Dudba vẫn làm công tác thường ngày của mình trong quấn trấn Lydan cùng lão hữu Fletcher. Đã làm quân nhân ở trấn Lydan này được bảy năm, Dudba cũng không quá để tâm đến lần tấn công này của người Osashu. Mà có thể nói, đa số những trưởng binh lính có số năm làm quân nhân ở nơi này cũng có ý nghĩ như ông.
Mỗi lần người Osashu tấn công, Lydan chịu nguy hiểm và tổn thất thấp nhất trong các quân trấn xung quanh. Một lần tổn thất nghiêm trọng nhất cũng là chuyện của năm năm trước, mà dù lần đó, trấn Lydan cũng chỉ tổn thất một đại đội nhân mã mà thôi.
Hơn nữa lần đối đầu đó cũng không tính là chiến tranh. Đám người Osashu loanh quanh ở phụ cận trấn Lydan cũng không nhiều, đến cả khí giới công thành cũng không có. Nhiệm vụ của tốp người Osashu đó chỉ là điều tra động tĩnh của quân trấn Lydan mà thôi.
Chỉ là, đám quý tộc sỹ quan trưởng đến từ vương đô khi đó vì muốn kiếm công huân, vẫn cứ giật dây yêu cầu quân đoàn trưởng phát động công kích với tốp người Osashu đó.
Năm đó, Dudba vẫn chỉ là một tên lính mới, ông được chọn vào đội ngũ tập kích tốp người Osashu du đãng kia. Một đại đội ngũ ác chiến với hơn ba trăm người Osashu. Đó là lần đầu tiên ông biết đến sức chiến đầu mạnh mẽ của người Osashu, cũng là lần cận kề cái chết nhất.
Quân trấn Lydan điều động một đội chủ lực hơn hai ngàn người, đại đội kỵ binh đảm nhiệm xé tan đội hình của người Osashu. Dudba làm thuẫn binh theo tiền quân lao lên. Đối mặt với người Osashu hung hãn, phải hai ba tên lính vây lại mới giết nổi một người.
Khi đó Dudba đã phạm phải sai lầm lớn khi đối phó với người Osashu. Lính mới như ông chưa từng tiếp xúc với những trận chiến đầu chân chính như vậy, lần chiến đấu này mới được đi theo lão binh để tích lũy kinh nghiệm.
Dudba nhớ rõ, mình dưới sự che chở của lão binh vung ra một chiêu kiếm mạnh mẽ đầu tiên bổ trúng gò má người Osashu. Cho rằng tên đó phải chế, ông thả lỏng tâm tình, chuẩn bị hét lên một tiếng phát tiết hết tâm trạng bị đè nén trong lòng.
Nhưng ông không có cơ hội đó, tên Osashu lẽ ra bị chém chết mặt đầy máu tươi, dữ tợn giơ rìu bổ xuống đầu mình. Ông hoảng sợ ngồi phịch xuống, những tưởng mình sắp chết đi, thì đầu tên người Osashu đó lìa khỏi cổ, máu tươi phun ào ào lên người làm ông chết trân tại chỗ.
- Lính mới, đừng bao giờ coi người Osashu giống chúng ta, ý chí sinh tồn của họ mạnh mẽ hơn ngươi tưởn rất nhiều. Nhớ kỹ, không bao giờ được khinh địch dù trông chúng nào, chỉ khi nào xác nhận chúng đã chết, ngươi mới là kẻ chiến thắng.
Dudba đến giờ vẫn nhớ người lão binh kia, điều làm ông đau lòng là, lão binh đã cứu mình sau đó đã cùng một tên Osashu đồng quy vu tận.
Sau này, Dudba nhận được nhiệm vụ làm lính canh tháp, hơn nữa về sau dù thấy người Osashu du đãng gần trấn Lydan, quân đoàn trưởn không còn dễ dàng ra lệnh tấn công nữa. Chiến tranh dường như cách ông càng ngày càng xa, nhiều năm sống trong an toàn làm ông bình tĩnh lại với những người man di kia, không còn kích động như khi còn trẻ nữa.
Qua năm nay, ông sẽ xuất ngũ về nhà. Dudba bắt đầu nghĩ về cuộc sống sau này, nói không chừng nhờ vào chiến tích trong quân ngũ nhiều năm, ông có thể tìm được một công việc tốt ở quê nhà.
Phóng mắt ra ngoài gác canh, Dudba miễn cưỡng vặn eo, nhìn bình nguyên phía xa Lydan. Bình nguyên đó là nơi ông đã từng chiến đấu, về sau kể chuyện cho con cháu có thể khoe khoang sự tích anh hùng của mình, mà chuyện ông từng sợ đến chết đứng thì tuyệt đối không thể nói ra.
Hả? Có tiếng gì vậy?
Dudba nheo mắt nhìn bình nguyên, âm thanh ầm ỹ, nặng nề càng ngày càng rõ. Một tên kỵ binh tay cầm đại kỳ đột nhiên xuất hiện trên bình nguyên, lọt vào mắt Dudba.
Đó là? Người Osashu? Một dự cảm bất an xuất hiện trong lòng Dudba.
Một đám kỵ binh Osashu đông nghịt như kiến xuất hiện ở đường chân trời, lọt vào mắt Dudba. Ông như nghẹt thở quan sát, như đã quay lại cái mình là lính mới đi chiến đấu với người Osashu, những chuyện cả đời ông không thể quên được. Loại cảm giác đó, giờ đây lại xuất hiện.
Kèn lệnh!
Tiếng kèn lệnh ù ù vang lên khiến Dudba lập tức tỉnh táo, kèn lệnh cấp một! Ông biết, lần này đối mặt với người Osashu sẽ không đơn giản, quân trấn Lydan lập tức rơi vào một nguy cơ to lớn chưa từng có.
Kèn lệnh quân sự cấp một làm cả quân trấn Lydan chìm trong hỗn loạn. Từ dân thường đến binh sỹ, sỹ quan trưởng đến quân đoàn trưởng, tất cả đều trong tiếng kèn lệnh ngắn ngủi mà kinh ngạc, hoảng loạn.
Không biết bao lâu chưa nghe kèn lệnh quân sự cấp một, có mấy người kịp chạy đến tường thành quân trấn, nhìn xa xa một đám người Osashu đen kịt liền biết, tai họa đến rồi.
Quân trấn Lydan đã nhiều năm chưa trải qua chiến tranh cỡ lớn, ngay cả xung đột nhỏ cũng chưa từng có. Bây giờ quân trấn không có nhiều lão binh như trước, chỉ có một đám con cháu quý tộc ngu ngốc đến đây kiếm công huân, tình thế đáng lo làm người tiêu cực.
Gò má Dudba đã đỏ lên do liên tục thổi kèn lệnh, nhìn thấy binh sỹ trong trấn tập hợp mới miễn cưỡng thở phào một hơi. Ông đã tận chức rồi, chỉ cần các binh sỹ nhanh chóng chỉnh trang, có lẽ có thể đúng lúc phòng ngự cho quân trấn Lydan.
“Xoạt”
Tiếng gió bị xé rách chìm trong tiếng ầm ỹ của đám binh sỹ dưới thành. Dudba vừa sinh ra cảnh giác, một mũi tên đã cắm ngay trên trán ông. Dudba trợn mắt, ông biết lần này mình xong rồi. Ý thức chìm vào bóng tối, cơ thể mất khống chế bị dư lực của mũi tên kéo rơi khỏi tháp canh, tiếng kèn lệnh im bặt.
Khi kèn lệnh vang lên, Auble đã lập tức tập hợp thủ hạ của mình, tuy rằng ông lo lắng người nhà, nhưng ông biết phân nặng nhẹ. Nếu như không bảo vệ được trấn Lydan, thì có làm gì nữa cũng vô dụng.
Những quan quân cấp thấp như Auble tập hợp xong thủ hạ của mình, họ ngạc nhiên khi nhận ra, những sĩ quan trưởng cấp trên lại không có ai xuất hiện để dẫn dắt các bước hành động tiếp theo.
Đây quả thật là tin dữ, trong quân đội xưa nay đều nhất nhất tuân lệnh chỉ huy. Nếu không được thượng cấp lãnh đạo, bọn họ sẽ như con ruồi không đầu bay loạn, dám tự ý hành động sau này sẽ bị quân pháp trừng phạt.
Quân đoàn trưởng trấn Lydan Nafar giận dữ cầm kiếm chém nát bàn làm việc. Vệ binh của ông báo cáo, đám con cháu quý tộc vương đô đã thu thập hành lý chuẩn bị cúp đuôi chạy khỏi quân trấn Lydan. Đám nhu nhược vô năng này khiến ông tức giận đến phát điên. Đến thời khắc quan trọng chỉ biết lo thoát thân, đám ngu này không biết, người Osashu tiến công thật, bọn chúng cũng không thoát nổi hay sao?
Điều duy nhất khiến ông thấy an ủi là, nhưng quan quân cấp thấp đã tập hợp xong xuôi, và số ít sỹ quan trưởng quý tộc đã ở lại để gánh trọng trách, chỉ huy thuộc hạ của mình tiến hành phòng ngự. Nafar mặc giáp trụ, xem ra lần này cần ông tự mình đi ổn định quân tâm, chỉ huy tác chiến.
Tin sĩ quan trưởng quý tộc không xuất hiện, muốn ôm của cải chạy trốn đã lan truyền khắp trong quân, tin tức ác liệt làm sĩ khí quân đội lập tức chạm đáy.
Mà sau khi quân đoàn trưởng Nafar xuất hiện, không ngừng chỉ huy phân công công tác phòng ngự đã kéo lại sỹ khí lên. Đám con cháu quý tộc mềm yếu vô năng là đồ rác rưởi, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân mình bảo vệ cho trấn Lydan, vì người nhà của họ đều ở đây, đó chính là niềm tin để bọn họ chiến đấu.
Người Osashu tiến quân thần tốc, Nafar chưa kịp bố trí vị trí tác chiến cho binh sỹ, quân tiên phong của người Osashu đã điều khiển khí giới quân thành đến gần trấn Lydan, chiến đấu tàn khốc lập tức nhen lửa.
Nafar không ngừng nhận báo cáo từ tiền tuyến, từng tờ chiến báo chuyển đến làm lòng ông lạnh lẽo. Người Osashu đã leo lên tường thành, bắt đầu tác chiến với binh sỹ, cửa thành sắp bị đội cảm từ đối phương đột phá, các phương phòng ngự trọng điểm đều rơi vào tình thế nguy nan…
Nafar biết, lần này người Osashu nhất định phải công phá trấn Lydan. Thế tiến công sắc bén như đã được dự tính từ lâu, nếu nơi này bị công phá, phòng tuyến phương bắc sẽ thủng ra một lỗ, tuy rằng cái lỗ này rất nhỏ, nhưng có thể để người Osashu không ngừng tiến công vào các nơi khác trong phòng tuyến. Càng kinh khủng là, sau khi đột phá phương bắc, đại quân Osashu sẽ tràn vào lãnh thổ vương quốc. Đến lúc đó, vương quốc Adriano sẽ rơi thẳng vào thế bị động.
Nafar trầm mặc, nắm đấm siết chặt, các sĩ quân bên cạnh hoảng hốt chờ đợi quyết định tác chiến tiếp theo của quân đoàn trưởng. Tình hình chiến đầu nguy ngập đã làm họ tuyệt vọng, chỉ mong đại nhân Nafar có biện pháp xoay chuyển thế cục.
- Thông báo tập hợp tất cả binh sỹ chưa tham dự tác chiến lui lại! Cửa thành Lydan không thủ được, để binh sỹ chuẩn bị tiến hành hạng chiến! Dùng hết sức cũng phải giết được những kẻ lọt vào, điều động đại đội kỵ binh của Djohan, chia làm mấy mũi chạy đến các quân trấn khác xin viện trợ!
Nafar lạnh lẽo quét mắt nhìn các thủ hạ, quyết tâm nói.
- Hy vọng duy nhất của chúng ta là viện quân, chúng ta không thủ được trấn Lydan, nhưng dựa vào hạng chiến có thể cầm chân bọn họ càng lâu càng tốt. Nói với các binh sĩ, nếu không muốn người nhà của mình sau khi trấn Lydan thất thủ bị người Osashu chà đạp sỉ nhục, thì trút hết sức lực toàn thân để chiến đấu đi! Ta sẽ ở đây, cùng kề vai sát cánh với họ đến giờ khắc cuối cùng!