỏi một căn cứ tổ trống, không thể ở lại gần hết mà chỉ cử một số đội ra ngoài.

Trong hoàn cảnh này, Sở Tư tạm thời phải gác lại một số nghi ngờ ban đầu mơ hồ về Quân bộ, để Tề Nhĩ Đức · Phùng tổ chức một cuộc họp chung với Quân bộ và Tổng Lĩnh Chính phủ để hợp nhất một lực lượng hỗn hợp, cử cứu viện tập thể.

“Vậy thì trưởng quan họp ở đây đi, ngài ngồi.”

Tề Nhĩ Đức · Phùng quay đầu nói gì đó với giám sát viên, Sở Tư đã chỉ tay về phía ghế chủ tọa, “Ông ngồi bên kia.”

“A?” Tề Nhĩ Đức · Phùng sửng sốt, có chút mờ mịt nói “Nhưng đó là ghế chủ tọa, làm sao có thể ngồi được?

Sở Tư nói cho có lệ: “Ông tốt, ông ngồi đi.”

“…” Tề Nhĩ Đức · Phùng: “Trưởng quan, thứ cho tôi nói thẳng, lời này của ngài không khác gì đang mỉa mai.”

Sở Tư thở dài, “Cho ông ngồi ghế chủ tọa, tôi có lý do riêng. Lát nữa mở họp như bình thường, lúc trước tổ chức cuộc họp như thế nào, hiện tại ông là người đại diện Tòa nhà An ninh, lần này cũng vậy, quyền hạn trước khi tôi thức dậy, không có gì thay đổi cả. Hiểu không? “

Tất nhiên Tề Nhĩ Đức · Phùng hiểu ẩn ý đằng sau lời nói của anh, nhưng ông không hiểu tại sao Sở Tư lại có suy nghĩ như vậy.

Chày gỗ lại muốn hỏi, nhưng vừa mở miệng, các phó quan chỉ huy hai bên đã mỗi người giẫm một chân.

Tề Nhĩ Đức · Phùng: “…”

Sở Tư tán thành liếc nhìn hai người họ, nói với Tề Nhĩ Đức · Phùng: “Bắt đầu cuộc họp trước đi.” Sau đó, anh bước đến khu vực màn hình điều khiển, tìm một chỗ trống ngồi xuống bên cạnh màn hình, tư thế giám sát viên cứng đờ ngay lập tức, giống như một tấm ván quan tài thẳng đứng.

Một lớp kính cách âm nâng lên giữa khu vực màn hình giám sát và bàn hội nghị, chặn tất cả âm thanh bên trong.

Sở Tư đeo tai nghe lên, tựa đầu vào tay đang đặt trên tay vịn ghế ngồi, lắng nghe cuộc họp.

Anh nói rất ít, giống như một người quan sát thực sự trong suốt quá trình, nghe Tề Nhĩ Đức · Phùng tiếp tục mang tinh thần “Cây chày gỗ lớn” làm hai bên Quân bộ và Tổng Lĩnh Chính phủ không thở nổi, lại càng giống vui sướng khi người gặp họa mà giật giật khóe miệng.

Một trong hai trung tướng hiện đang phụ trách Quân bộ một người được gọi là Bản Sâm · Kiều Y Tư và người còn lại là Hạ Tu Văn. Không trẻ, ngang ngửa Tề Nhĩ Đức · Phùng nhưng trông rất oai phong, không kiểu cách chút nào. Có lẽ là vì Tề Nhĩ Đức · Phùng luôn làm nhiệm vụ tuyên truyền nên ông cần… hoạt bát.

Sở Tư đã gặp hai trung tướng khi anh còn nhỏ.

Lần đó là vì Tưởng Kỳ phải ở viên khu đóng cửa bốn tháng để kiểm tra kết quả nghiên cứu nào đó, thực sự lo lắng khi để Sở Tư ở nhà lâu như vậy, nên đã làm đơn, đưa Sở Tư cùng vào viên khu.

Ban ngày anh ngốc ở nơi tạm trú của Tưởng Kỳ, ba bữa cơm đều được giao đặc biệt, thỉnh thoảng Tưởng Kỳ mới có thời gian quay lại ăn cơm, có khi không kịp về. Nhưng khi buổi tối Tưởng Kỳ trở về được, ông luôn có thể dẫn anh ra ngoài đi dạo.

Đối với Sở Tư có tính cách hơi khép kín vào thời điểm đó, sống ở thành phố hay trong viên khu đều không có gì khác biệt, thậm chí anh còn thích không khí yên tĩnh và không ồn ào của viên khu.

Hai vị trung tướng anh đã gặp trong một lần đi dạo, họ khi đó đang vừa hút thuốc vừa nói chuyện bên hồ nước phía tây, thoạt nhìn thì khá hòa hợp, nhưng sau vài câu họ lại cãi nhau, càng cãi càng kịch liệt, nếu như đặt ở trên người người trẻ tuổi, e rằng có thể trực tiếp xô xuống hồ.

Sở Tư không thể nhớ được nội dung cụ thể, dù sao dưới cảm xúc mãnh liệt đó, mười từ bật ra có thể chiếm tám từ thô tục, nghe cũng không ra gì. Tưởng Kỳ vỗ vỗ đỉnh đầu của anh nói: “Con trai, ở đây chờ một lát.” Ông xắn tay áo đi tới.

Lúc đầu Sở Tư còn tưởng rằng bộ dáng của Tưởng Kỳ sắp đi lên khiêu chiến, bỗng nhiên hứng thú mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm bên kia.

Kết quả là Tưởng Kỳ dừng lại cách hai người hai bước, sau đó bắt đầu thuyết phục dùng miệng khuyên can. Người này nói là khuyên can, nhưng cứ khuyên một câu, hai trung tướng càng cãi nhau dữ dội hơn, phun vào mặt nhau.

Hơn nữa bất cứ khi nào hai người có chút sắp hết hơi, Tưởng Kỳ liền mở miệng, một câu châm thêm dầu vào lửa, hai người lại bắt kịp.

Khuyên can chỗ nào chứ, căn bản là xem gà chọi.

Lúc đó Sở Tư ở bên cạnh nhìn gần năm phút đồng hồ, không khỏi hướng về phía Tưởng Kỳ bên kia muốn kéo đi. Luôn cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục tư thế tranh cãi đó, cuối cùng có lẽ chính Tưởng Kỳ mới là người bị đánh.

Sau đó, hai vị trung tướng rốt cuộc cũng không còn tranh cãi nữa, tựa lưng vào gốc cây nhìn nhau thở dốc, Tưởng Kỳ lúc này mới cười như không cười nói: “Cũng được rồi đó, chuyện này phải đè nặng đến bốn cây số, mệt lắm phải không?”

Hai vị trung tướng lạnh lùng trợn mắt nhìn nhau, sau đó quay sang Tưởng Kỳ gật đầu, nói: “Cậu dẫn con trai đi dạo à?”

“Đúng vậy, hai người tranh cãi dữ dội quá, sắp dọa con trai tôi khóc rồi này, nên phải đi khuyên chút”, Tưởng Kỳ nói đùa.

Sở Tư lạnh lùng ngước lên trừng mắt nhìn ông, cảm thấy đó là một sự xúc phạm lớn đối với bản thân.

Lúc này hai vị trung tướng mới hoàn toàn thu lại, kéo lại khuôn mặt giận dữ chưa tiêu tan hết, nở một nụ cười hiền từ nhất có thể với Sở Tư, nhưng kết quả cuối cùng lại càng tệ hại hơn.

Hai tính khí bạo lực này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Sở Tư, sau này khi bước vào Tòa nhà An ninh, anh nghe nói hai trung tướng Bản Sâm · Kiều Y Tư và Hạ Tu Văn của Quân bộ có quan hệ rất căng thẳng, ba câu không hợp liền nhào vào đánh nhau.

Đều nói rằng tính khí, chính kiến, tư tưởng thái độ bọn họ đều không hợp nhau, từ đầu tóc đến ngón chân hầu như không thể hòa hợp.

Trước đó Sở thực sự cảm thấy hơi kỳ lạ, rốt cuộc ngay cả những người như anh và Tát Ách · Dương miễn cưỡng tìm được chỗ có thể hòa hợp, thực sự hiếm khi họ không thể hòa hợp từ đầu đến cuối.

Ngày thường giữa hai người còn có những người khác đảm đương vai trò người hoà giải, lúc này bên Quân bộ chỉ có trung tướng bọn họ, có thể tưởng tượng được không khí Bộ chỉ huy Quân bộ mỗi ngày đều khổ sở như thế nào.

Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, cả hai đã ba lần trở mặt.

May mà không có người hòa giải, hai vị đều thu liễm một chút, tuy bầu không khí căng cứng nhưng hội nghị vẫn tiếp tục. Những người bên Tổng Lĩnh Chính phủ và Tòa nhà An ninh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Khi người đứng đầu liên quan cuối cùng, Sở Tư rốt cuộc cũng mở miệng, ra lệnh cho sư tử Tề Nhĩ Đức · Phùng ngậm miệng, kéo hơn phân nửa binh tướng đã tỉnh bên Quân bộ cùng cảnh lực bên Tổng Lĩnh Chính phủ qua đây, cùng với lực lượng an ninh đã cử một đội cứu hộ gần 5.000 người, quyền chỉ huy tạm thời được lực lượng an ninh tiếp quản bản đồ sao Long Trụ.

Sở Tư chia đội cứu hộ thành các tổ gồm 50 người, phân thành 100 tổ, đồng thời chia lại các bộ phận cứu hộ đã được Tề Nhĩ Đức · Phùng bọ họ chia trước đó theo quy mô đội cứu hộ hiện tại, giảm thời gian ước tính xuống còn 3 ngày, cứ như vậy đường sống của Sở Tư được kéo dài hơn một chút.

Có lẽ là do thời gian cứu viện bị rút ngắn quá nhiều, hoặc là do Tát Ách · Dương trói Thiệu Hành mang ra ngoài làm việc, căng thẳng do đếm ngược đã tiêu tán hơn phân nữa, tâm trạng của Sở Tư có thể coi là thoải mái.

Trong lúc tâm trạng không tệ, anh lấy máy truyền tin ra gửi tin nhắn an ủi đội trưởng Thiệu Hành: “Phạm nhân bắt cóc tiên sinh không làm gì anh chứ?”

Sau khi gửi tin nhắn, anh mang theo Kiệt Ngân và một đội cảnh vệ ra khỏi Trung tâm Chỉ huy, đến nhà kho nơi đặt máy bay Thiên Nga Đen.

Khi bước vào cửa, máy truyền tin trong tay anh rung lên, lời nhắn của Thiệu Hành được gửi lại: “Phạm nhân bắt cóc tiên sinh đã uy hiếp ném tôi vào vũ trụ nếu không hợp tác, tôi không còn cách nào khác ngoài việc trở thành đồng lõa với hắn. Nhân tiện, trưởng quan sao lại dùng kênh cá nhân gửi tin nhắn cho tôi? Còn nữa, phạm nhân bắt cóc tiên sinh hiện đang có ý đồ cưỡng đoạt máy truyền tin của tôi. “

Tên cướp này…

Sở Tư tay cầm máy truyền tin xoay một vòng, trả lời, “Nói với phạm nhân bắt cóc tiên sinh, đợi hắn quay lại sẽ đưa cho hắn máy truyền tin mới.”

Lần này tin nhắn được trả lời gần như trong vài giây, “Hắn bắt cóc tôi, lại còn khen thưởng???”

Sở Tư làm bộ không nhìn thấy.

Âm thanh chói tai của tiếng cọ xát kim loại vang lên, các hiệu ứng tĩnh điện trên máy bay đều biến mất, Kiệt Ngân bọn họ cưỡng chế mở cửa khoang, một mùi thuốc lá từ bên trong lan ra.

“Đây là bao nhiêu thuốc lá trong đó vậy.” Kiệt Ngân giơ tay phẩy phẩy, thấp giọng nói.

Vũ khí của cảnh vệ đều nằm trong tay, ngay khi cửa khoang mở ra, họ đã xếp hàng dán sát cạnh cửa.

Máy truyền tin lại rung lên, tin nhắn của Thiệu Hành lại đến: “Không đúng, phạm nhân bắt cóc tiên sinh không có máy truyền tin sao? Để trên băng truyền cổng xác minh an ninh khi hắn đi qua còn gì.”

Sở Tư nghĩ một hồi, lại tiếp tục chơi trò giả chết.

Sau một khoảnh khắc, máy truyền tin đột ngột rung lên.

Sở Tư nghĩ rằng đó là tin nhắn của Thiệu Hành, nhưng khi nhìn xuống, anh nhận ra đó thực sự là một yêu cầu liên lạc bằng hình ảnh ba chiều.

Anh sững người một lúc, nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra nên anh chấp nhận yêu cầu, thu nhỏ màn hình ba chiều lại một chút. Kết quả là màn hình rung lên, chính khuôn mặt của Tát Ách · Dương hiện ra trước mặt anh.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Tư liếc nhìn xung quanh, dùng giọng điệu như nói chuyện công việc bình thường nói.

Kiệt Ngân liếc nhìn máy truyền tin của anh, sau đó quay mặt lại, không để ý lắm.

Tát Ách · Dương lười biếng nói: “Không có gì đâu, chỉ là xác nhận tay trái của anh có thể thoải mái sử dụng là được. Trong khoảng thời gian tới, sẽ có rất nhiều yêu cầu giao tiếp như này, trưởng quan tốt hơn là anh nên thích ứng trước đi.”

Khi đang nói chuyện, một cảnh vệ thò đầu ra khỏi Thiên Nga Đen, kéo chiếc mặt nạ trên mặt ra nói: “Trưởng quan, đội trưởng, trong máy bay này không có người”.

“Không có ai?” Sở Tư cau mày. “Làm sao có thể?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.