Quả thật có phương tiện bay thuận tiện hơn rất nhiều, một lúc sau Sở Tư băng qua toàn bộ khu rừng hoang vu nguyên sinh, đến nơi đầu tiên họ hạ cánh.
Nơi hai mảnh vỡ hành tinh gặp nhau vẫn không hề thay đổi. Cây cầu đá run rẩy khiến anh suýt ngã vẫn còn đó. Thái Không Giam Ngục được lớp vỏ bọc vô hình bao phủ, toàn bộ ẩn hiện trong bầu trời đầy sao xanh đen, không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
May mắn, nó vô hình, nếu không nơi đầu tiên mà nhóm dân du cư tách ra sơ tán sẽ là ở đây.
Sở Tư ở phía trên bay một vòng, dựa vào trí nhớ xác định vị trí của Thái Không Giam Ngục trên lục địa.
Kỳ thật vào lúc này, chỉ cần gọi Tát Ách · Dương ra, để hắn kết nối Thiên Nhãn, đưa máy bay vào lớp vỏ vô hình của Thái Không Giam Ngục là có thể nhìn thấy cánh cửa của Thái Không Giam Ngục ở nơi nào.
Nhưng vì anh vừa mới bày tỏ tâm tình “Anh ở lại tôi một chút cũng không vui”, lúc này mở không nổi miệng gọi người.
Thiết lập Sở trưởng quan không biết xấu hổ phá lệ mà có điểm do dự, đang lúc anh có chút bực bội vỗ cái cần hạ cánh, chọn vị trí đáp xuống trước, khóe miệng đột nhiên bị thứ gì lạnh lẽo chạm vào.
Sở Tư sửng sốt, tránh mặt ra lại quay đầu nhìn sang, liền thấy Tát Ách · Dương lẳng lặng đứng ở phía sau, trên tay còn thật sự cầm một quả dâu tây —— tươi, còn dính chút nước dâu.
Vừa rồi chính là cái này chạm vào khóe miệng anh.
Sở Tư: “…Có miếng thịt nào ở dưới chân anh không vậy?”
Tát Ách · Dương lười biếng nói: “Báo cáo, xem như không có đi.” Hắn nói xong lại đưa dâu đến trước mặt Sở Tư.
Sở Tư cảnh giác mà nhìn chằm chằm quả dâu.
“Đừng nhìn chằm chằm, không có chuyện trêu đùa hay nhét bậy vào đâu.” Tát Ách · Dương thản nhiên quay tay lại chỉ, “Tôi tìm thấy trong tủ lạnh, đầy một chậu thủy tinh, tôi thuận tay rửa hai cái.”
Hắn nói, mắt quét qua mặt Sở Tư, cười nói thêm: “Tôi nghĩ sắc mặt trưởng quan hơi xanh xao, nên bổ sung màu đỏ điều tiết một chút.”
Thành thật mà nói, ngay cả những người có khả năng tập trung tốt, bị tra tấn bởi thuốc dinh dưỡng trong một thời gian dài, sẽ khó cưỡng lại khi nhìn thấy thực phẩm tươi và nhiều nước như vậy.
Tát Ách · Dương thấy Sở Tư chưa mở miệng, nhướng mày nói: “Hay là tôi cắn một miếng chứng minh ——”
Sở Tư thản nhiên duỗi ra tay, không chút khách khí đem quả dâu ném vào miệng.
“—— một chút.” Tát Ách · Dương cong mắt, nói xong hai từ cuối.
Sở Tư đã ngồi thẳng, má phải cử động.
Anh một tay nắm thanh giảm tốc, ngón trỏ một tay kia chạm vào thiết bị phương hướng, chỉnh điểm hạ cánh cụ thể.
Tát Ách · Dương đột nhiên cúi xuống tay vịn ghế, nói: “Trưởng quan, tôi phát hiện một vấn đề, không biết anh có để ý không. Mấy đứa ngốc trong Huấn Luyện Doanh kia lén lút không thể so với tôi, anh ở cách xa cũng có thể phát hiện được, lại bị tôi làm ngạc nhiên rất nhiều lần. Tại sao vậy? “
Giọng điệu lưu manh này rất khó chịu, chói lọi mà sáng lên một cái ý nghĩa: Tôi biết tại sao, anh cũng biết tại sao, tôi rất quan tâm săn sóc chiếu cố mặt mũi anh không trực tiếp chọc phá, nhưng không chịu nổi nghẹn đến mức không mở được miệng, một hai phải uyển chuyển mà nhắc nhở anh một chút, nói xong tôi liền đi.
Sở Tư nhấn một cái nút, xu hướng đi xuống của toàn bộ máy bay thay đổi đột ngột. Ngay khi nó đáp xuống đất, lực đó có thể khoét một cái lỗ trên mặt đất.
Toàn bộ buồng lái run lên, Sở Tư cũng không quay đầu vươn tay hướng bên cạnh, “Thiên Nhãn.”
Tát Ách · Dương hừ một tiếng, duỗi tay sờ sờ eo lưng của mình, lấy ra lõi trung tâm Thiên Nhãn, không nhẹ không nặng vỗ vào lòng bàn tay Sở Tư, biểu hiện bất mãn rất rõ ràng.
Sở Tư cho hắn một ngón tay, liếc hắn một cái, quay đầu kết nối Thiên Nhãn, nhanh chóng mở ra vô hình che chở chung, hình dáng Thái Không Giam Ngục lập tức hiện ra.
Anh ngắt kết nối Thiên Nhãn, mở cửa máy bay, cầm tấm lõi theo bản năng đi về phía cửa khoang.
Sau khi ra khỏi cầu thang thứ ba, Sở Tư quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Tát Ách · Dương không đi theo, nghĩ đến trước đó không hài lòng mà “Hừ” một tiếng …
Sở Tư: “…”
Anh đột nhiên cảm thấy có chút…… Mới lạ.
Hơi khó để nói cụ thể, nếu phải mô tả thì có lẽ là do Tát Ách · Dương uống lộn thuốc nói: “Tôi hơi không vui, vì ai đó không vui vẻ”, hành vi và tâm lý của hắn hình như đột nhiên trở nên kém hơn. Thật khó đoán.
Như thể hệ thống được tải chú thích đột ngột. Mỗi khi Tát Ách · Dương làm một động tác, nói một câu, bên cạnh đều sẽ xuất hiện một chú thích ——
Trưởng quan, anh lại đổi chủ đề, tôi không hài lòng lắm.
Trưởng quan, thực ra anh tự ý rời đi rồi tôi theo sau chẳng phải là rất mất mặt sao, cho nên tôi dứt khoát không đi luôn.
Trưởng quan……
Đương nhiên, Tát Ách · Dương không có nói như vậy, Sở Tư cũng không thể chắc chắn liệu lý giải của anh có chính xác hay không.
Anh bước xuống thêm hai bước, quay đầu liếc mắt nhìn vẫn không thấy Tát Ách · Dương đâu.
Sau khi dừng trong hai giây, Sở Tư khụ một tiếng, quay đầu trở lại cửa khoang, liếc nhìn vào trong.
Liền thấy Tát Ách · Dương không ngồi vào chiếc ghế lái tốt của mình, mà lười biếng ngả người dựa vào bàn điều khiển, mí mắt cụp xuống nhìn màn hình, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, cũng có chút chán nản.
Sở Tư: “…”
Giống như đang suy nghĩ gì đó.
Anh đứng yên bên cửa, định nói gì đó thì Tát Ách · Dương đã ngước mắt lên, nhìn sang đây.
Người này ít khi mở to hai mắt, cũng ít khi nhìn thẳng người khác, luôn cụp mí mắt xuống, mang theo chút chán ghét. Kết hợp với tính cách không chắc chắn của hắn, sẽ khiến mọi người cảm thấy hắn là người thiếu kiên nhẫn, hay có những suy nghĩ nguy hiểm điên rồ.
Nếu đặt ở quá khứ, ngay cả Sở Tư cũng sẽ căng vai tính toán mọi tình huống có thể xảy ra, các phương án đối phó để ngăn Tát Ách · Dương bất ngờ nổi điên.
Nhưng bây giờ, anh cảm thấy Tát Ách · Dương chỉ đơn giản là đang bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Mà khoảng cách còn chưa đến nửa giờ nữa.
Thật là một biến hoá kỳ lạ…
Sở Tư đang suy nghĩ lý do giải thích hành vi đi xuống đi lên của mình, liền thấy Tát Ách · Dương nhếch khóe miệng, kéo dài giọng điệu: “Không đi theo, trưởng quan liền chịu không nổi à? “
Đánh rắm!
Sở Tư quay đầu bỏ đi.
Anh sải bước đến cửa khoang Thái Không Giam Ngục, vừa đợi quét vừa liếc nhìn lại.
Tên lưu manh kia đang đút tay vào túi, uể oải đi xuống.
Bên trong Thái Không Giam Ngục vẫn giống như trước khi Sở Tư rời đi, ngoại trừ cửa phòng nhiên liệu bị đóng trước đó bây giờ đang mở ra. Sở Tư đi tới, nhìn lướt qua, từ khoang bên ngoài lấy ra thứ gì đó, khoang bên trong vẫn được niêm phong chặt chẽ, hẳn là không ảnh hưởng.
Anh từ đó bước ra, khi đến phòng giám sát thì tình cờ đụng phải Tát Ách · Dương từ ngoài bước vào nên tức giận chỉ tay vào thùng nhiên liệu: “Sao anh không cầm theo cả thùng nhiên liệu luôn đi??”
Tát Ách · Dương nhún vai, “Thân ái, anh có hiểu nhầm gì về thể chất của tôi không vậy?”
Sở Tư: “…”
Nếu nói phòng nhiên liêu chỉ hứng chịu một chút mưa phùn, trung tâm giám sát có lẽ là một cơn bão.
Sở Tư vừa vào cửa liền dừng bước chân, đứng ở cửa trầm mặc một hồi lâu, không biết nên thông cảm cho Thiên Nhãn hay nên trực tiếp cho nó xuống mồ.
Anh miễn cưỡng tìm được chỗ để trung tâm Sky Eye trên bàn điều khiển, lắp tấm lõi vào.
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Trở lại nơi này, nội tâm ta rất đau khổ.”
Tát Ách · Dương đi theo, dựa vào mép bàn điều khiển, dùng ngón trỏ gõ vào đĩa lõi: “Cho ngươi nhớ.”
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Không thể quên, ta sẽ không bao giờ dám nữa…”
Tát Ách · Dương trong chốc lát không nói, rồi đột nhiên quay sang Sở Tư nói: “Thứ này được nâng cấp à?”
Sở Tư nhướng mày: “Tôi cũng cảm thấy thế, nhưng trước mắt không tìm được nguyên lý chứng minh.”
Tát Ách · Dương gõ vào đĩa lõi lần nữa: “Ngươi sao lại thế này?”
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Thực xin lỗi, thông tin mệnh lệnh mơ hồ quá, ta không trả lời được.”
Tát Ách · Dương: “Ngươi bí mật làm gì đó để cải thiện trí thông minh của mình sao?”
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Không có, vẫn luôn luôn thông minh như vậy.”
Sở Tư cười mỉa mai, “… Ngươi cho rằng chúng ta thiểu năng à?”
Thiên Nhãn không đinh nữa.
Sở Tư: “…” Thứ này muốn lên trời rồi.
Nhưng lúc này anh cũng lười cùng hệ thống thông minh so đo, dù sao anh cũng phải dựa vào nó xử lý chút việc.
Anh kết nối với kênh tập thể bên phía Đường, thử kiểm tra âm thanh, nói, “Các cậu có ở dưới Pháo đài Trung tâm không? Điều chỉnh bản đồ sao ở đó để giúp tôi xác định số kênh.”
Giống như cách họ sử dụng để xác định vị trí Pháo đài Ba Ni Bảo trước đây, số kênh của nhiều địa điểm khác nhau trên toàn bộ Thiên Ưng γ Tinh có thể được sử dụng để tìm kiếm các vị trí tại thời điểm này, nhưng chỉ bên trong Thiên Ưng γ Tinh, dưới sự ảnh hưởng của Long Trụ.
Nó hoàn toàn ẩn hình với thế giới bên ngoài nên Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc bọn họ không thể tìm thấy.
Nhưng không phải tất cả số kênh đều có thể được sử dụng tùy tiện theo cách này. Nói chung, nó có thể được sử dụng cho mục đích dân sự hoặc sử dụng công khai, chẳng hạn những số bị bỏ hoang như Ba Ni Bảo, nhưng rất rắc rối. Quân bộ, Tổng Lĩnh Chính phủ, Tòa nhà An ninh và các số kênh khác liên quan đến quyền lực bí mật tối cao, không thể được sử dụng theo cách này.
Ngay cả khi biết số kênh, cũng không thể định vị dễ dàng như vậy.
Nếu không, điều đầu tiên Sở Tư làm khi tỉnh dậy là xác định vị trí hiện tại của ba nơi này.
“Chuẩn bị tốt rồi, trưởng quan muốn tìm kênh nào?” Đường hỏi.
Sở Tư nghĩ một chút rồi báo số kênh của căn hộ của Tưởng Kỳ: “Cậu tìm số, 817-8651379.”
Tát Ách · Dương “Ồ” một tiếng, nghiêng đầu nói, “Tôi biết trưởng quan muốn làm gì.”
Sở Tư liếc hắn một cái, tiếp tục nói với Đường: “Tìm được không?”
Đồng thời, màn hình lớn đã đồng bộ hóa từ xa bản đồ sao của Trung tâm Pháo đài, với sự vận hành của Đường, màn hình được chuyển đến từng khung hình.
“Ba Ni Bảo không muốn mất, cái khác cũng vậy,” Tát Ách · Dương nói, “Thân ái, anh hơi tham lam đó nha.”
Sở Tư nhìn hắn: “Có ý kiến gì không?”
Tát Ách · Dương giơ hai tay lên, “Nhất trí thông qua.” Nói xong, hắn làm một cử chỉ “Mời” với Sở Tư, dùng hai ngón tay xoa môi.
Sở Tư: “…” Bệnh thần kinh.
Nhưng Tát Ách · Dương nói không sai, Ba Ni Bảo bỏ thì quá đáng tiếc, nên ý tưởng “Lái máy bay đáp xuống một mảnh vỡ khác để xem” đã bị bóp nghẹt từ trong trứng nước, anh muốn chặt chẽ khống chế Ba Ni Bảo trong tay, lạii muốn đi xem căn hộ kia, vậy chỉ có một cách——
Đem toàn bộ tọa lạc Ba Ni Bảo biến trở thành phi thuyền tự nhiên, thành một phần của Thái Không Giam Ngục, sau đó mượn hệ thống đẩy và dẫn đường của Thái Không Giam Ngục kéo toàn bộ mảnh vỡ hành tinh hợp nhất với mảnh vỡ mà anh đang tìm kiếm.
“Trưởng quan, định vị tốt.” Giọng của Đường từ trong kênh truyền ra, màn hình trung tâm giám sát đã hoàn toàn đồng bộ với Trung tâm Pháo đài, mục tiêu cuối cùng đã được phân định thành một điểm.
Sở Tư bước tới màn hình, hai tay chống bàn điều khiển nhìn trong chốc lát, nhập thêm vài mệnh lệnh, quay đầu lại nói với Thiên Nhãn: “Trong quá trình chuyển tiếp này, ngươi cần phải nhảy hai lần, phạm vi lá chắn chuyển tiếp lớn hơn một chút.”
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Lớn thế nào?”
Sở Tư: “Hãy gói gọn mọi thứ ngươi có thể sở hữu kéo vào.”
Thiên Nhãn: “…”
Hai giây sau, vòng tròn ánh sáng xanh sáng kéo dài từ Thái Không Giam Ngục, giống như những gợn sóng lắc lư, nhanh chóng bao phủ khu rừng hoang sơ nguyên thủy, Pháo đài Ba Ni Bảo và những ngọn đồi phía sau.
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Phòng hộ đã được mở hoàn toàn, bước nhảy sẽ bắt đầu sau 5 giây. Vui lòng đứng vững và nhắm mắt lại. Đếm ngược ——5——4——3——2——1——”
Cái bóng khổng lồ bị chiếc đĩa bạc kéo đi, lướt qua biển sao rộng lớn với hai Long Trụ khắc chế lẫn nhau, ngọn đèn dầu ánh sáng nhẹ cùng dải đất rộng lớn hoang vắng.
Hai cú nhảy liên tiếp khiến ai nấy đều khó chịu, nhưng may mắn là có lớp vỏ bảo vệ chắc chắn nên sự khó chịu này không kéo dài và không ảnh hưởng nhiều.
Các đốm sáng trên màn hình đại diện cho mảnh vỡ mục tiêu ngày càng lớn, dần dần hiển thị hình dạng, kết cấu và một số hình ảnh mờ.
Tát Ách · Dương đột nhiên đi tới, giơ tay nhanh chóng đánh ra một loạt chỉ thị, nhanh đến mức Sở Tư không kịp trở tay.
Sau một lúc, hắn ấn một cái nút, một lớp ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên toàn bộ mảnh vỡ hành tinh.
Sở Tư nghiêng người lại gần, nhận ra không phải ảnh sáng mà là một tầng ánh sáng mỏng manh đột nhiên lan tràn trên đó, tản ra khắp nơi như bụi.
“Đây là cái gì?”
Tát Ách · Dương trả lời: “Đơn giản mà nói, tất cả máy móc chuyển động trên mảnh vỡ này đã được xác định.”
Sở Tư sửng sốt: “Máy móc?”
Trong trường hợp này, còn máy móc gì vẫn đang chạy?
Một số người ở đầu bên kia của kênh liên lạc cũng nghe thấy những lời Tát Ách · Dương nói, đồng loạt sửng sốt, cuối cùng vẫn là Lặc Bàng có phản ứng đầu tiên, hét lên: “Đó là một khoang đông lạnh!”
Sở Tư nhìn vào màn hình, lần đầu tiên trực giác nhận ra mảnh vỡ mà họ sắp hạ cánh khác với những mảnh trước đó, không phải là một nơi yên tĩnh như khu rừng Tuyết Tùng Đen, cũng không phải là nơi hoang vu có Pháo đài Ba Ni Bảo, mà là một thành phố.
Nơi đây từng có rất nhiều người và giao thông đông đúc.
Quá khứ của anh, quá khứ của Tưởng Kỳ và vô số quá khứ của con người đã tạo thành một không gian nhân sinh trên vùng đất đó.
Anh đã từng cảm thấy bùn đất trên thế gian không đẹp đẽ gì, nhưng khi nó bỗng nhiên im bặt, không tiếng động, không ánh đèn, trở nên không thể tiếp cận, giống như hòn đảo hư vô vĩnh vô chi hương, anh đột nhiên hoài niệm…
Đinh ——
Thiên Nhãn: “Kết nối sắp hoàn thành, kẻ lưu lạc, thành phố chào đón các ngươi.”