Bầu Trời Đêm

Chương 99: Chương 99: Xung đột




Nhân viên bán hàng: “…”

Phó viên trưởng: “……”

Tát Ách · Dương: “…”

Ba người ngốc thành một bộ.

Có như vậy trong nháy mắt, biểu cảm của Tát Ách · Dương rõ ràng không kéo căng, và sau đó… Hắn cũng không kéo căng luôn.

Người này ỷ mình vai rộng chân dài vóc dáng cao, đưa lưng về phía nhân viên bán hàng cùng phó viện trưởng, hướng Sở Tư nhanh chóng chớp mắt phải, hơn nữa còn cười ha hả, như không sợ bị lộ.

Sở Tư: “…”

Tuy nhiên sau khi cười xong, hắn quay đầu lại, quét mắt nhìn nhân viên bán hàng và phó viện trưởng, ngay lúc ánh mắt từ trên mặt Sở Tư thu lại liền trở nên mỏng nhẹ, hoàn toàn không để người khác vào mắt, khóe miệng vẫn ngậm cười, nhưng ánh mắt ám muội xoay chuyển thành một tia giễu cợt.

Trong mắt người xem như nhân viên bán hàng, thật giống như Sở Tư làm trò nói câu “Tìm bạc hà mèo cho bạn trai ăn” trước mặt người lạ, cho nên vị làm mặt xấu này tâm tình càng kém —— Nhìn xem, cười lạnh rồi kìa.

Mười bảy, mười tám tuổi, tính tình có chút dở khóc dở cười không kìm được lửa, dung mạo tuấn tú, người ngoài coi như bình thường.

Vì vậy, khi Tát Ách · Dương mỉa mai ném một câu “Vậy cứ từ từ mà chọn”, rồi quét sạch nhân viên bán hàng và phó viên trưởng đang ngáng đường, vô cảm rời khỏi cửa hàng, nhân viên bán hàng và phó viên trưởng vô tội bị vạ lây chỉ ôm hoa đứng ổn định thân hình, ngoài sắc mặt không được tốt lắm, họ cơ hồ không nhận thấy vấn đề gì.

Sở Tư làm ra vẻ bối rối trước mặt nhân viên bán hàng, lại nói với hai người họ “Xin lỗi, dỗ không đúng hướng rồi,”, liền làm vẻ mặt bất đắc dĩ đuổi theo.

Vừa rời khỏi cửa hàng, vẻ mặt bất đắc dĩ đột nhiên thu lại. Tát Ách · Dương giơ tay ra hiệu từ xa rồi cả hai lần lượt đi thẳng ra xe.

Vừa lên xe, liền lái thẳng ra khỏi khu vực đậu xe, phó viện trưởng và nhân viên bán hàng lao ra khỏi cửa hàng hoa, nhìn từ trái qua phải, rõ ràng là đang tìm người.

“Vẻ mặt bọn họ có đẹp không?” Tát Ách · Dương một bên nhanh chóng điều chỉnh các thông số, một bên hỏi.

Sở Tư đỡ đỡ mắt kính, giải thích cho hắn hiện trường bên ngoài cửa hàng hoa thời gian thực: “Không tệ lắm, chỉ trong vài giây liên tiếp mắng năm câu, ngắn ngủi uy lực, thân thể run lên, âm lượng ước chừng không thấp.”

Chiếc xe con thoi hòa vào dòng xe cộ ra vào quảng trường trước khi hai người kịp phản ứng, rồi nhanh chóng quẹo trái, rẽ vào con đường vào thành phố, phi nước đại như một chiến hạm tinh tế.

“Đó không phải là trọng điểm.” Sở Tư tháo kính để sang một bên, quay đầu nói với Tát Ách · Dương: “So với để ý bọn họ mắng cái gì, tôi càng quan tâm đến cái mà anh thấy? Tới đi, chia chiến lợi phẩm.”

Đường đường là chấp hành trưởng quan của Tòa nhà An ninh, anh cùng ác bá đầu lĩnh nhà tù thông đồng, hầu như lúc nào cũng phạm luật hình sự trên hành tinh.

Lái xe lại được điều chỉnh sang chế độ thông minh. Tát Ách · Dương dứt khoát nghiêng qua, đưa gì có trong tay cho Sở Tư.

Hai ngón tay trái hắn kẹp một chiếc đĩa kim loại, kích thước bằng đồng xu thời cổ đại, không có lõi có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tát Ách · Dương nói: “Đây là được giấu trong bó hoa nhân viên bán hàng cầm, đáng tiếc hắn không giấu kĩ, để lộ ra một chút.”

Không cần phải nói, nếu giấu ở bó hoa, mà bó hoa là dành cho phó viện trưởng, nhất định là thứ mà Mông Đức · Hoắc Lợi Tư đã âm thầm để lại trước đó.

Nói xong, Tát Ách · Dương dùng tay phải lắc đồ đang cầm, “Về phần này, hiển nhiên rồi —— Máy truyền tin, tôi lấy trong túi của ông già béo kia.” (Dương tiên sinh là trộm vặt chuyên nghiệp =)))

Sở Tư vốn dĩ chỉ mong hắn nhân cơ hội đem thứ Mông Đức · Hoắc Lợi Tư để lại lấy đi, không ngờ lại mua một tặng một, chỉ có thể nói dưới loại tình huống này Tát Ách · Dương tiên sinh đúng là… Quá quen tay!

Muốn biết đồng xu nhỏ ở đâu rõ ràng còn phải hao chút công phu, nhưng máy truyền tin không quá phiền phức.

“Để tôi xem có thông tin liên lạc nào giữa phó viện trưởng tiên sinh và Mông Đức · Hoắc Lợi Tư không.” Sở Tư đưa tay ra lấy.

Kết quả là Tát Ách · Dương nâng lên tay, chớp mắt với Sở Tư, “Có phải nên cảm ơn bạn trai trước không? Dù sao thì dựa trên giả thiết, tôi vẫn nên tức giận, bạc hà mèo đâu rồi, trưởng quan?”

Từ bạn trai này còn đặc biệt bỏ thêm trọng âm, rất, rất… Ấu trĩ.

Sở Tư: “…”

Anh sa sầm nét mặt nhìn Tát Ách · Dương nói: “Không có tiền mua, quên đi. Tôi từ trước đến nay trở mặt không biết người, điểm này anh hẳn là tràn đầy thể hội rồi.”

Tát Ách · Dương: “Tôi cảm thấy mình cần nuôi gấp vài chậu bạc hà mèo, khi nào ngài mạnh miệng cho ăn hai miếng.”

Sở Tư: “…”

Anh bình tĩnh đối mặt với Tát Ách · Dương trong vài giây, cuối cùng vỗ vai hắn nói: “Một bản phân tích hợp lý về hồ sơ liên hệ giữa Mông Đức · Hoắc Lợi Tư và đồng bọn nên được làm sạch, có lẽ không thể điều chỉnh được bằng cách thông thường, tôi nghĩ, anh nên giữ lại hai thứ này bạn trai, tôi không xem đâu.”

Tát Ách · Dương: “…”

Một người chặn một câu, cắt ngang.

Ở phần sau của cuộc hành trình, cả hai đã lật ngược máy truyền tin, đúng như dự đoán, họ không tìm thấy bất kỳ hồ sơ hoặc nội dung liên lạc nào, thực sự được làm sạch. Không có công cụ đặc biệt nào trong xe, kỹ năng của Tát Ách · Dương cũng không có nơi dụng võ.

Loại thời điểm này, hai người bắt đầu thấy nhớ Thiên Nhãn, thứ này tuy chưa dọn dẹp nhưng quả thực là một “Trợ lý thông minh” rất thực dụng.

Nhưng hối hận cũng vô ích, chỉ có thể gạt ý định đuổi tận gốc rễ sang một bên, bởi vì xe cảnh sát Tây Tây Thành lao tới kèm theo còi báo động, hiển nhiên bên kia có hành động kinh người.

Cả hai đành phải bỏ kế hoạch ban đầu là quẹo vào khu công nghiệp, chạy xe dọc theo con đường mình đang lái, không cho xe cảnh sát vượt chốt chặn thì không thoát được.

Khi đi qua ngã ba, Tát Ách · Dương tùy ý chọn bên phải đi qua, kết quả vừa vào con đường kia, toàn bộ thân xe con thoi liền đột nhiên xóc nảy một chút, cảnh vật trước mắt nháy mắt mơ hồ lại nháy mắt khôi phục rõ ràng, chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo điên cuồng phía sau lúc xóc nảy đột nhiên biến mất, lại không thấy bóng dáng đâu.

Bởi vì họ đã bước vào thời – không gian mới.

“5674.”Sở Tư liếc nhìn đồng hồ, “Vừa vặn là thời điểm chiếc xe của Khảm Bối Nhĩ tiên sinh biến mất bốn năm sau đó.”

Tát Ách · Dương đang mở bản đồ tìm một con đường thích hợp để đi vòng qua khu công nghiệp, nghe Sở Tư nói, ngón tay lướt trên màn hình, “Thật trùng hợp, đi vòng qua Đại lộ 3771, đường thẳng gần khu công nghiệp nhất.”

“Vậy thì đi, đến giờ trả xe rồi.”

Họ đỗ xe ở điểm gần nhất trên đường thẳng, mở màng bảo vệ cho Khảm Bối Nhĩ tiên sinh xúi quẩy, rồi thành thật khóa nó lại.

Cũng may thời điểm này rất thích hợp, gần như định sẵn cho bọn họ, 8 giờ kém 20 phút, cũng không cần chờ cảnh vệ khu công nghiệp thay ca. Nhưng xui xẻo chính là, bọn họ đụng phải mùa đông……

Ban đêm, vùng ngoại ô, không có nơi trú ẩn.

Khi cả hai bước xuống xe, vẻ mặt mờ mịt vì gió bắc hú, trên người vẫn đang mặc quần áo mùa hè.

“Thực sự rất biết chọn thời gian.” Tát Ách · Dương có thể thở ra một tràng khí khi nói, “Có lạnh không?”

“Anh nói xem?”

“Nếu lạnh quá không chịu nổi, có thể ôm một cái.”

“… Hai cột băng ôm nhau chắc không thành băng quá?”

Sau khi xuống xe, Sở Tư không dừng lại, đi hai vòng bên lề đường để xem xét địa hình. Thực sự là khoảng cách đường thẳng ngắn nhất, vẽ đường thẳng tại một điểm bên Đại lộ 3771 và lối vào bên hông khu công nghiệp, chỉ mất khoảng hai phút để đi bộ dọc theo đường thẳng, nhưng mà trên thực tế hai điểm này được ngăn cách bởi một rãnh sâu cộng thêm một sườn núi nhỏ.

“Địa hình khá cẩn thận, nếu rẽ qua ngọn núi hẳn sẽ ấm hơn.” Sở Tư nghiêng đầu về phía Tát Ách · Dương, “Đi, hoạt động một chút.”

Hai người một trước một sau, phi thẳng xuống mương sâu với tốc độ xung trận, mất thêm năm phút nữa mới lên thẳng đỉnh núi. Từ trên đỉnh núi có thể nhìn thấy quang cảnh chung của khu công nghiệp, cả hai lập tức hoạch định một lộ trình, sau đó men theo ngọn núi ra ngoại vi viên khu.

Có như vậy trong nháy mắt, họ thậm chí còn có ảo tưởng cùng nhau thực hiện một nhiệm vụ ở Huấn Luyện Doanh lúc trước.

Hết thảy đã lâu lại thuần thục, từ việc can thiệp giám sát con đường rẽ vào viên khu, mỗi khi phối hợp đều không cần lời nhắc nhở, luôn có thể hoàn mỹ gãi đúng chỗ ngứa. Ngay cả khi theo đuôi cảnh vệ đội ngũ ca trực đó, âm thầm kéo đi hai người cuối cùng, đều ăn ý vô cùng.

Khoảnh khắc Tát Ách · Dương khóa tay chân của cảnh vệ, Sở Tư lấy hết vũ khí của cảnh vệ về tay mình.

Khi cảnh vệ định hét lên, Sở Tư bắt lấy cổ, dùng tay chặn miệng, đồng thời Tát Ách · Dương đâm một nhát dao sau lưng khiến cảnh vệ hôn mê bất tỉnh.

Hai người thuận tay lột áo khoác quần dài và mũ chống cháy nổ của cảnh vệ rồi tự mình ngụy trang lại, tuy bề ngoài vẫn có chút trẻ trung nhưng sự trẻ trung được bao phủ bởi bộ trang phục cảnh vệ mùa đông dày cộp, vừa nhìn thấy, chính là hai cảnh vệ thân cao chân dài.

Họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi hành động, ít nhất là trong những lần quan sát trước đó, đã tìm ra đâu là kho chứa Thiên Nga Đen.

Tát Ách · Dương ra hiệu, cả hai tách ra ngay tại chỗ, lặn theo hai hướng ngược nhau.

Đến nhà kho phía tây chính là Tát Ách · Dương, dù sao thì vị này cũng là một cao thủ giỏi trêu chọc các loại thiết bị và hệ thống trí tuệ nhân tạo, cạy cửa phá khóa lấy trộm thiết bị quá hoàn hảo. Mà Sở Tư đi về phía đông yểm trợ hắn.

Theo ước định ban đầu, Sở Tư chỉ cần chọn một địa điểm ở phía đông để còi báo động, thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, sau đó tự mình lẻn về phía tây, đợi Tát Ách · Dương đưa Thiên Nga Đen ra ngoài rồi cùng hắn hội hợp là được.

Mở đầu theo kịch bản đã thống nhất, Sở Tư lặng lẽ lẻn vào khu đông 1, trong tầm khả năng của cảnh vệ, anh chọn một nơi vắng người, bắn phát súng Diệt Thế cầm tay trang bị cảnh vệ.

Loại vũ khí này có ưu nhược điểm riêng biệt, đối với người cực kỳ hung tợn lãnh khốc, bởi vì sau khi một phát bắn qua, cả người trong sương khói nháy mắt hóa thành cặn bã, sau đó co lại theo làn khói biến mất, một chút cũng không còn. Khuyết điểm là, ngoài đối phó người, những cái khác súng căn bản vô dụng, ngoại trừ động tĩnh dọa người, lực công kích, đặc biệt là phạm vi tấn công, thực sự có hạn.

Sở Tư bắn xong một phát liền quay đầu đi, để lại một đoàn khói lớn bay mạnh trong tiếng nổ liên tục, tiếng còi sắc bén đột ngột vang lên, toàn bộ khu đông 1 sáng lên đèn đỏ báo động, rất đông cảnh vệ nghe tiếng liền di chuyển, một mảnh ồn ào.

Toàn bộ quá trình này chỉ mất một phút.

Khi khu 1 phía đông đang hỗn loạn, Sở Tư đang đứng lặng lẽ trên bức tường cao khu 2 phía đông, một bên khéo léo dỡ băng đạn và nạp đạn mới cho khẩu Diệt Thế, một bên trên cao nhìn xuống quét qua khu vực này.

Theo lý thuyết bây giờ có thể đi tìm Tát Ách · Dương hội hợp, nhưng anh ước tính rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, phỏng chừng mới vừa đủ để Tát Ách · Dương cắt đứt báo động của nhà kho khu tây. Nếu như vậy, chỉ có thể giúp hắn thu hút nhiều sự chú ý hơn trong một thời gian.

Vì thế Sở Tư ôm loại tâm lý này, từ trên tường cao nhảy xuống, cố ý lắc lư qua lại ở cảnh giới tia hồng ngoại cảnh báo vài lần, cho nổ thêm hai thiết bị giám sát, kích động báo động khu đông 2.

Anh làm lộn xộn hai khu liên tiếp ở phía đông, không nhanh không chậm bước đi trong âm thanh nền này, quay đầu liền đi phòng giám sát chung của toàn bộ phía đông.

Anh bóp ngón tay thủ sẵn khẩu Diệt Thế đánh nhịp theo từng giây ước lượng thời gian, cùng lúc đó lách vào tường dọc theo góc chết của phòng giám sát, một phát bắn bay cửa, rồi lần lượt năm giám sát đang làm nhiệm vụ được đưa xuống.

Dáng người cao ráo gọn gàng sải bước đi một vòng trong phòng giám sát, trực tiếp bật tất cả báo động trong toàn bộ khu phía đông, cảnh báo khói cũng được cưỡng chế kích hoạt ở mọi nơi.

Trong lúc nhất thời, khu đông có diện tích rộng lớn đáng kinh ngạc và có nhiều dự án mật, tiếng cảnh báo rung trời động đất, máy báo khói phun nước điên cuồng, khắp nơi ẩm ướt, tất cả đèn cảnh báo màu đỏ của 11 khu đều được bật sáng, trực tiếp ánh đỏ nửa bầu trời, thoạt nhìn giống như đốm lửa lớn đang sống.

Anh đơn độc chơi hiệu ứng liên tục, cuối cùng lạnh lùng nhìn kiệt tác của mình, rồi đi về phía tây trong bối cảnh hỗn loạn.

Tính toán sơ bộ toàn bộ quá trình mất khoảng 7 phút, còn thiếu 3 điểm so với ước định 10 phút với Tát Ách · Dương, bất quá loại chuyện này trong lòng anh hiểu rõ, bên này sớm giải quyết, Tát Ách · Dương bên kia cũng tuyệt đối không chậm trễ, nói không chừng đã ngồi ở trong Thiên Nga Đen đợi một lúc rồi.

Không ngờ, khi đứng trước lối ra vào nhà kho đã ước định, lại không thấy Tát Ách · Dương đâu.

7 phút mà không có được một Thiên Nga Đen, đây thực sự không phải phong cách của hắn, chẳng lẽ…… Xảy ra ngoài ý muốn?!

Nhưng không thấy bất kỳ cảnh vệ nào gần đó, cũng không kích hoạt bất kỳ thiết bị báo động nào, rõ ràng là đều đã bị xử lý, lại không giống ngoài ý muốn.

Mặc dù vậy, Sở Tư cau mày, lưu loát thay băng đạn mới. Ngay khi anh định lẻn vào nhà kho để kiểm tra tình hình, lối ra vào nhà kho lặng lẽ mở ra, ngay sau đó, một chiếc máy bay Thiên Nga Đen bay ra với nắp giảm thanh đã mở.

Sở Tư thở phào nhẹ nhõm, đang định đi thì nhìn thấy sau Thiên Nga Đen là Thiên Nga Đen thứ hai.

Tiếp theo là thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Sở Tư: “…”

Mặc dù ống giảm thanh đã được mở, không có tiếng gầm rú, nhưng sức gió do những Thiên Nga Đen này thổi lên cũng đủ khí thế.

Trước khi Sở Tư hoàn hồn, Thiên Nga Đen đầu đàn đã mở cửa khoang khi đang trượt ở tốc độ cao, một bàn tay vươn ra khỏi cửa sập, gần như chớp mắt, tầm xa đã tiếp cận mặt đất.

Sở Tư chợt mỉm cười, để khẩu Diệt Thế sau thắt lưng rồi chạy theo, khi cái tay kia đưa tới trước mặt thì dùng sức nương theo lực đạo cái tay kia, linh hoạt nhảy lên cửa sập.

Kéo mạnh bàn tay đó lần nữa, tiến vào buồng lái Thiên Nga Đen.

Cảnh tượng kích thích luôn khiến người ta phải hồi hộp, lúc Sở Tư bị kéo vào khoang nháy mắt đã bị Tát Ách · Dương ép vào tường kim loại vừa hôn vừa cắn.

Hum——

“Nắp vô hình đã được mở, động lực gia tốc chuyển chế độ cao, nhiên liệu số 2 chuẩn bị khởi động……”

Trong khi cánh cửa khoang nặng nề được đóng lại, âm thanh điện tử trong buồng lái lần lượt báo dữ liệu, Thiên Nga Đen lắc lư khi đạt tốc độ cao nhất, ầm ầm rời khỏi mặt đất, mang theo tiếng gió gào thét cùng một trăm Thiên Nga Đen theo sau cùng nhau lao vào bầu trời đêm đen.

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo vẫn đang được viết, nếu không có ngoài ý muốn thì chiều nay sẽ có hai bản cập nhật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.