Bầu Trời Đêm

Chương 54: Chương 54: Tin tốt




Lần này không phải là một tin nhắn, mà là một cuộc gọi video ba chiều trực tiếp.

“Nói.” Sở Tư vươn tay chỉnh máy truyền tin, sau đó quay đầu tiếp tục cùng cá tuyết chiên phân cao thấp. Hình ảnh Đường và Cái Y nhảy ra, xuất hiện phía trên máy truyền tin.

“Trưởng quan, chúng tôi, ách ——” Đường nói vài câu trước khi ngớ ra, nhìn vào màn hình với vẻ mặt dại ra, trên đầu có dấu chấm hỏi to tướng.

Thấy không thể cứu được con cá tuyết, Sơ Tư không chút khích khí nhét cái đĩa vào tay Tát Ách · Dương, “Anh làm chuyện tốt, nó thuộc về anh.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, cuối cùng tất nhiên là xua tay đuổi người ra khỏi bếp.

Vị Sở trưởng quan này có tật xấu, nếu không hài lòng về cái gì đó, anh có thể quay đầu coi như chưa có gì xảy ra. Nếu có bậc thang dưới chân thì còn tốt hơn. Anh có thể trở lại bình thường ngay lập tức, nhẹ nhàng chuyển chủ đề, lại đem người đuổi đi, y như hồi nhỏ anh đau đầu kinh khủng, vậy mà dùng từ “buồn ngủ” để gạt Tưởng Kỳ, rồi trở về phòng nghiến răng nghiến lợi.

Tát Ách · Dương không ngạc nhiên trước phản ứng của anh, cũng không ngạc nhiên mình sẽ lấy được con cá nát bươm, chỉ nhướng mày cong miệng, sau đó quay đầu ra khỏi bếp với đĩa của mình. Khi bước đến cửa, hắn nghĩ tới gì đó rồi quay lại nói: “Trưởng quan, món này thêm vào chỉ là món khai vị đúng không?”

“…” Sở Tư phủi tay, bước tới giơ chân lên, cửa bếp đóng lại, Tát Ách · Dương bị đuổi ra bên ngoài.

Anh xoay người liếc mắt nhìn máy truyền tin, chỉ thấy trên màn hình hiện lên hai cái mặt dại ra của Đường và Cái Y, tức giận nói: “Các cậu nối kênh để đến trương cái bản mặt ngu ra vậy à? Cảm thấy mình đẹp lắm hay gì?”

Đường “Ồ ——” một tiếng, có lẽ cậu ta không biết mình đang làm gì, ngốc nghếch hỏi, “Trưởng quan, ngài đang làm gì vậy?”

Sau khi suy nghĩ, Sở Tư lấy một thứ khác trong tủ lạnh ra, thuận miệng đáp: “Không có gì đâu, đói quá, cứ dùng món dự trữ của Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc dùng thôi.”

“Ồ ồ ồ.” Đường liên thanh trả lời.

“Làm sao?” Sở Tư liếc nhìn cậu ta.

“Không có gì, không có việc gì.” Đường liên tục xua tay, gãi gãi đầu: “Chính là, đột nhiên cảm thấy vị Dương tiên sinh kia không giống như trong tưởng tưởng của chúng tôi trước đây, xem ra cũng không khó như vậy.”

Sở Tư ý vị không rõ ràng, “Cậu từ chỗ nào đi đến kết luận này?”

“Anh ta thực sự đứng trong bếp, còn cầm đĩa ăn thịt. Đó không phải là thịt sao? Tôi thấy rồi.”

Sở Tư dùng ánh mắt thiểu năng trí tuệ mà nhìn cậu ta: “Cậu thật thú vị, hắn cầm đĩa không ăn thịt chẳng lẽ ăn súng sao?”

Một hòn đá ném hai con chim xong, anh vừa chọn nguyên liệu, vừa lẩm bẩm: “Hải sản còn rất nhiều”.

Đường và Cái Y nuốt nước miếng.

“Thèm cái gì, Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc ở trước mắt, còn có nhiều máy bay như vậy, cứ trực tiếp nói chuyện với bọn họ, đừng cướp quá rõ ràng là được.” Sở Tư nói.

Đường thở dài, tổ tiên cậu bị hỏi thăm không biết bao nhiêu lần khi nói chuyện với dân du cư rồi, “Bọn dân du cư đó tính tình xấu quá. Nếu không cẩn thận đàm phán thất bại thì sao?”

“Vậy thì lịch sự với họ trước, nói chuyện một cách bình tĩnh điềm đạm, cho đến khi không hỏng thì thôi.” Sở Tư nói.

Đường và Cái Y tỏ vẻ phức tạp: “…” Mỗi ngày luôn có vài phút họ cảm thấy sống không được chính nghĩa thì phải.

“Nói chính sự.” Sở Tư nhắc nhở họ.

Đường và Cái Y lúc này mới vỗ trán, nói: “Ồ, đúng đúng đúng!Suýt thì quên, trưởng quan! Có một tin tốt!”

Thành thật mà nói, kể từ khi bò ra khỏi khoang đông lạnh, Sở Tư không nghe thấy tin vui nào, anh không quen lắm: “Có tin tốt nào trong tình huống này chứ? Nói đi.”

Đường hehe cười, “Nếu không phải là tin tức tốt, chúng tôi cũng không dám đuổi theo lâu như vậy, sớm đã bị oanh kích về đất mẹ từ lâu rồi. Chúng tôi vừa dò được một tín hiệu mã hóa, thuộc về kênh liên lạc của hành tinh chúng ta, có tìm kiếm và triệu tập đó!”

Sở Tư đưa tay di chuyển một lúc, sau đó quay lại xem video ba chiều, “tìm kiếm và triệu tập?”

Nếu đó chỉ là tín hiệu liên lạc nội bộ thì không có gì đáng ngạc nhiên. Các tín hiệu được gửi bởi tổ chức trên toàn bộ hành tinh Thiên Ưng γ đều thuộc tín hiệu này, đây cũng là vì tránh cho các hoạt động thông tin khác nhau trên hành tinh được đồng bộ. Có các tín hiệu khác cho liên lạc giữa các hành tinh. Thông thường, cần chuyển đổi chế độ. Nói chung, liên lạc này nằm trong phạm vi giám sát của văn phòng 1 của Tòa nhà An ninh.

Tất nhiên, ngoài hai mô hình quang minh chính đại này, cũng có một số mô hình màu xám có nguồn gốc để tránh bị giám sát —— ví dụ, đây là cái mà Tát Ách · Dương sử dụng mỗi khi theo dõi Sở Tư.

Trong hoàn cảnh nay, tín hiệu liên lạc riêng tư của những người dân thường sẽ không được mã hóa. Nếu đó là một người như Tát Ách · Dương, loại người này không sử dụng chế độ tín hiệu chính thống, nói chung sẽ tìm ra cách khác, quan trọng nhất là có… Những người bình thường sẽ không gửi đi những tín hiệu tìm kiếm và triệu tập tín hiệu như thế này trên diện rộng.

Độ sáng, mã hóa, tìm kiếm và triệu tập …

Sự chồng chéo của những đặc điểm chủ yếu này chỉ có thể khiến người ta nghĩ đến một khả năng – bên kia là sự tồn tại với tính chất nhiệm vụ.

Quang minh là bởi vì nó là chính đại, mã hóa được xác định bởi sức mạnh của hành tinh quá lớn, việc thăm dò các mảnh vụn hành tinh rải rác và những người bình thường, việc triệu tập là dành cho những người khác làm công chức.

“Tổng Lĩnh Chính phủ, Quân bộ hay là Tòa nhà An ninh.” Sở Tư nói, “tín hiệu đến từ một trong ba cái này”.

Đường búng ngón tay một cái: “Đúng vậy! Đây là tổ chức rốt cuộc tìm tới, chúng ta không cần tiếp tục đơn thương độc mã như vậy nữa!” Cậu ta có chút hưng phấn, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.

Hàng tôm mà Sở Tư đang rán tỏa ra một mùi thơm tươi mát, lớp vỏ mỏng trong suốt hơi đỏ lên, anh quay đầu nhìn xuống đám tôm, có vẻ như thả lỏng một chút, “Có thể phát đi tín hiệu tìm kiếm diện rộng cho thấy đã hình thành một quy mô nhất định được tổ chức và điều khiển bởi những người chỉ huy cấp cao. Không phải vài ba con mèo viên chức chính phủ làm, cũng không phải năm bè bảy mảng. Tín hiệu triệu tập còn một số ở bên ngoài, có quy mô nhưng không đầy đủ.”

Đường và Cái Y trước đó chỉ lo cao hứng, không nghĩ nhiều. Bây giờ họ lắng nghe lại nói, “Trưởng quan, chúng tôi có thể chuẩn bị gửi tín hiệu phản hồi không? Hay phải nhờ tiện lợi của Ba Ni Bảo. Thực ra, chúng tôi vẫn ở cách xa khu vực sao có thể phát hiện một chút, nhưng rất gần với vị trí mà ngài đã gửi cho chúng tôi đó, trưởng quan. “

Sở Tư: “Hửm? Rất gần với nơi tôi đang ở? Lát nữa đồng bộ hóa bản đồ sao đi.”

Đường nói: “Ok, không thành vấn đề.”

Sở Tư suy nghĩ một chút, “Về phần phản hồi tín hiệu, chờ một chút, đừng gửi đi. Vì ở gần tôi, nên để tôi xem tình huống trước đã.”

Máy bay quân sự không xác định tụ tập quanh mảnh vụn hành tinh có lẽ chưa đi đủ xa, nếu mục tiêu của bên kia cũng là bản thảo nghiên cứu của Tưởng Kỳ, thì rõ ràng mục tiêu của họ đã không đạt được. Sẽ dễ dàng bỏ cuộc nếu không đạt được mục tiêu sao?

Sở Tư chưa tin bọn họ đã thực sự đi rồi, có lẽ đang ngủ đông ở một nơi nào đó tìm cách quay ngược thời – không gian.

Vì vậy, anh cảm thấy gửi tín hiệu phản hồi quá sớm không phải là một ý kiến ​​hay.

Nếu nó đến từ Quân bộ thì dễ rồi, hàng chục máy bay quân sự nên là chuyện nhỏ đối với Quân bộ, nhưng nếu nó đến từ Tổng Lĩnh Chính phủ hoặc Tòa nhà An ninh, hỏa lực không có khả năng xác định được… những chiếc máy bay quân sự đó lại chi thêm viện binh, lại phiền toái rồi.

Đừng nói không chỉ có tổ chức cứu viện, tổ chức tiền bối trên đường bị phá, tội danh có chút nghiêm trọng.

“Các cậu thử xem có thể ước lượng nó nằm ở phía nào, lớn thế nào không?” Sở Tư suy nghĩ một lúc, nói với Đường vầ Cái Y.

Đường và Cái Y gật đầu tỏ vẻ đẫ hiểu.

“Nhân tiện, những người trong hầm trú ẩn thế nào?” Sở Tư hỏi.

“Lặc Bàng tiểu thư ở bên kia như cá gặp nước. Tốn chút công sức, cô ấy dường như đã trở thành người lãnh đạo trực tiếp của họ luôn rồi.” Đường bĩu môi nói, “Tính khí bạo lực của cô ấy, ngài cũng biết đấy, hù những người đó đến sốc rồi, làm gì thì làm, không quấy rối không phản nghịch không được ý kiến. Tôi một giờ trước lái máy bay qua đó xem xét. Tất cả những người bị thương đều vào khoang y tế ở nơi trú ẩn, những người khác quay lại thu dọn đò làm quen với và đang ổn định cuộc sống, một số khác thì đang nghỉ ngơi. Khó khăn lắm mới có một nơi đáng tin cậy để ở mà, ngủ đến trời đen kịt. Lặc Bàng và Lưu sẽ đi một vòng quanh Cảng Phỉ Thuý để xem có người khác tỉnh chưa, cùng nhau đi vơ vét rồi”.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, có lẽ có hơn 100.000 điểm thông báo đường dây khẩn cấp ở Cảng Phỉ Thuý thì phải. Trước tiên, tìm nguồn cung cấp năng lượng kết nối với các điểm thông báo đó, đánh dấu từng đường dây, sau đó sử dụng Ba Ni Bảo để tìm kiếm thông tin liên lạc trong toàn thành phố. Gửi thông báo thường xuyên cho những người liên lạc của họ, để những người thức dậy có thể đến nơi ẩn náu.”Sở Tư nói.

“Được.” Đường và Cái Y đáp.

Sở Tư hỏi: “Gửi bản đồ sao đến đây trước để xem cách tôi bao xa đi. Còn gì nữa không?”

Đường vươn tay lên màn hình, rõ ràng là định cắt liên lạc, nhưng Cái Y nói thêm, “Còn một chuyện nữa.”

“Nói.”

Cái Y khụ một tiếng, “Chúng tôi không thể nhìn thấy rõ lắm từ góc độ này, nhưng mà trưởng quan, mấy thứ trong nồi của ngài hình như nát hết rồi.”

Sở Tư: “…………………………………………”

Hai phút sau, tại bàn ăn, Tát Ách · Dương liếc mắt nhìn miếng cá tuyết và tôm chiên bị làm nát bét trên bàn, hắn gõ nhẹ ngón tay lên thành bàn, như đánh ba phím đàn từ ngón út đến ngón trỏ, rồi kéo dài giọng: “Trưởng quan, anh tự đầu độc mình như thế này ba bữa một ngày sao?”

Sở trưởng quan vì không tìm được lý do để giải thích nên bất chấp tất cả nói: “Ừ đó, củng cố khả năng chống độc, sợ chết thì đừng ăn.”

Tát Ách · Dương bĩu môi, thưởng thức một hồi, cuối cùng đưa tay ra.

Hắn vẫn chậm rãi di chuyển, không biết tại sao, tuy rằng có chút không muốn nhưng không khỏi muốn thử. Giống như một con mèo lớn, dùng móng vuốt ném đồ đi, nửa ngày mới xụ mặt hai lần.

Hai người ngồi ăn chung một bàn, cùng nhau một cách hòa bình như vậy rất hiếm thấy, cùng với hai món ăn lộn xộn, không khí vi diệu không thể giải thích được.

Phi thường kỳ quái, cũng phi thường kỳ diệu.

Sở Tư đột nhiên nói: “Đường vừa nhận được một tin.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh chủ động chia sẻ thông tin với Tát Ách · Dương, không biết là do không khí bàn ăn hiếm hoi này bị ảnh hưởng hay do biểu cảm và hành động của Tát Ách · Dương hơi buồn cười.

Người đối diện hiển nhiên là sửng sốt, sau đó nhướng mi cười, đôi mắt trong suốt có chút lười biếng: “Tin gì? Nói nghe chút đi.”

Sở Tư nói: “Tin tốt, chính phủ đã tìm tới rồi.”

Tát Ách · Dương: “…”

Sở Tư: “…”

Hai người im lặng nhìn nhau trong hai giây, trong lòng Sở Tư nói: À quên. Dương tiên sinh bị truy đuổi mười bảy năm, mới vừa vượt ngục, nhìn thấy chính phủ chỉ có một câu “Cút mẹ nó đi”, có khi hứng thú còn tặng kèm hàng súng lỗ đen.

Thật là một tin tuyệt vời.

“Bọn họ ở đâu?” Tát Ách · Dương nhướng mày hỏi, không lạnh cũng không nóng hỏi một câu.

Vừa dứt lời, bản đồ sao đồng bộ của Đường được truyền qua, Sở Tư bấm vào màn hình ba chiều nhìn thử, cười gượng một tiếng: “Được đó, đối mặt luôn rồi.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Không tới chín giờ, không cần học tiếng chó sủa ⊙ ▽ ⊙

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.