Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 31: Chương 31: Lừa gạt




Lúc này, có một người mặc trang phục nhân viên bưng một ấm trà và mấy cái chén uống trà đi lên lầu. Còn chưa đợi tới gần hai người Triều Lập Tinh, một mùi hương trà thanh nhã đã lan khắp phòng.

“Đây là trà thơm Vạn Khí đặc chế, địa phương khác cũng không dễ dàng thấy được, chẳng những mới ngửi mùi thơm ngát vô cùng, mà công dụng còn có thể khiến cho người uống sảng khoái tinh thần gấp trăm lần, Tinh huynh có thể thưởng thức trước một chút” - Quản lý Nam đợi sau khi nhân viên xuống lầu, trước hết khẽ nhếch mép tự đắc, mỉm cười nói.

Triều Lập Tinh nhìn trà thơm trước mắt một chút, khẽ lắc đầu, nói hơi có chút không kiên nhẫn: “Quản lý Nam, trà có thể từ từ rồi uống, còn bây giờ làm việc chính đi!”

“Không nghĩ tới huynh đài còn là một người nóng vội! Được thôi, xin chờ một lát, tại hạ đi một chút sẽ quay lại!” - Quản lý Nam đứng dậy mang theo tiếc nuối, hướng về Triều Lập Tinh chắp tay, rồi để lại hắn một mình, đi xuống lầu.

Ước chừng sau khoảng mười phút, quản lý Nam lại xuất hiện trước mặt Triều Lập Tinh lần nữa, chỉ là trong ngực của ông ta nhiều hơn mấy cái hộp gấm lớn nhỏ không không đồng nhất.

“Nghe nhân viên bên dưới nói Tinh huynh muốn linh khí và phù lục tốt nhất, cho nên tại hạ đặc biệt đi xuống kho hàng, cần lên vài món bảo vật trân quý lâu năm cho huynh đài xem thử, hi vọng có thể lọt vào mắt Tinh huynh!” - Quản lý Nam vỗ vỗ mấy cái hộp gấm, cười hì hì nói.

Triều Lập Tinh vừa nghe xong, hai mắt sáng ngời, lòng hiếu kỳ với những món bên trong những hộp gấm này nổi lên, không biết có thể được đối phương gọi là bảo vật rốt cuộc sẽ là cái gì vật gì hiếm có, có khả năng vượt qua kỳ vọng của hắn hay không.

Đồng Tiến Nam bày mấy cái hộp gấm nhất nhất lên trên bàn, cũng lần lượt mở ra để cho Triều Lập Tinh tiến lên quan sát. Nhưng Triều Lập Tinh nhận ra theo từng bước mở ra của hộp gấm của Đồng Tiến Nam, không biết từ đâu toát ra hai luồng nguyên khí tuyệt đối áp trên cơ thể hắn, sít sao khóa chặt nhất cử nhất động của hắn.

Triều Lập Tinh đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra đây là biện pháp bảo vệ an toàn của cửa tiệm Vạn Khí, là phương án dự phòng được làm ra vì những bảo vật này, để phòng ngừa hắn bất chợt cướp đi món đồ bên trong hộp. Vì vậy cả người Triều Lập Tinh thả lỏng, cảm thấy hiểu thêm một chút về thực lực của tiệm Vạn Khí.

Lúc này, Đồng Tiến Nam bắt đầu đưa ra giới thiệu những món đồ bên trong các hộp gấm cho Triều Lập Tinh.

“Một thanh đao Kim Qua, dùng vàng và sắt nguyên chất làm nguyên liệu, do cao thủ Trúc Cơ luyện chế ba ngày ba đêm mà thành, sắc bén vô cùng.” - Đồng Tiến Nam chỉ vào một thanh quái đao màu vàng nhạt bên trong một cái hộp giới thiệu.

Triều Lập Tinh không nói gì, đưa tay cầm lấy thanh đao, tỉ mỉ nhìn một lát, sau đó khẽ gật đầu, nhưng lại đặt nó xuống.

“Thuẫn Huyền Thiết, linh khí phòng ngự phi thường hiếm thấy, dùng một khối huyền thiết lớn từ nơi âm hàn tinh luyện mà thành, chẳng những vô cùng kiên cố, vững chắc không thể phá, hơn nữa một khi sử dụng pháp quyết, thì có thể bay quanh cơ thể, tự động phòng ngự bốn phía.” - Đồng Tiến Nam lại cầm lấy một cái thiết thuẫn hình dạng nhỏ bé cỡ như bàn tay, nói. Sau đó tiện tay đưa cho Triều Lập Tinh, để cho hắn xem kỹ một chút.

Triều Lập Tinh cầm tấm thuẫn trong tay, khẽ chạm vào hoa văn ở trên mặt Thuẫn Huyền Thiết, sau khi trầm ngâm một chút, hỏi một câu: “Có thể thử một chút chứ?”

“Đương nhiên có thể rồi, Tinh huynh cứ việc xin mời dùng thoải mái!” - Đồng Tiến Nam nói rất hào phóng.

Nếu đối phương cũng đã nói như thế, Triều Lập Tinh cũng không khách khí, dùng những nguyên khí ít ỏi trong cơ thể truyền vào Thuẫn Huyền Thiết.

Kết quả trong nháy mắt Thuẫn Huyền Thiết hiện lên ánh sáng đen, trong chớp mắt đã phóng đại lên mấy lần, rồi bay khỏi bàn tay, lơ lửng trong không trung. Nó bắt đầu chậm rãi chuyển động vòng quanh cơ thể Triều Lập Tinh. Kích cỡ nó nhỏ bé mà vẫn vừa vặn đủ che chắn những bộ vị yếu hại trên người Triều Lập Tinh.

Triều Lập Tinh trong lòng vui vẻ, hơi dùng ý nghĩ thao túng một chút. Quả nhiên tấm thuẫn này có thể theo ý nghĩ của hắn mà tự động bay lên trên hay lướt xuống dưới, khéo léo và linh hoạt phi thường.

Sau khi thử nghiệm, Triều Lập Tinh phi thường hài lòng với cái linh khí này. Hắn bây giờ thiếu nhất chính là loại linh khí có thể bảo vệ tính mạng này. Có Thuẫn Huyền Thiết trong tay, hẳn là trong cuộc chiến với đám Kỳ sắp tới, xác suất sinh tồn của hắn có thể tăng thêm không ít.

Có điều Triều Lập Tinh cũng không hề lập tức tỏ vẻ gì, hắn chỉ yên lặng cầm Thuẫn Huyền Thiết bỏ lại vào trong hộp, sau đó tiếp tục đợi đối phương giới thiệu tiếp.

Đồng Tiến Nam cũng không vì cách làm này của Triều Lập Tinh mà có gì bất mãn, vẫn rất nhiệt tình giới thiệu vật phẩm kế tiếp, một hạt châu màu đen bé như một viên thuốc.

“Mìn HaHa. Mấy trăm năm trước, trong lúc vô ý, có một tu sĩ thần bí dùng nguyên khí của bản thân ngưng luyện mà thành. Mỗi một viên đều có uy lực rất lớn, nghe nói cho dù tu sĩ Liên Mạch bị Mìn HaHa đập trúng trực tiếp, y cũng sẽ tan thành tro bụi. Ban đầu tổng cộng có bảy mươi viên, nhưng về sau này không còn lại mấy nữa, một viên này cũng là Vạn Khí hao tốn lượng lớn tài lực mới lấy được về tay.”

Đồng Tiến Nam sau khi nói xong lời này, vẻ mặt không nhịn được lộ ra vài phần đắc ý. Qua vẻ đắc ý của ông tra, Triều Lập Tinh có thể thấy Mìn HaHa quý hiếm thế nào.

Triều Lập Tinh nghe vậy liền trở nên động dung, có thể đánh chết tu sĩ Liên Mạch, món đồ uy lực lớn như thế thật sự là có thể gặp mà không thể cầu rồi! Nếu như có thể mua được, vậy khi đối mặt với đám Kỳ, hắn chẳng khác nào tiện tay liền tiêu diệt một con Kỳ tu vi Luyện Khí viên mãn, nhờ đó mà có thêm một cái mạng. Chỉ là giá của nó sợ rằng đắt đến dọa người, nếu không nó cũng đã được bán từ lâu, không phải đến hôm nay vẫn còn ở đây.

Sau khi Đồng Tiến Nam giới thiệu viên châu màu đen thì không hề mở miệng nói chuyện nữa, ngược lại nhìn Triều Lập Tinh một cái rất có thâm ý. Tiếp đó, ông ta bưng một chén trà thơm lên, bắt đầu chậm rãi thưởng thức, mặc dù trên bàn vẫn còn một cái hộp gấm chưa được giới thiệu, nhưng ông ta không đề cập một từ nào tới nó.

Triều Lập Tinh mỉm cười, biết rõ dụng ý của vị quản lý Nam này, hiểu rằng đã đến lúc mình nên cho đối phương thấy một chút thực lực rồi. Nếu không, hắn rất có thể không thấy được bảo vật trong cái hộp gấm cuối cùng kia rồi.

Lần này đến đây, vì để phòng ngừa vạn nhất, Triều Lập Tinh ngoài ứng trước tiền lương làm việc ở chợ đêm, hỏi xin Phúc bá một ít tiền, còn mang theo năm hũ trà sen.

Có điều tiền lương và tiền Phúc bá cho quy ra cũng chừng hai mươi Tinh Thể 1.0, Triều Lập Tinh sẽ không dễ dàng sử dụng, đơn giản là hắn ỷ vào năm hũ trà sen.

Thành thực mà nói, Triều Lập Tinh mặc dù biết một loại có thể giúp hồi phục thể lực và tinh thần là rất quý trọng trong giới tu chân, lẽ tất nhiên giá trị không ít. Nhưng cụ thể là nó đáng giá bao nhiêu Tinh Thể và đổi lấy được linh khí dạng nào, trong lòng Triều Lập Tinh không chắc chắn lắm.

Song Triều Lập Tinh cho rằng năm hũ trà sen thừa sức để đổi thanh đao Kim Qua. Về phần cái viên Mìn Haha kia, trong lòng Triều Lập Tinh không có nắm chắc lắm.

Triều Lập Tinh không có lấy hết năm hũ trà sen ra, mà đầu tiên là lấy ra một cái hộp gỗ thoạt rất trang trọng từ trong túi đựng đồ, bên trong hộp gỗ là một hũ trà sen.

Triều Lập Tinh sở dĩ phải làm như vậy vì biết rõ đạo lý “người cần vỏ bọc”, hiểu rằng nếu khéo giả bộ, có thể làm cho giá trị của một hũ trà sen tăng thêm vài phần, sẽ không khiến mình bị ép giá.

Triều Lập Tinh cũng không có mở nắp hộp ra, hắn trực tiếp đẩy toàn bộ cái hộp tới trước mặt đối phương.

Đồng Tiến Nam vẫn một mực âm thầm để ý cử động của Triều Lập Tinh, thấy tình cảnh này cũng không nói thêm lời. Sau khi nhận lấy cái hộp, ông ta quan sát một chút, rồi chậm rãi mở nắp ra.

“Ồ.”

Đợi sau khi nhìn rõ ràng vật bên trong hộp, Đồng Tiến Nam có chút ngạc nhiên, nhưng theo sau thần sắc trở nên không hứng thú.

“Tinh huynh định dùng dược dịch từ luyện đan đổi bảo vật của Vạn Khí sao? Đây cũng không phải là vật trân quý gì, trừ phi nó là phần còn lại của một lần luyện bảo đan, bằng không, nó căn bản không đáng tiền gì cả.” - Đồng Tiến Nam lạnh nhạt nói ra.

Triều Lập Tinh cười cười vài tiếng, không có giải thích cũng không có nói gì. Hắn tự học bộ dạng vừa rồi của đối phương, rót cho mình một chén trà thơm, bắt đầu uống với vẻ thích thú.

Đồng Tiến Nam sau khi thấy Triều Lập Tinh có cử động bình thản, không e ngại này, ông ta bắt đầu có chút nghi ngờ. Ông ta tập trung hết tinh thần, lại cúi đầu, bắt đầu lần nữa xem xét tỉ mỉ và ngửi mùi chất lỏng trong hũ.

“Ực.”

Đồng Tiến Nam xem đi xem lại, ngửi đi ngửi lại, đột nhiên nuốt ực một cái, lập tức kích động từ trên ghế đứng lên. Ông ta ôm cái hộp gỗ đến chỗ sáng nhất trong phòng, không ngừng tỉ mỉ nhìn vào màu sắc của trà sen, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không thể nào, chẳng lẽ thật sự là dược dịch từ lần luyện bảo đan sao? Hay chỉ là thoạt nhìn tương tự mà thôi?”

Triều Lập Tinh thấy rõ vẻ mặt của đối phương, lại nghe được dạng lời nói này, cuối cùng yên lòng. Quả nhiên lão già Vũ không có lừa hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.